Sau Khi Xuyên Thư Bẻ Cong Nam Chính Cũng Không Mất Mặt


Nữ chủ?! Nữ chủ?!!! Cô như thế nào cũng đến trễ vậy! Cô không phải là một học sinh ngoan, luôn tuân thủ kỷ luật và tiến bộ mỗi ngày sao? Còn có cô hẳn là đâm nam chủ mà không phải tôi a! Tôi là nam ba đó nữ chủ!

Vì sao Tô Băng Hàng vừa nhìn liền có thể biết đây là nữ chủ ư, bởi vì cô gái này hoàn toàn phù hợp với miêu tả trong tiểu thuyết - đủ thuần khiết, đôi mắt to, khuôn miệng nhỏ nhắn như anh đào, dáng người phập phồng quyến rũ.

Mấu chốt là tình huống này quả thực là nội dung của chương đầu tiên trong tiểu thuyết, xem ra cốt truyện đã bắt đầu tiến triển rồi, mặc dù ở giữa có một số đoạn nhạc đệm.


Cung Vũ Quân kịp thời nắm lấy tay cầm xe đạp buộc chiếc xe dừng lại, nhưng nữ chủ vẫn bị vấp ngã.

Cung Vũ Quân tốt bụng mà cẩn thận đỡ nữ chủ đang ngã trên đất lên, hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Nữ chủ mím chặt môi, không nói gì, chỉ có chút oán hận nhìn Tô Băng Hàng, sau đó lại chuyển sang vẻ mặt thống khổ.

Trên người cô có vài vết bẩn, nhưng may mắn là không có vết trầy da nào.



Nữ chủ không có việc gì, ít nhất Tô Băng Hàng cho là như vậy, nhưng mà nữ chủ à vẻ mặt thống khổ của cô bây giờ là chuyện như thế nào đây? Còn có ánh mắt nhìn tôi vừa rồi của cô sao lại kỳ quái như vậy, là ảo giác sao??

“Tôi không sao, cảm ơn cậu.

” Nữ chủ tránh khỏi tay của Cung Vũ Quân đang đỡ mình, trừng mắt liếc nhìn Tô Băng Hàng một cái, sau đó ánh mắt phức tạp nhìn Thạch Lãnh ở phía sau Tô Băng Hàng, nâng xe đạp dậy rồi rời đi.


Tô Băng Hàng nhất thời sửng sốt, trong nguyên tác chỉ có miêu tả nữ chủ trừng mắt nhìn nam chủ, tại sao ở đây lại chuyển ánh mắt trừng về phía cậu vậy?

Cậu quay lại nhìn về phía Thạch Lãnh, kết quả vừa lúc bắt gặp ánh mắt thăm dò của đối phương, theo bản năng vô thức cảm thấy chột dạ mà tránh đi.


“Đi thôi, chúng ta đã đến trễ khá lâu rồi.

” Cung vũ quân đúng lúc mà đánh vỡ sự xấu hổ.


“Ừm.



Tô Băng Hàng đi theo hai người tiến vào hội trường, hội trường ồn ào náo nhiệt đột nhiên trở nên yên tĩnh, hiệu trưởng đang phát biểu trên sân khấu cũng dừng lại, cảm kích nhìn về phía ba người ở cửa.


Thời gian như tạm dừng lại trong một giây, và sau đó là cảnh tượng nổi tiếng làm người ta đinh tai nhức óc——

“A a a a a là Thạch thiếu!!!”


“Cung thiếu tôi yêu cậu!!!”

“Hàng Hàng hôm nay cũng vẫn đẹp trai như vậy!!!”

Tô Băng Hàng đen mặt, Hàng Hàng? Vậy còn câu “Tô thiếu” đâu?!

Tô Băng Hàng thiếu chút nữa nhịn không được bịt tai lại, đi theo Thạch Lãnh và Cung Vũ Quân vào hậu trường.


Giáo viên chủ nhiệm lập tức chạy tới nhiệt tình chào đón bọn họ: "A, ba vị thiếu gia, cuối cùng các em cũng tới rồi.



Cung Vũ Quân cười xin lỗi: “Thực xin lỗi, thầy Từ, bọn em có chút việc chậm trễ nên đến muộn, xin lỗi thầy ạ.



“Không có việc gì không có việc gì, nếu tới rồi thì đi lên thôi.

” Thầy Từ đưa qua ba cái microphone, Cung Vũ Quân lên sân khấu phát biểu trước.



Chẳng qua chỉ là giới thiệu một chút về trường học hay gì gì đó, ba người đều là thành viên chủ chốt của hội học sinh, loại phát biểu này hàng năm đều sẽ có trong lễ khai giảng, nếu là Tô Băng Hàng nguyên bản, nhất định sẽ cảm thấy rất buồn tẻ và nhàm chán, nhưng vẫn có thể phát biểu một cách trôi chảy, nhưng bây giờ thì khác, lúc này Tô Băng Hàng vô cùng căng thẳng, trái tim đều bắt đầu run run.

Làm ơn đi, nói chuyện trước mặt nhiều người như vậy là không được đâu! Trong những năm học đại học, cậu chỉ có một lần trải nghiệm bị người khác không trâu bắt chó đi cày ép làm người dẫn chương trình, nhưng thiếu chút nữa đã làm hỏng chuyện!

Tô Băng Hàng khẩn trương nhìn Cung Vũ Quân bình tĩnh thong dong nói chuyện, trên trán toát ra một ít mồ hôi lạnh, ý tưởng muốn trốn chạy rất mãnh liệt.


“Có chuyện gì à?” Thạch Lãnh ở một bên nhìn thấy sự bất thường của cậu, dò hỏi.


"! Không, tôi chỉ là cảm thấy có chút không thoải mái.

" Tô Băng Hàng yếu ớt cười cười, ở trong lòng gầm lên —— làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ! Ai cứu tôi với ah ah ah ah ah! ! !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận