Sấu mã vi thê

Đến bây giờ nàng mới thấy rõ nam tử được xem như vừa mây mưa với mình, đó là một nam nhân vô cùng anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, hơn nữa lại vô cùng cao lớn, nam nhân này trông rất trẻ, vừa nhìn liền biết có xuất thân giàu sang, nhìn vóc dáng có thể đoán được hắn đi ra từ quân đội.
 
Cả cơ thể của nam nhân tỏa ra hơi thở nam tính, bây giờ nam nhân này đang nhìn nàng, giữa ánh mắt tỏ ra một chút không đành lòng và hoảng loạn.
 
Hương Nô có chút chán ghét bản thân, nam nhân này đã nhìn thấy vẻ chật vật nhất của mình rồi, thế nhưng nàng lại không biết nam nhân này họ gì tên nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chưa biết tên họ của nam nhân này nhưng trong lòng nàng đã bắt đầu tính kế, nàng cũng có mắt nhìn, quan sát trang phục của nam tử này một chút, không còn nghi ngờ gì nữa, nam nhân này sinh ra từ quyền lực, rõ ràng đã ầm ĩ đến mọi người trong lâu nhưng không ai vào phòng ngăn cản hắn làm việc, chứng tỏ người chống lưng phía sau cũng không thể đắc tội với người này được.
 

Hương Nô chú ý tới miếng ngọc bội bên hông hắn, đó chính là dương chi bạch ngọc từ thời thượng cổ, một miếng thôi cũng đủ chuộc thân cho nàng! Nếu nam nhân này nguyện ý thì chắc chắn có thể cứu nàng ra khỏi hoàn cảnh khốn cùng.
 
“Hương Hương, đừng khóc!” Nam nhân có chút vụng về đưa tay ra, lau nước mắt của nàng.
 
Hương Nô hiểu rõ ưu thế của mình, mỗ mụ từng dạy nàng khóc, gương mặt của Hương Nô rất hợp để khóc thút thít, độ cong của đôi má nàng vừa đủ để nước mắt dừng lại một lát khi rơi, sau đó nhanh chóng chảy xuống, khi nàng khóc lên thì đẹp như một bức tranh, không phải khóc lóc thảm thiết nhưng có thể khiến người ta cảm thấy nổ gan bể phổi, ngay cả nữ nhân nhìn vào cũng muốn thương tiếc cho nàng, huống chi là nam nhân?
 
Nước mắt của Hương Nô càng rơi nhiều hơn, nàng cắn chặt môi dưới, không nói gì, hơi lắc đầu, muốn nói nhưng vẫn xấu hổ, nàng đang muốn thăm dò dự định của nam nhân ngay lúc này.
 
Nàng có cảm giác nam nhân này có lẽ sẽ nguyện ý giúp nàng.
 
Trong lòng Hương Nô càng thêm khinh thường bản thân, thay đổi trong vô tri vô giác, tư tưởng của nàng cũng đã trở thành một ngựa gầy thực thụ, bắt đầu tính toán leo lên nam nhân để tìm cách tồn tại thế nào rồi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế nhưng chẳng phải đó chính là tương lai của nàng hay sao? Ngay giây phút cả nhà bị tịch thu tài sản, nàng đã biến thành dây mây, chỉ có thể nhờ cậy những người khác để sống tiếp, chỉ có thể sống như cảnh đẹp cho người ta ngắm
 
“Hương Hương, nàng đừng lo lắng, trời có sập xuống cũng có ta chống.” Nam nhân hứa hẹn.

 
Trong con phố đầy hoa này, lời hứa hẹn của nam nhân chỉ như pháo hoa, lướt qua một thoáng, nếu thật sự để trong lòng thì đúng là kẻ ngốc.
 
Hương Nô cũng không thật sự hy vọng nam nhân này có thể kéo nàng ra khỏi cảnh khốn cùng, chẳng qua là tạm thử một lần, không nghĩ lời hứa hẹn của nam nhân sẽ nặng như Thái Sơn, nếu là trong quá khứ thì nàng đã tin hết lòng hết dạ.
 
Nam nhân cởi đai lưng trói chặt tay Hương Nô lại, quấn chăn gấm lên cơ thể trần trụi mềm mại của Hương Nô.
 
“Hương Hương, nàng tin ta, nàng sẽ không sao hết.” Giọng nói của nam nhân ấm áp, mang đến cho Hương Nô cảm giác như tắm mình trong gió xuân, trong vô thức, trái tim đập loạn và không ổn định của nàng đã được trấn an.
 
“Ta tìm người tới thay quần áo cho nàng, nàng an tâm, mọi chuyện đã có ta lo.” Thân Đồ Khiếu không quan tâm những lời của mình đường đột bao nhiêu, hắn chỉ nói ra những lời cam kết mà đời trước không thể nào thực hiện được.
 

Hắn muốn trở thành nam nhân có thể che mưa chắn gió cho nàng nhưng hắn đã thất hẹn, bây giờ hắn sẽ không tái phạm sai lầm như trước nữa.
 
Nhìn chăm chú vào Hương Nô nhỏ tuổi hơn nhiều so với trí nhớ của mình, Thân Đồ Khiếu cảm thấy may mắn vì nàng vẫn chưa gặp khó khăn gì, hắn chỉ hận mình sống lại quá muộn, không kịp giải cứu người nhà của nàng, không thể để nàng mang thân phận ban đầu mà xuất giá vẻ vang được.
 
Hương Nô ngơ ngác nhìn Thân Đồ Khiếu, vốn muốn nói gì đó nhưng những lời đó tới bên miệng đã biến mất hết, nàng chỉ cảm thấy trong đáy mắt của nam nhân này có tình cảm sâu đậm nhưng cũng xa lạ, giống như xuyên qua nàng để nhìn một người khác.
 
“Công tử…” Đến khi Hương Nô lấy lại được giọng nói của mình, Thân Đồ Khiếu đã đi ra ngoài, chỉ nghe thấy hắn thấp giọng nói chuyện với người ngoài cửa một hồi, Hương Nô còn hơi chóng mặt, do cách khá xa nên nàng cũng không nghe rõ bọn họ đang nói cái gì.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận