Sấu mã vi thê

Không ai biết ngựa gầy bị bán đi là bắt đầu của việc tốt hay xấu, bà chỉ có thể nhìn đứa con gái giống mình vài phần bị khách nhân đưa đi, cứ vậy mà mất tin tức, bà chỉ có thể tự nhủ bản thân rằng nữ nhi sống rất tốt, có khi còn tốt hơn bà nữa.
 
Lúc đào tạo các cô nương, ít nhiều gì Tả Cầm cũng mang tấm lòng của người mẹ nghiêm khắc, bà thật sự hy vọng các cô nương dưới tay mình có thể có một cuộc sống tốt đẹp, mọi sự nghiêm khắc của bà đều để cho những cô nương này chuẩn bị sẵn sàng, có thể nở rộ như những đóa hoa trong tương lai, nhận được sự sủng ái dài nhất, lâu nhất.
 
Tả Cầm nhìn thoáng qua Hương Nô nằm ở trên giường rồi chìm vào suy nghĩ sâu xa, năm đó lúc dùng một ngàn lượng bạc mua Hương Nô về, bà có cảm giác rằng tương lai của nha đầu này không có điểm cuối, mà lúc này đây nha đầu này cũng đã leo lên quyền quý khổng lồ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng duyên phận đó rốt cuộc là phúc hay họa thì chưa biết, Tả Cầm thật lòng hy vọng Hương Nô có thể sống trong những ngày tháng tốt đẹp.
 
Nếu thật sự có thể đào tạo một ngựa gầy hạnh phúc, công sức của Tả Cầm mấy năm gần đây cũng xem như nhận được một ít hồi báo rồi. Năm đó nhận công việc đào tạo ngựa gầy, bà hy vọng những nữ hài số khổ như bà có thể có tương lai khác, ít nhất đừng mắc mưu bị lừa, nếm hết đau khổ thế gian như bà.
 

“Hương Nô, xin lỗi! Hu hu!”
 
Lúc Tả Cầm đang suy tính, Hương Nô tắm gội thay quần áo ở đình hóng gió, Hương Nô ngâm mình trong thau tắm làm bằng chất gỗ tốt nhất, Ngọc Nhi vừa chà lưng giúp nàng vừa khóc chảy nước mắt nước mũi tèm nhem.
 
Da thịt của Hương Nô vô cùng mềm mỏng, chỉ bị trói một hồi thôi mà cổ tay đã đỏ tím đan xen rồi, cho dù Thân Đồ Khiếu cẩn thận nhưng vẫn để lại vết đỏ đáng sợ ở đùi trong của nàng.
 
“Ta không sao.” Tuy bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy sợ hãi nhưng kết quả Hương Nô vẫn chưa bị tổn thương quá nghiêm trọng.
 
“Ta thật sự không ngờ Xuân Yểu lại làm như vậy.” Ngọc Nhi thút tha thút thít, đôi mắt sưng giống như hạt đào.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe thấy Ngọc Nhi khóc lóc như vậy, Hương Nô cũng muốn khóc, đó là tỷ tỷ ruột của nàng, cho dù không cùng một mẹ sinh ra nhưng trước kia hai người họ cũng rất hoà thuận, ai ngờ lòng người khó dò đến thế chứ?
 
“Sao muội có thể ngờ được? Ta cũng không ngờ mà! Nha đầu ngốc, đừng khóc, mỗ mụ có làm khó dễ muội không?” Hương Nô thấy động tác của Ngọc Nhi không quá nhanh nhẹn, liền biết chắc Ngọc Nhi đã bị phạt rồi.
 
Đây cũng xem như việc xấu xa trong hoa lâu, lúc hoa lâu có người phạm sai lầm và nhất là hoa nương, sự trừng phạt kia đương nhiên không thể biểu hiện trên da thịt, từ lâu đã xuất hiện hình phạt châm kim vô cùng đáng sợ, đốt cây kim cực thon dài trên lửa đỏ, sau đó đâm vào cạnh dưới xương bướm.
 
Hình phạt châm kim khiến các cô nương sợ hãi đến cực điểm, có không nghe lời thì bị đâm vài lần cũng trở nên ngoan ngoãn.

 
Vài ngày trước Cạnh Hương Lâu có một cô nương tên Lăng Nô, bởi vì lưu tiêu năm lần không muốn tiếp khách nên bị mỗ mụ đâm năm cái, các nàng đều bị ép đi xem, Hương Nô vẫn còn nhớ rất rõ vẻ mặt thống khổ của Lăng Nô.
 
Chuyện này khiến Hương Nô gặp ác mộng suốt mấy ngày, Lăng Nô và Hương Nô chơi khá thân, thấy Lăng Nô có kết cục như vậy, trong lòng Hương Nô thật sự rất khó chịu.
 
“Bị châm hai cái.” Ngọc Nhi khóc sướt mướt, dù gì cũng còn nhỏ tuổi, không thể chịu đau được.
 
Hương Nô thấy nàng ấy như thế thì cũng đỏ vành mắt, hai cô nương khóc một trận. Lâu lắc lắm mới tắm gội, thay quần áo xong quay về, Hương Nô và Ngọc Nhi lập tức về Cạnh Hương Lâu, hai người đi rất nhanh, giống như phía sau có sóng to thú dữ.
 
Ngọc Nhi bỏ chút hương an thần trong lư hương, sau đó thổi thắt ngọn đèn dầu: “Hương Nô ngủ đi.”
 
“Ừ, muội cũng vậy, nghỉ ngơi sớm một chút.”

 
“Ây da, việc của ta vẫn còn chưa xong đâu!”
 
Sau khi hai nữ hài nhi nói với nhau vài câu đơn giản thì Hương Nô cũng lên giường.
 
Hương Nô nằm trong bóng tối, nàng vốn tưởng rằng đêm nay là một đêm khó ngủ, thế nhưng không ngờ mới đặt đầu xuống gối, cơn buồn ngủ đã ập tới.
 
Đêm nay nàng ngủ say sưa, đột nhiên có một nam tử cao lớn đi vào giấc mộng, trong đó hắn gọi nàng là “Hương Hương”, giọng nói của hắn đong đầy tình cảm.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận