Tô Băng Hàng vội vàng tìm đồng phục để thay, sau khi chải chuốt lại xong, Tô Băng Hàng tùy ý chỉnh sửa lại diện mạo của mình trong gương, không thể không nói nhìn cậu vẫn là có chút hấp dẫn, nhất là sau khi bị Tô Xảo Du cường điệu quá mức, Tô Băng Hàng cảm thấy, ngoại hình của cậu đã được tăng lên một tầm cao mới.
Cậu nhanh chóng đi xuống lầu, xỏ đôi giày do quản gia chuẩn bị vào, vội vàng cùng nam chủ và nam hai đang đợi ở cửa ra ngoài.
"Xe của cậu đâu?" Cung Vũ Quân kỳ quái nhìn Tô Băng Hàng, người đang lẻ loi đi một mình ở phía trước.
Chết tiệt, tự nhiên cậu quên mất học sinh trung học trong thế giới này có thể lái xe, Tô Băng Hàng chán nản nghĩ, mặc dù cậu có thể lái xe, nhưng Tô Băng Hàng nguyên bản lại lái một chiếc xe thể thao, xe thể thao có thể giống như một chiếc ô tô bình thường sao? Tô Băng Hàng không biết, bởi vì cậu chưa từng thử qua, vội vàng vụng về kiếm cớ nói: "Trong hoàng lịch nói hôm nay không nên lái xe, cậu có thể cho tôi đi nhờ không?.
" Cậu đang định lên xe của Cung Vũ Quân thì bên cạnh lại vang lên tiếng của nam chủ, chủ nhân chiếc Ferrari lạnh lùng nói: “Lại đây.
”
Tô Băng Hàng mếu máo, cứng đờ mà thu hồi tay đang muốn kéo cửa xe của Cung Vũ Quân ra, chân không dám chậm trễ mà ngồi vào trong xe của Thạch Lãnh.
Sau đó Tô Băng Hàng mười phần ngoan ngoãn chờ Thạch Lãnh lái xe.
Năm giây sau, Thạch Lãnh vẫn không nhúc nhích, Tô Băng Hàng vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn, Thạch Lãnh quay đầu nhìn qua cậu với ánh mắt như nhìn một người thiểu năng trí tuệ, sau đó nghiêng người vươn tay ra –
Tô Băng Hàng giật mình, theo bản năng lùi về phía sau, cảnh giác quan sát động tác của hắn.
Thạch Lãnh kéo dây an toàn bên người Tô Băng Hàng xuống, thắt lại giúp cậu.
"! ! "
Tô Băng Hàng chớp chớp mắt, xấu hổ quay đầu về phía cửa sổ - Làm tôi sợ muốn chết, còn tưởng là cậu ta muốn đánh mình, nên nói cảm ơn hay không đây, nếu không vẫn là câm miệng vậy.
Xe chậm rãi khởi động, kỹ năng lái xe của Thạch Lãnh rất tốt, không nhanh cũng quá không chậm, rất êm ái.
Gió xuân ấm áp phả vào mặt Tô Băng Hàng, khiến cậu có chút buồn ngủ.
Đang lúc Tô Băng Hàng sắp chìm vào giấc ngủ, một giọng nói lạnh lùng bên cạnh đã kéo cậu về hiện thực: “Hôm nay trông cậu hơi khác thường ngày.
”
Tô Băng Hàng có chút sửng sốt, chẳng lẽ bị phát hiện rồi?
“Chỗ nào không giống nhứ?” Cậu thử hỏi.
“Không giống cậu của trước đây.
” Thạch Lãnh liếc nhìn cậu.
“Tôi trước đây…” Chẳng phải chỉ là một phú nhị đại giàu có kiêu ngạo, lăng nhăng, ngây thơ và ấu trĩ sao!
"Tới rồi.
" Thạch Lãnh đánh gãy lời của Tô Băng Hàng, trước tiên xuống xe.
Tô Băng Hàng hai chân run rẩy bước ra khỏi xe, không phải do cậu quá yếu, mà là do khí thế của nam chủ thực sự quá mạnh, đây chính là huyền thoại “Tà mị, điên cuồng, lạnh lùng, bá đạo” đó.
Vì hiện tại đã gần 8 giờ rưỡi, lễ khai giảng cũng sắp bắt đầu, cổng trường Đế Hoàng không có một học sinh, cho nên Tô Băng Hàng cảm thấy khá đáng tiếc khi không được nhìn đến màn kinh điển trong Mary Sue, chính là bọn học sinh đối với bọn họ điên cuồng hò hét “Thạch thiếu gia đẹp trai nhất” “Cung thiếu gia thật đẹp trai” “Tô thiếu gia đẹp đến làm người ngây ngất”!
“Bạn học xin tránh ra một chút——”
Đang lúc Tô Băng Hàng làm việc riêng, cách đó không xa có một giọng nữ vang lên, cùng với tiếng chuông xe "đinh đinh", dường như càng ngày càng gần.
Cậu vừa định quay đầu nhìn lại, đã bị một cỗ lực kéo sang một bên, toàn thân lao về phía một lồng ngực rắn chắc.
Nhìn chóp mũi của mình sắp chạm vào cằm của người nọ, Tô Băng Hàng vội vàng giơ tay che chắn lại, ngẩng đầu nhìn liền thấy là nam chủ, cậu giật mình, nhanh chóng tránh xa hắn ra, quay người lại nhìn xung quanh để tìm kiếm cô gái vừa rồi.
Không nhìn thì không sao, Tô Băng Hàng vừa nhìn thấy liền sợ chết khiếp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...