Tháng Ngày Làm Nguyệt Lão Cho Yêu Quái


Nguyên Hoa cầm sách vở tới ôn tập nhưng vẫn luôn không tập trung, trong đầu vẫn quẩn quanh sự việc hồi sáng, càng nghĩ càng thấy ngứa ngáy trong lòng.
Lúc nghe Nhan Trăn gọi điện thoại, hắn không nhịn được vân vê ngón tay cậu.

“Vẫn bận lòng chuyện của hai người đó à?” Đến khi Nhan Trăn cụp máy hắn mới nói, “Đã sống cùng nhau rồi cơ mà.”
Hắn cho rằng một bên nguyện ý cố gắng thử một lần, một bên nguyện ý tiếp thu, hai người đó nhất định sẽ thành thôi.
“Em cảm thấy thầy Hạng…” Nhan Trăn nói, “EQ quá thấp, như thẳng nam ấy…”
“Thẳng nam không dưng lại bị đội nồi, anh cũng là thẳng nam….” Nguyên Hoa phản bác được một nửa bỗng phản ứng lại, ngay lập tức đổi giọng, “Đã từng! Gặp em rồi thì cong còn hơn các ghim giấy .”
Khát vọng sinh tồn cũng mãnh liệt đấy.
“Ha.” Nhan Trăn nói, “Sao anh càng ngày càng lươn lẹo thế.”
Nguyên Hoa nở nụ cười: “Ầy, phải thế chứ sao, nếu không em lại nghĩ anh cũng như thẳng nam ấy.”
Nhan Trăn: “…”
Lời này có đạo lý phết, cậu không phản bác được.

Phàm là người thì đều sẽ có lúc không hài lòng với tình trạng hiện tại.
Bọn họ nước tới chân mới nhảy, sắp thi rồi nên tâm trạng hoảng hốt, chưa ai sẵn sàng cả.
“Không viết đề cương tóm tắt sao? Mai đã thi rồi.” Học kỳ này Nhan Trăn có mua một tập đề, liền ngồi làm một lát, làm xong thì soát đáp án.
Nguyên Hoa không để ý lắm, cứ ôn như bình thường thôi: “Không sao đâu, chúng ta đều là sinh viên giỏi mà.”
Làm bài được một nửa, Nguyên Hoa thấy Nhan Trăn thỉnh thoảng lại nghịch di động, hỏi: “Đang nói chuyện với ai sau lưng anh thế, nhìn có vẻ gấp gáp nhỉ.”
Nhan Trăn nói: “Một học sinh.”
“Học sinh?” Nguyên Hoa cau mày nói, “Học gì…”
Nói được một nửa thì không nói nữa, hắn nhớ trước đây Nhan Trăn từng làm gia sư.
“Học sinh mỹ thuật, học hoá không tốt lắm, vừa mới lên cấp ba, em có làm gia sư cho nhóc đó một học kỳ, nửa sau học kỳ thì nhóc ấy chuyển vào ký túc xá để tiết kiệm thời gian, nghe đâu cả ngày đều ngâm mình trong phòng vẽ, vậy thôi không có sau đó đâu.” Nhan Trăn chủ động thẳng thắn, cảm thán nói, “Ba mẹ nó rất tốt, thường hay giữ em lại ăn cơm.

Hơn nữa cũng rất hào phóng, tiền lương hai buổi bằng tiền sinh hoạt phí trong một tuần của em luôn.
“Bây giờ thì em là một tiểu phú ông rồi.” Nguyên Hoa cười nói, “Không phải em từng bảo Tiêu Đại Hải trả thù lao hai mươi vạn sao? Tên đó mỗi ngày đều dính lấy Trúc Tử, anh nghĩ sang học kỳ sau là dọn về chung một nhà rồi.”

Dù bây giờ Tiêu Đại Hải rất ít khi quấy rầy cậu, nhưng cảm giác tồn tại cũng mạnh lắm, lướt vòng bạn bè đa phần là ảnh show cơm chó của hai người bọn họ.

Danh sách bạn bè của hắn vẫn chỉ có hai người, thế rốt cuộc nên nói hắn phô trương hay khiêm tốn đây.
Điện thoại lại rung lên, Nguyên Hoa cầm lên, nói: “Anh xem tin nhắn của em nhé.”
Nhan Trăn thẳng thắn: “Anh xem đi.”
Nhóc học sinh đúng lúc gửi tới icon “yêu bạn”.

Nguyên Hoa đưa cho Nhan Trăn xem, nhướng mày.
Nhan Trăn: “…”
Có mờ ám gì đâu cơ chứ, Nguyên Hoa nhìn kỹ lại, tên của nhóc này là Hộ Hồng Triết, ảnh đại diện là một bức vẽ thỏ con, rất đẹp, sinh động như sắp từ trong màn hình nhảy ra.
Tin nhắn mới nhất nói cậu ta muốn đi du lịch một thời gian.
“Nhóc ấy nhắn gì đó?” Nhan Trăn vươn cổ tới nhìn.

“Anh đừng cản không cho em xem.”
“Ừm, cậu ta bảo muốn đi du lịch, còn hỏi em có rảnh không.” (EbookTruyen.Net)
Nhan Trăn nói: “Cậu ấy không có ý gì khác đâu, anh đừng nghĩ nhiều đấy.”
“Ừm, anh giúp em báo với cậu ta, em có bạn trai rồi.”
Nhan Trăn dở khóc dở cười.

“Thật không có ý gì mà, gần đây thành tích của cậu ấy không được tốt, tâm lý căng thẳng, sợ không thi vào H đại được.”
“Hả? Cậu ta muốn thi H đại?” Nguyên Hoa cố ý đề máu ghen lên hai số, “Vì em?”
Được rồi, Nhan Trăn rốt cuộc cũng cảm nhận được sự vui sướng khi có người ghen vì mình, còn cả sự buồn bực khi bị nghi thần nghi quỷ nữa: “Không phải vì em, rất nhiều người muốn thi H đại mà, em biết sai rồi, sau này sẽ không hiểu lầm anh nữa đâu.”
Nguyên Hoa đã đạt được mục đích, định trả điện thoại cho cậu, vừa đưa ra lại thu về: “Sáng nay em gọi ‘anh ơi’ nghe hay lắm, gọi lại một tiếng nhé?”
Nhan Trăn: “Không gọi!”
“Sao chứ? Nghe hay thật mà?” Nguyên Hoa nhớ tới dáng vẻ hấp dẫn sáng nay, liền cảm thấy toàn thân đều nóng lên, muốn đè cậu lên tường hôn.

“…” Nhan Trăn đoán được hắn đang nghĩ gì, nhất định là lại nhớ tới chuyện ban sáng.

Mặt cậu đỏ muốn nổ tung, nhanh chóng đoạt điện thoại về.
Nguyên Hoa thấy cậu xấu hổ như vạy cũng rất thích thú, cười xấu xa.
“Đồ lưu manh.” Nhan Trăn nhỏ giọng lầm bầm.
“Gì nào?” Đồ lưu manh hỏi.
“Không có gì.” Nhan Trăn cũng nhớ lại chuyện lúc sáng, càng xấu hổ thì càng không quên được.

Sau này cậu và Nguyên Hoa nhất định sẽ hay làm vậy, còn có khả năng tiến thêm một bước nữa, cậu buộc phải chuẩn bị tinh thần thôi.
Hạng Ngọc Loan tham gia khoá thảo luận học thuật.

Phía tổ chức đã sắp xếp để mọi người cùng đi ăn cơm.

Ấn theo tính cách vốn có của hắn, lúc này đã trực tiếp rời đi rồi, nhưng trước khi đi, Hi Dương dặn đi dặn lại mãi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, mấy chuyện xã giao nên tham gia thì tham gia.
Vì thế hắn cùng đoàn người tới một quán rượu, khiến một vài người quen biết hắn giật mình không thôi.
“Thầy Hạng à, thầy cũng muốn đi?”
Hạng Ngọc Loan: “Ừm, sao thế.”
“Không có gì, không có gì, chỉ có cảm giác thầy không giống trước đây…”
“Ừm.” Hạng Ngọc Loan nói, “Lập gia đình rồi, nên muốn thay đổi.”
Lời vừa nói ra, những người khác càng khiếp sợ hơn.
Luẩn quẩn thế nào mới kết hôn với người này vậy! Vị phu nhân kia chắc chỉ nhìn mặt à!
Hạng Ngọc Loan không chỉ tới ăn cơm, còn uống chút rượu, cả người lảo đảo phải gọi xe đưa về, lúc lấy chìa khóa ra, Hi Dương đã mở cửa từ bên trong.
“Lúc anh ở dưới lầu tôi đã cảm nhận được.” Hi Dương nhón chân, ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, “Uống nhiều lắm sao? Sao mùi lại nồng thế nào?”

“Không nhiều.” Hạng Ngọc Loan nhìn chóp mũi y, bên trên còn dính chút bơ, “Cậu đang làm gì thế?”
“Muốn thử làm mấy món điểm tâm mới, vừa mới nếm thử, cũng không tệ lắm.” Hi Dương nói, “Tôi đoán anh chắc cũng uống rượu, nên đã nấu canh giải rượu rồi.”
Đây là lần đầu tiên Hạng Ngọc Loan được người đón trước cửa, trước giờ cũng chưa từng uống thứ đó, hắn gật đầu nói: “Được.”
Uống xong canh giải rượu, hắn bị đẩy vào phòng tắm, lúc đi vào phát hiện bên trong đã đặt quần áo để thay, nhất thời không phản ứng kịp.
Hi Dương sắp xếp mọi thứ đều xong xuôi, tri kỷ đến có chút không chân thật.
“Quần áo bẩn bỏ vào cái sọt bên trong ấy, đừng ném loạn.” Hi Dương dặn dò.
Hạng Ngọc Loan: “… Được.”
Hắn nghiêng đầu tìm một vòng, trên cửa phòng tắm treo một cái giỏ đựng quần áo bẩn, bên trên dán một mảnh giấy nhớ đáng yêu, viết: Quần lót bỏ riêng ở đây.
Sống cực kỳ ngăn nắp.
Tắm xong, hắn mặc áo ngủ đi ra, nằm trên ghế sô pha, nhìn thấy TV đã được lắp đặt, tối qua hắn gọi người làm, hiệu suất cũng không tệ lắm.
Hi Dương khoác áo choàng rộng thùng thình đi tới đi lui, thân thể mềm mại, đi mà như bay.

Hạng Ngọc Loan lúc này mới nhớ tới hỏi y: “Bản thể của cậu ở đâu?”
“Trong vườn cây.” Hi Dương nói, “Sẽ có người giúp tôi trừ sâu, bón dinh dưỡng, còn có chim nhỏ dựng ổ trên thân cây nữa.”
“Ừm.” Hạng Ngọc Loan có thể tưởng tượng được khung cảnh kia, chắc là rất hòa thuận vui vẻ.
“Muốn xem tivi sao?” Hi Dương ngồi xuống cạnh hắn, bưng một đĩa bánh điểm tâm mình vừa mới làm, “Hôm nay vốn còn muốn làm loại trái cây thập cẩm…”
Hạng Ngọc Loan bỗng nhiên bắt lấy cánh tay y.
“Hả?” Hi Dương nghiêng đầu, mái tóc dài đã được buộc gọn gàng sau gáy, thoạt nhìn đặc biệt ngoan ngoãn, “Sao vậy?”
Hạng Ngọc Loan cũng không hiểu sao mình lại kích động như vậy, hắn buông tay ra, thấp giọng nói: “Không có chuyện gì, mở TV đi.”
Hi Dương thích xem phim truyền hình, do Nhan Vận Lam cũng rất hay xem.

Tuy lúc đầu y không hiểu cho lắm, nhưng thấy rất dễ nhìn.

Đến khi y nói cho Nhan Vận Lam ý nghĩa này, Nhan Vận Lam lại hỏi: “Dễ nhìn chỗ nào cơ?”
Hi Dương: “Thì, lúc xem không phải chị đều cười sao?”
“Khụ, cái này, tuy rằng nội dung bộ phim không tốt, nhưng thỉnh thoảng cũng có chỗ xem khá vui…”
“Chị còn từng khóc nữa.”
Nhan Vận Lam: “…”
Tuy bị vả mặt, nhưng bà vẫn thích kéo Hi Dương cùng xem, sau đó giải thích cho y.


Hi Dương hiện giờ có rất nhiều ham muốn nhỏ, đều là học được từ trong mấy bộ phim đô thị máu chó.
“Tôi cũng muốn lắp cái cửa đó trong nhsf… nhưng nhà nhỏ quá.” Hi Dương phát hiện Hạng Ngọc Loan hoàn toàn không nghe mình nói, mà chỉ nhìn chằm chằm tay y, nghi ngờ gọi: “Tử Khiêm?”
Hạng Ngọc Loan phục hồi tinh thần, “Ồ.”
Hắn vừa nhớ lại chuyện xế chiều hôm nay, lúc hắn nói mình đã lập gia đình, có người hỏi: “Vẫn chưa lĩnh chứng chính thức sao? Ngay cả nhẫn cũng không đeo, sẽ không khiến chị nhà đau lòng chứ.”
Ý trào phùn trong lời này hắn nghe ra được, hắn vốn không muốn để ý tới, nhưng nhìn tay Hi Dương lúc này, hắn liền tưởng tượng trên đó đeo nhẫn thì sẽ thế nào.
Ngón tay Hi Dương vừa dài vừa thon, giống tay con gái hơn là tay một người đàn ông.

Nếu đeo nhẫn kim cương, vậy có khi còn nhìn đẹp hơn cả người mẫu trên quảng cáo.
“Cậu thích nhẫn không?” Hạng Ngọc Loan hỏi.
Hi Dương không hiểu ý nghĩa của nhẫn với người hiện đại, cũng không nghe ra ý tứ gì trong lời này, vì vậy nói: “Đeo đồ trên tay cứ quái quái kiểu gì ấy, không thoải mái.”
Hạng Ngọc Loan nói: “À, vậy quên đi.”
Hi Dương cười hỏi: “Anh muốn mua cho tôi sao?” Trong giọng nói có kinh hỉ, khiến lòng Hạng Ngọc Loan không khỏi cũng vui theo, hắn mất tự nhiên nói: “Cậu đã nói vậy rồi mà, sau này lại xem thế nào.”
Hi Dương: “…”
Xem phim truyền hình xong, Hi Dương cách Hạng Ngọc Loan càng ngày càng gần, vai chạm vai : “Tử Khiêm muốn xem gì nữa?”
Hạng Ngọc Loan liền mở kênh thời sự, hiện tại đang đưa một tin, nói là ở Y thị bên cạnh có một vụ án giết người ly kỳ, người bị hại chết ở nhà mình, sau khi điều tra không hề phát hiện manh mối gì.

Thi thể đã được giao cho lực lượng cảnh sát để giám định, sau đó mới có thể xác định.
“Gần đây hình như xuất hiện khá nhiều vụ án thế này?” Hi Dương nói, “Không giống như bị người giết chết.”
“Có thể là do yêu vật quấy phá.” Hạng Ngọc Loan nói, “Sẽ có người xử lý, tin tức sẽ nhanh chóng bị loại bỏ thôi.”
Hi Dương không được lạc quan cho lắm: “Lúc trước tôi bị ma vật khống chế…”
Hạng Ngọc Loan nhìn y, ra hiệu nói tiếp.
“Tên ma vật kia chỉ tìm kiếm những yêu quái dễ khống chế, sau đó xâm chiếm ý thức, ra ngoài làm loạn… Khi đó ý thức của tôi rất mơ hồ, chỉ nhớ mình muốn tìm anh, chứ không nhớ được mình đã làm những gì.”
“Nếu cậu thật sự đã làm chuyện xấu.” Hạng Ngọc Loan nói, “Tôi cũng sẽ đại nghĩa diệt thân, thu thập cậu.

Sau đó ngay lập tức báo cáo lên liên minh.”
Đại nghĩa diệt thân…
Lời này nói ra, vậy mà lại khiến Hi Dương cảm thấy vui mừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận