Tháng Ngày Làm Nguyệt Lão Cho Yêu Quái


Tin tức đã chiếu xong, hiện tại đang là thời gian quảng cáo, Hạng Ngọc Loan cảm thấy trên vai chìm xuống, là do đầu Hi Dương dựa vào.

Y hẳn là rất mệt, ngủ rất say.
Hắn nhớ tới lúc mình rời giường, Hi Dương cũng vùi trong lòng hắn, hô hấp đều đặn, ngủ say ngọt ngào.
Sao lại thích ngủ thế này?
“Sao ngươi lại thích ngủ thế?” Trong đầu Hạng Ngọc Loan bỗng nhiên loé lên câu nói này, giống như hắn đã từng nói qua vậy.
Từ khi gặp lại Hi Dương hắn thường xuyên nhớ lại một vài đoạn kí ức đứt quãng, thoạt nhìn lại giống kí ức của một người khác hơn là của hắn.
Hắn khom lưng bế người lên giường, trọng lượng còn nhẹ hơn hắn nghĩ, bế lên không tốn mấy lực.
“Tử Khiêm…” Hi Dương vùi mặt vào ngực hắn, ôm thật chặt.
Tử Khiêm.
Hạng Ngọc Loan đặt Hi Dương lên giường, yên lặng ngồi bên cạnh chốc lát.
Tử Khiêm.
Hạng Ngọc Loan vẫn chưa chính thức dạy học ở H đại, mới chỉ trong thời gian làm quen xã giao nên rất hay ra ngoài, còn phải trực ban ở văn phòng nữa.

Cả ngày hắn đều bận việc ở ngoài, Hi Dương cũng không thể một mình ở nhà suốt, nên thỉnh thoảng vẫn tới thăm Nhan Vận Lam, giúp đỡ bà chút việc nhà.
Nhan Vận Lam rất thích hóng hớt, vì vậy lại hỏi tình trạng của y và Hạng Ngọc Loan thế nào rồi.
Hi Dương đỏ mặt, Nhan Vận Lam lập tức hiểu ra không ít, kinh ngạc nói: “Không thể nào! Hai người đã tiến triển đến vậy rồi?”
Hi Dương: ? ? ?
Nhan Vận Lam: ? ? ?
Hi Dương không hiểu: “Tiến triển gù cơ?”
“Thì là hai người…” Nhan Vận Lam khoa chân múa tay.


“Ở trên giường?”
“Không, không có.” Hi Dương vội vã xua tay, vành tai cũng đỏ au, “Sao nhanh thế được.”
“À.” Nhan Vận Lam liếc Hi Dương, thở dài nói, “Tên đàn ông Hạng Ngọc Loan này, không được ha.”
Hi Dương: “? ? ?”
Hi Dương không ở đây nữa, Nhan Vận Lam rất nhớ tài nấu nướng của y.

“Dương Dương, nếu tên kia không tốt với cậu, thì còn chị Nhan, cứ xem đây là nhà của mình… chúng ta là chỗ dựa vững chắc cho cậu!”
Hi Dương vô cùng cảm động, Lý Huyền Tĩnh nói: “Chị Nhan à, mục đích của chị sâu quá nhe.”
Nhan Vận Lam gõ đầu hắn.

“Chú nghĩ chị cũng như chú chắc?”
Lý Huyền Tĩnh giơ tay đầu hàng: “Được rồi được rồi, em không đánh lại chị.”
Sau đó nhỏ giọng lầm rầm: “Chỉ phụ nữ và tiểu nhân là khó ở chung.”
Nhan Vận Lam lại tàn nhẫn đập cái bốp vào lưng hắn.
Hi Dương rất thích bầu không khí này, lúc y một mình ở căn nhà kia rất cô đơn.

Tử Khiêm rất bận, xét theo thái độ lúc thường của hắn, y không thể tùy hứng bảo hắn ở nhà bồi mình được.
Nhan Vận Lam nói tiếp: “Ầy, chị nói cho mà nghe, theo đuổi người ta ấy mà phiền nhất là phải lấy lòng đối phương.

Chị Nhan đây lúc còn trẻ cũng oanh oanh liệt liệt lắn, viết thư tình này, vượt tường viện qua chờ trước cửa lớp học hắn nè, học nấu nướng vì hắn, nghỉ được một ngày cũng phải chạy qua tổ chức sinh nhật cho hắn, cố gắng nhiều như vậy cũng không mệt chút nào, coi như vì tình yêu của mình, trả giá bao nhiêu cũng đáng.”
“Sau đó thì sao?” Hiếm khi thấy Nhan Vận Lam kể chuyện của mình, Lý Huyền Tĩnh tràn đầy hứng thú, thậm chí còn muốn lôi hạt dưa ra cắn.
“Sau đó?” Nhan Vận Lam liếc hắn, mở miệng: “Không có sau đó, sau đó hắn chết rồi.”

Còn không bằng đừng kể, Lý Huyền Tĩnh nói: “Bị chị theo đuổi ác quá, nhảy lầu tự tử hả?”
“Hơ, nếu hắn mà nhảy lầu thật, thì vui vẻ biết bao.” Nhan Vận Lam nói, “Ai da, đề tài lại chuyển đi đâu đâu rồi.” Bà chuyển hướng Hi Dương, nói tiếp, “Vậy nên đừng ngốc nghếch một mực tự trả giá, phải nghĩ đến cảm thụ của bản thân, đừng khiến mình ủy khuất.”
Hi Dương nói: “Tử Khiêm vui thì em cũng sẽ vui.”
“Tình yêu cuồng nhiệt ha.” Nhan Vận Lam thâm trầm thở dài, “Vĩnh viễn không biết mệt là gì.”
Chỉ có Lý Huyền Tĩnh thấy không đúng, hắn quan sát Hi Dương, nghi ngờ nói: “Bây giờ cậu gọi hắn là Hạng Ngọc Loan hay vẫn gọi Tử Khiêm thế?”
Thi xong CET 6, Nhan Trăn tự tính điểm cho mình: “Em thấy mình phát huy cũng được lắm.”
Hoa Minh Vũ ngồi đối diện bọn họ , tiếng anh là môn cậu ta kém nhất, CET 4 cũng chưa chắc đã qua, nghe vậy thì vô cùng hâm mô: “Thật à?”
“Ừ.” Nhan Trăn gật đầu chắc nịch.
Nguyên Hoa thở phào một tiếng, mừng rỡ ngửa người ra sau.
Bàn bên cạnh cũng đang thảo luận về đề thi: “Phòng trò truyện trên mạng, dịch thành cái gì?”
“Tao ghi là QQ group…”
“Sao mày không ghi Weixin group luôn đi…”
“Thế động vật có nguy cơ tuyệt chủng thì sao?”
“Dead animals”
“Là có nguy cơ chứ có phải đã chết đếch đâu?”
“Em mệt quá, em mới chỉ là thiếu niên*, đề thi cấp 6 cũng không qua, tháng mười hai lại phải thi lại.”
“Má nó.” Hoa Minh Vũ nghe mà muốn khóc, “Tôi cũng muốn hát.”
Thi Tiếng Anh đúng là một đề tài bi thương, bọn họ quyết định không nhắc tới để khỏi kích thích Hoa Minh Vũ, ăn ý nói sang chuyện khác.
Hoa Minh Vũ lướt tin tức trên mạng, sau đó nói: “Ôi Y thị sao lại có người chết nữa nè?”
“Lại?” Nhan Trăn nói, “Gần đây tôi không hay đọc tin tức.”
“Là cái kia đó.” Nguyên Hoa nói, “Chết trong nhà một cách kỳ quái, nhưng hôm nay anh không thấy nữa, mấy ngày trước là tin nóng đấy.”
“Không phải cái đó, là vụ bị giết trong núi khi đi du lịch, thi thể bị ném xuống sông.


Toàn thân trương phồng, hình như còn mất một cái chân.” Cậu ta tả như thế làm Nhan Trăn thấy phát tởm.
Nguyên Hoa liếc Nhan Trăn, ra hiệu: Do yêu ma gây ra à?
Nhan Trăn không dám xác định, lắc lắc đầu.

Nhưng nếu sự việc xảy ra trong núi, rất có thể là do gặp phải thứ không nên gặp.
Một ý nghĩ bỗng loé lên trong đầu làm cậu sợ đến rùng cả mình, lập tức mở điện thoại chọt Hộ Hồng Triết.

Hộ Hồng Triết lập tức trả lời: Chưa đâu, thành tích vẫn chưa có, em cũng chưa biết nên đi đâu chơi.
Nhan Trăn lúc này mới thấy nhẹ lòng: Lúc đi chơi nhớ cẩn thận đấy, trước khi đi tới tìm anh, anh đưa cho cái bùa hộ mệnh.
Hộ Hồng Triết gửi qua một icon cười to.
Nhưng Nhan Trăn vẫn rất lo lắng, cậu cảm thấy hiện tại không an ổn như trước, từ chuyện Hi Dương bị khống chế là biết, có thể là có ma vật mới làm loạn rồi.
“Gì đây?” Nguyên Hoa ló đầu qua.

“Hộ Hồng Triết, thằng nhóc đó làm sao à?”
Nhan Trăn nói: “Cậu ấy bỗng nhận ra mình rất thích em, nên quyết định sẽ tỏ tình, anh có tin hay không?”
“Tin chứ.” Nguyên Hoa nói, “Vậy em gọi cậu ta qua đây, cạnh tranh công bằng.”
Nhan Trăn nói: “Anh cũng không nhất định sẽ thắng mà, cậu ta khỏe lắm, lớn lên cũng cao nữa.”
Nguyên Hoa: “Em không yêu anh, vậy mà lại không nói giúp anh, ai mới là bạn trai em hả, có phải em muốn chân đạp hai thuyền không.”
Cái giọng điệu oan ức thế này….., lại bắt đầu diễn sâu rồi.

Nhan Trăn sờ mặt hắn, đang muốn hùa theo trêu đùa một chút, trả thù cho những ức hiếp gần đây của hắn với mình, Nguyên Hoa lại nói tiếp: “Đạp bao nhiêu thuyền cũng được, nhưng anh muốn năm triệu.”
Nhan Trăn: “…”
“Không được, đây là mối tình đầu đáng giá, phải xứng với mười triệu.

Sau đó anh sẽ mua ngay một toà biệt thự, treo ảnh của em ở giữa phòng khách, mỗi ngày đều thắp cho em nén nhang.” Nguyên Hoa hoàn toàn nhập diễn, biến thành một oán phụ hàng thật giá thật.

Nhan Trăn: “…”
Hoa Minh Vũ: “Thôi đi, bây giờ lạm phát, mười triệu cũng không mua nổi một gian nhà xí trong biệt thự đâu.”
Lời này khiến Nguyên Hoa mất hứng diễn, hắn liếc xéo Hoa Minh Vũ một cái, hi vọng cậu ta hiểu rõ mình đang vô cùng bất mãn với hành vi xen lời của cậu ta.
“Em thấy anh với mẹ em hợp nhau lắm đấy.” Nhan Trăn nắm chặt tay hắn, chân thành nói: “Em có một thỉnh cầu, nếu như ngày nào đó chúng ta chia tay, anh đừng thành cha dượng của em nhé.”
Nguyên Hoa co giật khóe miệng, rốt cuộc không nhịn nổi, cười đến không đứng dậy nổi.
Nhan Trăn muốn xác định mấy sự kiện kia có phải do ma vật gây ra không, bèn lướt diễn đàn liên minh đọc mấy bài đăng nhiệm vụ gần đây.

Mấy vụ án nhỏ đúng là đã tăng lên, cũng có người nhận nhiệm vụ, nhưng vẫn không ngừng có người bị hại.
Các khu có nhiệm vụ bao gồm khu vực Lý Canh Dần phụ trách, còn có khu vực của người có cái tên vô cùng sinh động nữa, Nhan Trăn đoán đó là người mới.

Mà ở Y thi, có hai bài đăng nhiệm vụ, một là bóng ma khu thắng cảnh, hai là người phụ nữ không mặt gây án trong phố.
Mấy vụ này không giống do yêu quái làm ra, nên được liệt vào phạm trù ma vật.
Nhan Trăn cảm thấy may mắn vì mình đã có năng lực tự về, ít nhất lúc gặp phải mấy thứ này có thể trợ giúp bản thân và người bên cạnh chạy thoát.
Lại lướt xuống một lượt nữa, Y thị không có nhiệm vụ gì nữa, xem ra vẫn tương đối an toàn.
Nhan Trăn yên tâm, dù sao Hạng Ngọc Loan là một thành viên có bản lĩnh mà.
Để phòng ngừa, Nhan Trăn vẫn gọi Hoa Minh Vũ với Nguyên Hoa qua: “Lại đây tôi vẽ bùa bình an cho.”
“?” Hoa Minh Vũ nói, “Cậu sợ sau khi tốt nghiệp không tìm được việc làm, nên giờ luyện tập thần côn trước sao?”
Nhan Trăn kệ cậu ta nói nhảm, lấy đồ nghề trong túi ra, bắt đầu vẽ lên tài liệu của Hoa Minh Vũ.
Hoa Minh Vũ đã hiểu: “Xin lỗi, Trăn Trăn, tôi hiểu lầm cậu rồi, hoá ra cậu muốn dùng bùa để phù hộ tôi vượt qua kì thi cấp bốn.”
Để cậu ta nghĩ vậy cũng được, đỡ cho Nhan Trăn phải kiếm cớ.

Nhan Trăn trả tài liệu lại, chắp hai tay trước ngực: “Mong cậu có tiền đồ một chút, Amen.”
Hoa Minh Vũ cúi đầu nhìn hình vẽ trên tài liệu của mình, không hề che giấu chút ghét bỏ nào: “Xấu ghê.”
“Đầy người xin tôi vẽ cho còn không được đó nhé.” Nhan Trăn vừa nó vừa vẽ cho Nguyên Hoa một cái, lúc đó cậu chỉ muốn phòng ngừa chút thôi, không ngờ sau này lại thực sự phát huy tác dụng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận