Sau Khi Xuyên Thư Bẻ Cong Nam Chính Cũng Không Mất Mặt


Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, Tô Băng Hàng chỉ nghe được giọng nói cung kính của người giúp việc: "Xin chào Thạch thiếu gia, xin chào Cung thiếu gia.”

“Băng Hàng đâu?”

“Thiếu gia đang ở nhà ăn dùng cơm.”

Thạch thiếu gia, Cung thiếu gia…… Hai người này chắc không phải là……

Tô Băng Hàng còn chưa kịp nghĩ xong, trong tầm mắt cậu liền xuất hiện hai bóng người thon dài cao giáo.

…… Không hổ là nam chủ và nam hai, thật giống như trong tiểu thuyết viết, đĩnh bạt thon dài, đôi chân này, thân hình này, chắc phải gần hai mét chứ?


Thạch Lãnh kéo ghế ra ngồi đối diện với Tô Băng Hàng, vẻ mặt lạnh lùng ngồi xuống, toàn thân toát ra khí tức nguy hiểm, không sai đúng là nguy hiểm, Tô Băng Hàng im lặng nuốt nước miếng.

Nam chủ, cậu đừng nhìn chằm chằm vào tôi như vậy, tôi sợ.

Thạch Lãnh không khác mấy so với những gì được mô tả trong tiểu thuyết, khuôn mặt giống như dùng dao khắc ra, đôi môi mỏng mím chặt, sống mũi cao, đôi mắt sâu và mái tóc đen óng ả.

Aii, cậu ấy thật đẹp trai, đủ để khiến phụ nữ trên toàn thế giới điên cuồng.

Tô Băng Hàng yên lặng thu hồi ánh mắt, may mắn ở thế giới này Tô Xảo Du không miêu tả tóc và mắt của nhân vật chính bằng đủ loại màu sắc sặc sỡ, mà đều rất bình thường, đây đúng thật là may mắn.

“Một vừa hai phải.” Giọng nói của Thạch Lãnh rất có từ tính, hơi khàn khàn, đồng thời cũng có sự thành thục không phù hợp với tuổi tác.

Chẳng qua bởi vì giọng điệu của hắn rất lạnh lùng, lại còn mang theo chút uy hiếp, Tô Băng Hàng không dám không cẩn thận suy nghĩ.

“A?” Tô Băng Hàng nuốt xuống một ngụm trứng lòng đào, có chút không rõ.

Lúc này Cung Vũ Quân cũng ở bên cạnh Thạch Lãnh ngồi xuống, giải thích nói: “Hôm nay có lễ khai mạc, ba người chúng ta đều phải lên sân khấu phát biểu, cậu quên rồi sao?”

Giọng điệu ôn hòa của Cung Vũ Quân như gió xuân, cậu ta và Thạch Lãnh giống như hai thái cực đối lập nhau, giọng nói dễ nghe dần dần lôi Tô Băng Hàng trở lại từ trong suy nghĩ.


Hôm nay khai giảng, vậy hiện tại cốt truyện chính là chương một mở đầu của 《 Giáo Thảo Bá Đạo Của Tôi 》.

Nguyên tác kể về nam chủ gặp nữ chủ vào ngày đầu tiên đến trường, hai người xảy ra một chút xích mích nhỏ, sau đó hai người trở thành kẻ thù của nhau.

Ở phần này tựa hồ cũng không có sự xuất hiện của cậu, mặc dù trong nguyên tác cậu không đến muộn, nhưng hiện tại nam chủ và nam hai đều ngồi ở chỗ này...!Vậy còn nữ chủ thì sao??

“Ừ, tôi quên mất.” Tô Băng Hàng buông dao nĩa trong tay xuống, yên lặng lấy giấy ăn lau miệng.

Cung Vũ Quân bất lực nhìn Tô Băng Hàng càng ngày càng vùi đầu xuống thấp hơn, rồi lại nhìn qua Thạch Lãnh người vẫn luôn trưng ra vẻ mặt thờ ơ, toát ra khí tức nguy hiểm, nhất thời không còn ai lên tiếng nữa.

Tô Băng Hàng đột nhiên nhớ tới một câu, sợ nhất không khí đột nhiên yên tĩnh…

Điều mà hiện tại cậu muốn biết nhất chính là nam chủ đã gặp được nữ chủ chưa? Cốt truyện đã bắt đầu chưa? Còn có nam chủ nữa, cậu làm ơn đừng nhìn chằm chằm vào tôi như vậy nữa được không ạ, thật sự đáng sợ lắm đó trời!

Nếu nam chủ không gặp được nữ chủ, không biết hiện tại cứu vớt lại còn kịp không.


Tô Băng Hàng không biết nếu cốt truyện mà đi lệch hướng thì sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng xét theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết trước đây của cậu, hẳn là không phải chuyện tốt gì.

“Vậy hiện tại chúng ta……” Tô Băng Hàng thử mở miệng dò hỏi.

Thạch Lãnh nhìn nhìn đồng hồ, nói: “Hiện tại là 8 giờ 10 phút, 8 giờ rưỡi bắt đầu buổi lễ khai giảng, cậu còn có mười phút.” Cậu ta vừa dứt lời liền phóng một ánh mắt hình viên đạn qua.

Tô Băng Hàng dừng một chút, lập tức chạy lên lầu đi về phòng mình.

Thật đáng sợ, thật đáng sợ, quả nhiên nam chủ trong tiểu thuyết Mary Sue đều là ma quỷ, khí thế này, người bình thường như cậu làm sao có thể chịu nổi chứ?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận