Sấu mã vi thê

Không lâu sau mỗ mụ Tả Cầm bước vào, Hương Nô rụt người theo bản năng, chỉ cảm thấy nếu không bị hành hạ thể xác thì mình cũng phải nghe quở trách một trận.
 
Mỗ mụ Tả Cầm cắn chặt cằm, có thể thấy cảm xúc đang không tốt: “Tách chân ra.” Bà lạnh lùng nói với Hương Nô.
 
Hương Nô biết tốt nhất là nên nghe lời một ít, nàng tách hai chân đang bủn rủn ra, chờ mỗ mụ Tả Cầm tuyên án kết cục của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nếu tấm thân xử nữ không còn, vị công tử kia lại không muốn gánh vác trách nhiệm, thế thì nàng đã khiến số phận của mình thêm chông gai rồi.
 
Tả Cầm cũng là người tinh khôn, thấy bộ dáng Hương Nô đầu tóc hỗn loạn, thở dốc không ngừng, ngửi thấy mùi vị dâm mỹ tràn ngập không khí, bà hoàn toàn không tin lời của vị đại nhân kia.
 

Nhưng vị đại nhân kia quyền thế ngập trời, có hắn bảo vệ thì không thể đánh mắng Hương Nô được, không được động vào, không được bắt nạt.
 
Bà tách cánh môi ướt át của Hương Nô ra, dùng ngón tay lão luyện ngoáy một hồi, sau đó trên mặt Tả Cầm xuất hiện vẻ kinh ngạc.
 
“Vậy mà lại còn!” Bà kinh ngạc thán phục một tiếng.
 
Mới vừa rồi bà đã tra hỏi nha đầu Xuân Yểu chết tiệt kia, biết Xuân Yểu dùng Chiến Thanh Kiều là loại mạnh nhất trong số các loại xuân dược, đó là loại thuốc có thể khiến cho trinh nữ biến thành dâm nữ, là thủ đoạn tàn nhẫn nhất khi trong lâu ép những người ngoan hiền thành kỹ nữ.
 
Hương Nô nghe Tả Cầm nói, trái tim treo lên cao cũng rơi xuống.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn dáng vẻ vị đại nhân kia quan tâm Hương Nô, Tả Cầm cứ cảm thấy chắc chắn trong đó có nội tình.
 
“Hương Nô, sao ngươi lại quen biết Đại tướng quân Thân Đồ?” Đó chính là hoàng thân quốc thích! Một đầu ngón tay thôi cũng có thể dạy dỗ toàn bộ các chủ tử của ngõ Điềm Thuỷ rồi.
 
“Đại tướng quân Thân Đồ sao?” Hương Nô nhăn mày, sau đó là kinh ngạc mà trợn tròn mắt. Thân Đồ là quốc họ, họ Thân Đồ mà có danh hiệu Đại tướng quân thì chỉ có thiếu niên anh hùng Thân Đồ Khiếu lần trước bình định chiến loạn ở Bắc Giang, có điều nhân vật truyền kỳ như thế sao lại đến Dương Châu?
 
“Ngươi không quen biết ư?” Tả Cầm đang suy đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra rốt cuộc Hương Nô qua lại với Đại tướng quân Thân Đồ từ khi nào, bây giờ mới thấy bộ dáng của Hương Nô có vẻ thật sự không quen biết Đại tướng quân.

 
“Quái lạ!” Trên đời này không có quá nhiều việc khiến Tả Cầm cảm thấy kinh ngạc, có nhiều chuyện kỳ lạ hay xảy ra trong ngõ Điềm Thuỷ, bây giờ lại thêm một chuyện nữa.
 
Tả Cầm chỉnh đốn lòng hiếu kỳ của mình, nhẹ nhàng nói với Hương Nô: “Lát nữa Ngọc Nhi sẽ tiến vào thu dọn giúp ngươi, sau khi xong xuôi thì mau chóng quay về nghỉ ngơi.”
 
“Nhưng mà buổi tập…” Buổi tập hôm nay của nàng đã hoàn toàn bị bỏ lỡ, vốn dĩ nàng phải chăm sóc cơ thể, sau đó ngồi vạc mười lăm phút, hôm nay sau khi kiến tập còn phải để thân thể quen với tình dục, mỗ mụ còn muốn kiểm tra, trước khi đi ngủ phải lên đỉnh một lần.
 
“Không cần, hôm nay ngươi đã kinh sợ nhiều rồi, trở về cứ nghỉ ngơi cho khỏe là được.” Mới vừa rồi vị quý nhân kia đã thông báo, sau này không được cho Hương Nô tập luyện nữa.
 
Hoàng thân quốc thích ra tay rộng rãi khiến người ta líu lưỡi, Thân Đồ Khiếu vừa vung tay đã là ba ngàn lượng, để ở chỗ Tả Cầm, chỉ nói sẽ cạnh trang trong ngày Hương Nô công diễn trước công chúng.
 
Tả Cầm quen biết với nhiều loại nam nhân, bà có thể thấy lúc nam nhân này nói chuyện có vài phần đáng tin, từng cái giơ tay nhấc chân của Đại tướng quân này đều thể hiện sự nghiêm túc của hắn, hắn nhất định phải có được Hương Nô.

 
Tả Cầm thở dài một hơi: “Đều là ý trời.”
 
Khi Tả Cầm còn nhỏ thì nhà nghèo, bị bán vào Cạnh Hương Lâu nuôi dạy như ngựa gầy, khi đó bà rất ngây thơ, vào năm mười bốn tuổi, bà quen biết một công tử ôn nhuận như ngọc, bị mấy lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, phí hết sức lực để qua mặt mỗ mụ khi đó rồi bị lừa có thai với vị công tử kia.
 
Vị công tử đó không chuộc thân cho bà đúng hẹn, trong cơn tuyệt vọng bà sinh ra một bé gái, sau đó cũng bắt đầu tiếp khách, trở thành danh kỹ một thời ở Mãn Phương Lâu, mà nữ nhi đáng thương của bà cũng bị bồi dưỡng thành ngựa gầy.
 
Lúc bà hết hạn tiếp khách, có thể tìm khách chuộc thân, vị kim chủ phía sau màn ra điều kiện, cho bà quản lý Cạnh Hương Lâu. Giữa chuộc thân và ở lại, bà lựa chọn vế sau, bà không muốn sống dựa vào nam nhân nữa, cũng muốn ở gần với nữ nhi của mình hơn một ít, nữ nhi ruột nhận được sự dạy dỗ của bà, đến khi nữ nhi bị bán đi, từ đầu đến cuối hai mẹ con bọn họ cũng chưa từng nhận nhau.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận