Thập Niên 80 Vua Dưa Hấu


Đồng Gia Nguyệt năm 6 tuổi còn chưa bị cận thị.

Từ xa nhìn lại, khắp nơi đều là những căn nhà được xây từ đất cùng cây ngô đồng
Trên cây, ve kêu không ngừng, hết đợt này đến đợt khác.

Những người trong thôn lục tục từ trong ruộng trở về, vai khiêng cuốc, quần xắn ống, trên người mặc áo vải bông, thỉnh thoảng có một hai người mặc quần áo làm từ sợi tổng hợp, trên chân họ là những đôi giày giày vải cũ kỹ, khuôn mặt tràn đầy sự hồn nhiên chân chất đặc biệt của những người dân thập niên 80.

Nhà ông ngoại ở tại ngã tư đường, không ít người đi ngang qua nơi này, thấy Đồng Gia Nguyệt, già trẻ đều sẽ dừng lại chào hỏi.

Người này nói: “Gia Nguyệt, lại tới thăm nhà ông ngoại à, lát nữa cháu tới nhà bác hái đào, muốn ăn bao nhiêu hái bấy nhiêu nhé.



Người kia nói: “Gia Nguyệt, để buổi tối ông ngoại cháu bắt nhộng ve sầu cho cháu nhé.


Có người nghe xong, cười ha ha: “ Để ông ngoại con bé bắt làm gì, để Văn Võ cùng Song Toàn mang theo con bé đi bắt, bắt thêm một con rắn to mang về.


Mọi người chung quanh thấy thế cười vang rồi tản ra.

Đồng Gia Nguyệt biết bọn họ cười cái gì.

Trong nhà không có đèn pin, có một hồi cậu ba cậu út dẫn cô đi bắt ve sầu lúc trời tối.

Cậu ba sợ cô đi lung tung bị cành cây làm bị thương, cõng cô, tay xách thùng, thỉnh thoảng bắt một hai con.

Cậu út là chủ lực, phụ trách sờ từng cây một
Đột nhiên sờ đến một con rắn cuốn trên rễ cây, còn tưởng rằng sờ đến một chuỗi ve sầu, cười đến một nửa, con rắn cử động, cậu út sợ tới mức thét chói tai, vang khắp nửa thôn, dẫn đến mấy chục người đến xem náo nhiệt.

Việc này ai nhắc đến cũng cười.

Cũng chỉ có cậu út không cười.

Cậu út vừa nghe liền dậm chân, nhìn người qua đường, kháng nghị: “ Ông ba, ông nếu lại chê cười cháu, buổi tối cháu mang Gia Nguyệt đi nhà ông ăn cơm, ở lì nhà ông không đi, ăn sạch lương thực nhà ông!”
Ông ba rất nhiệt tình: “Vậy cháu nhất định phải tới, không tới là chó con, Gia Nguyệt, nhà ông ba có ăn ngon, cháu cùng cậu út cháu tới, ông ba cho một mình cháu ăn, không cho cậu út cháu ăn, trừ khi nó lại bắt một con rắn nữa.



Mọi người chung quanh lại cười to một hồi.

Lúc này trong cuộc sống bình thường không có gì để giải trí, nhưng khắp nơi đều là thú vui.

Mọi người rất dễ cười, cuộc sống bần cùng nhưng lại rất thỏa mãn.

Âm thanh náo nhiệt như vậy, lại lần nữa hiển hiện rõ ràng xung quanh cô, còn có người thân vây quanh cô, lúc nào cũng quan tâm cô.

Tất cả những điều này, đều nói cho Đồng Gia Nguyệt một sự thật —— cô thật sự về tới những năm 80, về tới mùa hè năm 6 tuổi ấy.

Tất cả những suy nghĩ, hoảng hốt, bất an cùng sợ hãi, tất cả những ảo giác quay cuồng, tại một khắc này, đột nhiên dừng lại, sau đó bay khỏi, cách cô càng ngày càng xa, trả lại hiện thực cho cô.

Tại một khắc này Đồng Gia Nguyệt chân chính đạt được cuộc sống mới.


Thật thần kỳ, rõ ràng bình thường cô nghe thấy âm thanh ầm ĩ liền sẽ đau đầu, khó thở, bị người vây xem thì sẽ thấy hoảng hốt, hô hấp cũng trở nên khó khăn, nhưng giờ phút này không có chuyện gì cả, cô khỏi bệnh rồi ư?
Bác sĩ Đàm nói rất đúng.

Trở lại quê quán, ơ nơi này có đau nhất ông ngoại, người thương yêu cô nhất, còn có các cậu, ông ngoại cùng các cậu sẽ giúp cô lại một lần nữa có được năng lực sinh hoạt của một người bình thường.

Sự tổn thương sẽ đánh gục một người, nhưng là tình yêu thương sẽ tiếp năng lượng cho người đó đứng dậy
Cô trọng sinh trở lại khi còn nhỏ, đây là cơ hội ông trời cho cô.

Cô phải quý trọng, nhất định sẽ sống thật tốt, nhất định sẽ mang theo ông ngoại cùng cậu sống những ngày tháng tốt đẹp, nhất định ngăn cản những bi kịch đó phát sinh ở trên người ông ngoại cùng cậu.

Thấy cô không khóc mà bắt đầu ăn đồ ăn, người trong nhà đều nhẹ nhàng thở ra một hơi, ông ngoại hô một câu: “Ăn cơm!”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận