Thập Niên 80 Vua Dưa Hấu


Người nói chuyện vừa nói vừa vỗ vai Đồng Gia Nguyệt, cô xoay đầu, xuất hiện trước mắt cô rõ ràng là phiên bản tuổi trẻ của cậu ba, cậu ba hồi 15-16 tuổi!
Cậu ba cùng cậu út là song bào thai, Đồng Gia Nguyệt chưa bao giờ nhận nhầm, người này chính là cậu ba.

“Cậu ba, tại sao cậu lại thu nhỏ vậy?”
Lúc Đồng Gia Nguyệt nói chuyện, miệng đau như là vừa bị người xé rách, cô kh·iếp sợ lấy tay đang che miệng ra, vừa nhìn lại, sao lại bé thế này!
Lúc nãy cô nói chuyện, giọng nói cũng non nớt, là giọng của bé gái.

Đây là chuyện gì?
Đây cũng là ảo giác sao?
Tiếng cười của cậu ba gián đoạn suy nghĩ của cô
“Đúng là trẻ con, cậu ngồi xổm xuống để cao bằng cháu thì là thu nhỏ lại ư? Tiểu Gia Nguyệt đừng khóc, xem ông ngoại cháu bưng cái gì kìa!”
Đồng Gia Nguyệt theo hướng cậu ba chỉ, xoay đầu lại, thế mà thấy được ông ngoại!
Ông ngoại hồi còn trẻ mặc một bộ quần áo cũ nát đang bưng nửa chén ve sầu đứng bên cạnh cô, nói: “Gia Nguyệt, nhân lúc còn nóng ăn đi.



“Ông ngoại! Ô ô ô……”
Đồng Gia Nguyệt đặt mông ngồi dưới đất, khóc giống một đứa bé ngốc, khóc rất to, rất xấu.

Cậu ba ngồi xổm ở một bên, sốt ruột nói: “Tại sao lại khóc rồi ? Gia Nguyệt nghe lời, không khóc, trên mặt mới vừa bôi thước, lát nữa lại dính nước mắt thì người đau chính là chính cháu đó, cháu há miệng to như vậy không đau à?”
Đau!
Nhưng mà cô thấy ông ngoại!
“Ô ô ô…… Ông ngoại, ông tới đón con? Ông ngoại……” Đồng Gia Nguyệt khóc đến mức thở hổn hển, “Có phải cháy đang nằm mơ không?”
Cậu ba thấy cô khóc như vậy, lo lắng đến mức đứng lên lại ngồi xổm xuống, muốn lau nước mắt cho cô nhưng lại sợ chạm vào miệng v·ết th·ương, đành phải dỗ cô: “Đừng khóc a, mặt có đau không? Mơ cái gì mà mơ! Cháu quên à, ngày hôm qua mẹ cháu đánh cháu thành thế này, cháu nửa đêm từ trong nhà chạy ra, cả đêm chạy ba mươi dặm, trời sắp sáng mới đến đây.

Cháu giỏi như vậy, còn cần ông ngoại cháu đón cháu à?”
Mợ hai tức giận, tiếng mợ lẩm bẩm từ phòng bếp truyền ra: “Chị hai thật là, xuống tay quá nặng, xem đem con bé đánh thành bộ dáng gì rồi, chị ấy không đau lòng, con đau lòng.


Nói đến chuyện này ông ngoại liền tức giận!
Trong số các con của ông, con gái thứ là ngang nhất, dù bực bội như thế nào cũng không nên phát giận lên con trẻ, có chuyện gì thì tìm người lớn, con trẻ thì có tội tình gì!
Ông đau lòng cháu ngoại, đẩy chén ra về phía Đồng Gia Nguyệt, nhưng giọng nói lại cứng nhắc: “Đừng khóc nữa! Mau ăn đi!”

Ông ngoại chính là người như vậy, trầm mặc, ít lời, cả đời đều không biết nói lời nhẹ nhàng, nhìn qua có chút nghiêm khắc.

Thình lình một tiếng, đừng nói cậu ba cậu út, lớn như cậu hai còn phải thật cẩn thận cân nhắc xem có phải chính mình làm sai chỗ nào hay không.

Mọi người đều sợ ông ngoại, Đồng Gia Nguyệt khi còn nhỏ cũng sợ.

Chỉ cần giọng ông ngoại có một chút không vui cùng tức giận, cho dù chỉ là tiếng nói hơi lớn một chút, Đồng Gia Nguyệt đều sẽ cúi đầu rớt nước mắt.

Hiện tại Đồng Gia Nguyệt vẫn rớt nước mắt, nhưng lại không cúi đầu, cô nâng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn ông ngoại, nước mắt càng rớt càng nhiều, khóc đến phát nấc.

Ông ngoại cho rằng chính mình quá hung dữ, dọa đến cháu gái, ông không biết dỗ trẻ con, sợ mình nếu tiếp tục ở chỗ thì cháu gái tiếp tục khóc, ông dứt khoát cầm chén đưa cho cậu ba, chính mình thì đi phòng bếp nấu rượu.

“Văn Võ, con cho con bé ăn.


Cậu ba thưa tiếng, cầm lấy chén.

Đợi ông ngoại tiến vào phòng bếp, cậu ba nhỏ giọng nói với Đồng Gia Nguyệt: “Tại sao cháu dám như vậy! Cháu không sợ rớt vào giếng nước ch·ết đuối à?”
“Đúng vậy đúng vậy! Cháu giỏi quá!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận