Tháng Ngày Làm Nguyệt Lão Cho Yêu Quái


“Tử Khiêm, nên đi ngủ thôi.”
Hạng Ngọc Loan vẫn mở sổ ghi chép, tìm đọc tư liệu.

Điều phiền toái nhất khi chuyển chức là phải tham gia khoá thảo luận học thuật, một hoạt động mà hắn cho là chả có ý nghĩa quái gì.
Thảo luận học thuật hiện giờ đã khác rồi, mỗi người có một lập trường, thảo luận mãi cũng như đàn gảy tay trâu thôi, trên đài dưới đài người người xem thường đối phương, nhưng trên mặt không được lộ một phân, thời điểm thích hợp còn phải vỗ tay.
Hạng Ngọc Loan chưa bao giờ vỗ tay, nên có một nhóm người cho rằng hắn “không đủ tư cách”.
Mà đây cũng là sự thật.
Hạng Ngọc Loan không nghe rõ y gọi là gì, đáp một tiếng, đóng laptop lại, vừa ấn huyệt thái dương vừa quay đầu lại.
Vừa quay đầu hắn đã ngây cả người.
Hi Dương chỉ mặc một bộ y phục lụa rộng rãi, rất mỏng, hắn có thể xuyên qua mà thấy rõ cơ thể gầy gò của y.

Vạt áo mở cũng lớn, nửa bộ ngực đều lộ ra ngoài, trắng nõn một mảng, tựa trận tuyết đầu đông rơi xuống.
Thấy ánh mắt của hắn chăm chú nhìn qua đây, tự dưng Hi Dương thất vô cùng ngại ngùng.
“Mặc thế này mát mẻ.” Y không hiểu ý tứ trong ánh mắt Hạng Ngọc Loan, chần chừ nói: “thực ra thì cởi hết thì tốt hơn…”
Bộ y phục này chả cần cởi làm gì, y vừa động, vạt áo đã như nước trượt xuống vai, tóc dài rối tung xoã trên vai, hai vạt bên dưới miễn cưỡng che được đôi chân, hai bắp đùi hơi tách ra, thẳng, như được vẽ ra.
Hạng Ngọc Loan hậu tri hậu giác mở rộng tầm mắt.
Hi Dương nói: “Anh không thích sao?”
Ngữ khí khi hỏi câu này cũng giống như câu “Nếm thử xem có thích không” lúc chiều, vô cùng thuần khiết, nhưng hình ảnh kích thích thị giác lại khác nhau hoàn toàn.
Hạng Ngọc Loan: “Tôi đưa cậu về đây không phải muốn cậu làm thế này.”
Hắn nói đến vậy rồi, Hi Dương không cố chấp nữa, nhưng cũng không mặc thêm y phục, nằm thẳng xuống nói: “Trước đây cũng không phải chưa từng, cùng giường cùng gối thôi mà.”

Y đưa lưng về phía Hạng Ngọc Loan, vòng eo thon nhỏ, một bàn tay có thể miễn cưỡng nắm được luôn.

Đời này Hạng Ngọc Loan chưa từng thân cận với ai như vậy, những người muốn dựa vào hắn, một sợi tóc hắn cũng không muốn đụng tới.
Ai cũng ngủ không được, Hạng Ngọc Loan muốn uống chút rượu.

Hôm nay ăn bữa tối Hi Dương làm, hắn không hề thèm chút rượu nào, giờ muốn uống chỉ để hỗ trợ giấc ngủ mà thôi.
Hi Dương nghe thấy động tĩnh rót rượu của hắn, muốn khuyên nhủ, hơi chống người dậy, liếc mắt một cái bèn bỏ ý nghĩ này đi.
Hạng Ngọc Loan uống xong, rốt cuộc tìm về trạng thái mọi ngày, vài bước lên giường, vẫn không nhìn Hi Dương, trầm giọng nói: “Ngủ đi, tôi tắt đèn.”
Hi Dương quay mặt vào bức tường trắng, nhìn chằm chằm như muốn đục một cái lỗ trên đó.

Y nghĩ, thà kiên trì ngủ ở căn phòng kia còn hơn, giường dù không nằm được nữa nhưng y có thể lập tức biến ra một cái.
Biết rõ không nên, y vẫn muốn ngủ chung với Tử Khiêm, muốn cách hắn gần một chút.
Càng đến gần, y càng hiểu rõ.

Hạng Ngọc Loan bây giờ sẽ không chăm sóc y nữa, cũng không hay nói chuyện, là một cái hũ nút.
Ân ái lưu luyến, tình ý miên man trước kia, tất cả, hắn đều không nhớ.
Như thế này miễn cưỡng quá, y nghĩa, đáng ra mình không nên đến đây.
Nhưng rất nhanh y đã thu hồi lại ý nghĩ này.
Mất đi một phách, Hạng Ngọc Loan không còn là một con người hoàn chỉnh nữa, do mình nên hắn mới trở nên như vậy, mình có tư cách gì để oán giận chứ? Năm trăm năm chờ đợi, có lẽ là trừng phạt trời cao dành cho y.

Chịu đựng được trừng phạt này mới có thể gặp lại hắn, trong khi đối phương đã quên y từ lâu.

Nhưng y nên làm thế nào đây? Có lẽ nên tin Tử Khiêm, dù không có tơ hồng nối duyên, bọn họ cũng có thể trở lại như trước.
Việc thành do người.

Hôm nay Hạng Ngọc Loan đã nói vậy.
“Yêu quái cũng muốn ngủ sao? Còn thích ngủ giống ngươi nữa.” Tử Khiêm đã từng cười y, “Ngươi là cây liễu thành tinh, hay là hảo trư quân thành tinh?”
Hảo trư quân là biệt danh hắn đặt cho con heo nhà Trương đồ tể, dám gọi y là heo, Hi Dương tính tình tốt đến mấy cũng không vui: “Ta là hảo trư quân, vậy ngươi là gì? Là cây đao của Trương đồ tể hả?”
Tử Khiêm bèn bồi tội: “Nương tử thứ lỗi, tiểu sinh vụng miệng, nên phạt, nên phạt.”
“Ai là nương tử của ngươi…” Hi Dương đỏ mặt, khi đó y vẫn còn non trẻ, da mặt rất mỏng, “Không có người làm mai, không có ai chứng giám, sao coi là nương tử của ngươi được?”
“Một bộ chăn đệm, hai trái tim chân thành.” Tử Khiêm nói, “Thiên địa là người chứng giám.”
Hình ảnh chuyển đổi, Tử Khiêm vác bọc hành trang, nói với y: “Ta muốn đi thi.” Khi đó bọn họ đã lâu rồi không thân thiết, Tử Khiêm như để chứng minh điều gì, nắm tay y, thề thốt: “Ta sẽ sớm trở về, ta sẽ thi đỗ, sau đó vẻ vang rước kiệu tám người khiêng về thú ngươi.”
“Rước kiệu tám người khiêng về thú ngươi…” Hi Dương lầm bầm.
Bên cạnh vang lên tiếng ngáy, Hạng Ngọc Loan đã ngủ say.

Hi Dương quay đầu lại, muốn sờ sờ mặt của hắn, nhưng chỉ dịch vào một chút ôm lấy hắn, vùi hắn vào lồng ngực mình.
Ôm ấp như vậy, đám râu mới chớm của hắn cọ vào người y, truyền đến xúc cảm và khí tức quen thuộc.
Hạng Ngọc Loan chắc đang nằm mơ, miệng lầm rầm gọi tên y: “Hi Dương.”
Hi Dương chấn động, sau đó lại ôm Hạng Ngọc Loan thật chặt, véo mặt cái vào cánh tay mình, rơi nước mắt: “Tử Khiêm.”

Nhan Trăn bị nóng tỉnh.
Mấy điều hoà có chức năng đặt giờ, mấy tiếng trước đã tự động tắt.


Cửa sổ đều đóng chặt, còn kéo rèm, vừa u ám vừa nóng nực.
Cậu còn bị một tên mỹ nam ôm lấy, mồ hôi chảy ròng, nóng muốn nghẹt thở.
Ngọ nguậy một lát, cuối cùng cũng thành công đánh thức Nguyên Hoa, cậu lăn tới mép giường, dùng sức kéo rèm ra, sau đó mở cửa sổ.
Không khí sáng sớm từng chút lùa vào, rất lâu rồi Nhan Trăn mới ngủ một giấc ngon như vậy.
Nguyên Hoa còn thích ngủ hơn cậu, lơ mơ trở mình muốn nướng thêm một lúc.

Nhan Trăn nhảy qua vỗ mông hắn: “Nhanh dậy thôi! Dậy sớm rồi còn lên trường, phải ôn tập nữa! Mai còn phải thi CET-4,6 đấy!”
*CET 4 và CET 6: hai cấp độ thi Tiếng Anh của trường đại học ở Trung Quốc.
“Cứ thi bừa cũng qua môn mà…” Nguyên Hoa nhắm mắt lại.
Nhan Trăn: “…”
“Vỗ mông anh đây này.” Thừa lúc cậu sơ ý, Nguyên Hoa xoay đè cậu xuống, hai bàn tay lót dưới mông cậu, nặn như nặn bột.

“Hả? Lá gan em càng lúc càng lớn đấy nhé, mới sáng sớm đã chọc anh đây, biết hậu quả không hả?”
Nhan Trăn đỏ ửng mặt, liên tục xin tha: “—— sai rồi, em biết sai rồi! Anh buông ra trước đi!”
“Gọi anh (哥哥 – ca ca).” Nguyên Hoa cười khẩy, phía dưới hai người đều có phản ứng, hắn sao có thể buông tha được, vừa cọ vừa nói, “Gọi một tiếng anh ơi, anh đây sẽ thả em ra.”
Ỷ sức mình lớn mà muốn làm gì thì làm, đồ không biết xấu hổ.

Nhan Trăn nhìn hắn chằm chằm, nhưng Nguyên Hoa là đồ không biết xấu hổ mà, tất nhiên bách độc bất xâm, sợ gì chút ánh mắt uy hiếp này của cậu.
Nhan Trăn bị nháo đến hết cách, cả trước cả sau đều trong tay người ta, động cũng không dám động, miễn cưỡng nhỏ giọng gọi: “Anh ơi.”
Thanh âm lúc mới ngủ dậy mềm mại gợi cảm, vô cùng câu dẫn.

Nhan Trăn đỏ mặt tới mang tai: “Sao anh càng lúc càng… Không được! Mẹ em với Lý đạo trưởng ở cách vách đó… Nguyên Hoa!”
Lúc mở máy giặt quăng toàn bộ quần áo chăn ga vào trong, trong lòng Nhan Trăn tràn ngập cảm giác tội lỗi, nhủ thầm: Phú cường, dân chủ, hài hoà…

Kẻ đầu têu nói: “Hay là giặt tay đi?”
“Anh giặt à?” Nhan Trăn sâu xa nói.
Nguyên Hoa nói: “Trên đó đâu phải chỉ có con cháu của anh đâu, việc này đương nhiên phải cùng nhau chia sẻ.”
“Không phải do anh thì làm gì phải giặt chứ!” Nhan Trăn ấn nút bật máy giặt, điều chỉnh thời gian, chỉ lo Nhan Vận Lam tỉnh sớm nên muốn nhanh chóng giải quyết gọn gàng, “Em nhìn thấu anh rồi, anh vốn là, là —— “
“Là cái gì?”
Nhan Trăn vẫn chưa học được chửi bậy, nghe người khác mắng nhiều lắm rồi nhưng mình lại không nói theo được, vắt óc nghĩ mãi mới phun ra một câu: “Không biết xấu hổ!”
Nguyên Hoa cười ha ha, ôm cậu hôn chụt một cái.

“Sao lại đáng yêu thế này.”
Nhan Trăn: Mẹ nó.
Lần sau nhất định phải mắng ra tiếng.
Sau đó kỳ vọng tốt đẹp của Nhan Trăn bị phá vỡ, ở lúc hai người đã hong khô tất cả, đang định cầm đi phơi thì mẹ cậu và Lý Huyền Tĩnh tỉnh dậy.
Hai người đều không xem là chuyện lớn gì, chỉ ở một bên xem trò vui, còn đặc biệt đánh giá bọn họ, khen họ tuổi trẻ khí thịnh, thân thể tốt.
Nhan Trăn xấu hổ muốn chui xuống gầm bàn, vội vã và cơm, sau đó bèn kéo Nguyên Hoa trốn thật nhanh.
Về đến trường, Nhan Trăn lập tức liên lạc với Hi Dương, muốn biết tình hình đã phát triển thế nào rồi.

Hi Dương tóm tắt lại chút chuyện sau khi dọn vào, mấy chuyện khác thì hơi khó mở miệng.
Nhan Trăn nghe xong, cảm thấy để Hạng Ngọc Loan và Hi Dương ở cùng nhau là đúng.
Một phách bị mất kia của Hạng Ngọc Loan, trước kia chỉ suy đoán, giờ thì đã chắc chắn chính là linh phách trong cơ thể Hi Dương.

Trước đó hai người ở hai nơi cách biệt nên không có cảm ứng, nhưng bây giờ Hạng Ngọc Loan đã có chút cảm xúc, theo miêu tả của Hi Dương thì thấy cũng đã chậm rãi thay đổi.
“Nhưng lúc tỉnh dậy, hắn vẫn rất lạnh lùng.” Hi Dương phiền muộn, “Mấy lời nói mơ ấy hắn đâu có nhớ được, ăn sáng xong thì vội vã ra ngoài.”
“Chắc là không biết đối mặt với anh thế nào?” Nhan Trăn nói, “Đối với Hạng lão sư mà nói, anh là mối tình đầu của hắn ở đời này đó.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận