Sau khi trêu chọc thiếu niên cố chấp

 
Chương 51
 
Kỳ Ngôn Chu đánh xong nửa trận đầu. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Điểm số của đội anh đang chiếm ưu thế. 
 
Bận tâm Thẩm Kiều đang đợi, trong thời gian nghỉ ngơi, anh và Bành Viễn thấp giọng nói chuyện với nhau vài câu, tùy tiện kéo một cậu nam sinh đến bổ sung chỗ của anh, còn mình thì lau mồ hôi, bước nhanh về phía Thẩm Kiều. 
 
Trước mắt bao người, không thể nghi ngờ hành động này đã hấp dẫn không ít tầm mắt. 
 
Kỳ Ngôn Chu cũng không để ý người khác, không coi ai ra gì mà xuyên qua đám người xem, đứng yên ở trước mặt Thẩm Kiều. 
 
Anh vươn tay với cô. 
 
Thẩm Kiều lập tức ngồi nghiêm chỉnh, mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt có chút kinh ngạc, “Các anh đấu xong rồi? Không phải còn có hai trận sao?” 
 
Kỳ Ngôn Chu gật đầu, dịu dàng đáp lại: “Ừ. Nhưng anh không đánh. Bọn họ tiếp tục.” 
 
“Vì sao?” 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Ở cùng em.” 
 
Ngữ khí nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, giống như theo lẽ thường. 
 
Anh luôn như vậy, dù tình huống như thế nào, mọi chuyện đều đặt cô lên trước. 
 
Thẩm Kiều cười khẽ một tiếng, lắc đầu, “Không sao, em xem các anh đánh cũng cảm thấy rất thú vị. Không cần ở cùng em.” 
 
Kỳ Ngôn Chu rất kiên định “Anh muốn ở cạnh em.” 
 
Thẩm Kiều chỉ đành để tay vào tay anh, bị anh nắm, mượn lực đứng lên. 
 
Bên cạnh, truyền đến tiếng hít không khí, hết đợt này đến đợt khác. 
 
Dường như tầm mắt cũng chân thực hơn. 
 
Thẩm Kiều cảm giác được lúc sau, vui vẻ lên, ôm lấy cánh tay Kỳ Ngôn Chu, dựa vào người anh, cười đến có chút nghịch ngợm, cố ý nhỏ giọng gọi anh: “Anh Ngôn Chu.” 
 
“……” 
 
“Trong trường anh rất được hoan nghênh, phải không?” 
 
Giọng Kỳ Ngôn Chu có chút khô khốc, “…… Không có.” 
 
Thẩm Kiều: “Anh xem, những nữ sinh đó đều là đến xem anh. Vừa rồi em còn nghe thấy các cô ấy khen anh đẹp trai. Hừ, anh Ngôn Chu, em có chút ghen nha.” 
 
Kỳ Ngôn Chu cúi đầu nhìn cô. 
 
Ánh mắt thâm thúy. 
 
Giây tiếp theo, anh cúi đầu, không coi ai ra gì, cánh môi nhẹ nhàng chạm vào trán Thẩm Kiều, không cách một ly. 
 
Thẩm Kiều đột nhiên không kịp phòng bị, ngạc nhiên há miệng thở dốc, nói không nên lời,  mặt cũng chậm rãi nóng lên. 
 
Trong khoảnh khắc, dường như tất cả những âm thanh ồn ào bên ngoài đều vì động tác này của Kỳ Ngôn Chu mà dừng lại. 
 
Kỳ Ngôn Chu như chưa tỉnh. 
 
Cười một tiếng, vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng chọc gương mặt của Thẩm Kiều một chút. 
 
“Ngốc rồi?” 

 
Thẩm Kiều nhếch mày, giọng đè xuống thấp nhất, “Anh làm gì thế! Đột nhiên như vậy……” 
 
Kỳ Ngôn Chu: “A, tuyên thệ chủ quyền?” 
 
“……” 
 
“Không muốn để em ghen.” 
 
Thẩm Kiều có chút ngượng ngùng, giọng nhỏ như muỗi, “Em chỉ nói đùa.” 
 
Kỳ Ngôn Chu gật đầu, “Anh biết.” 
 
Nhưng mà dù là đùa, anh cũng muốn cho Thẩm Kiều 1000% cảm giác an toàn. 
 
Có thể có được Thẩm Kiều, đối với Kỳ Ngôn Chu mà nói, hơn phân nửa là đã hao hết vận khí cả đời, có phúc ba đời. Dư lại, là anh phải trả giá. 
 
Thật tốt nha. 
 
Hai người bọn họ vĩnh viễn có thể xuất hiện ở cùng một đề tài, bất cứ lúc nào chỗ nào. 
 
Kỳ Ngôn Chu cầu mà không được. 
 
Hai người đối mắt. 
 
Thẩm Kiều mím môi, đỏ mặt khẽ cười một tiếng, không nói thêm nữa, chỉ hỏi: “Muốn xem hết cuộc thi sao?” 
 
“Em muốn xem sao?” 
 
“Anh mà không chơi cũng chẳng có gì thú vị…… đội của anh sẽ thắng sao?” 
 
Kỳ Ngôn Chu nhìn điểm số, gật đầu, “Sẽ.” 
 
“Vậy không xem nữa.” 
 
“Được.” 
 
Nói xong, hai người tay trong tay, cũng không quay đầu lại, cùng rời khỏi sân bóng rổ. 
 
……
 
Vì tránh cho đi lại vất vả, Thẩm Kiều thuê một phòng khách sạn cạnh Hàng Viện, hôm nay ở tạm ở chỗ này. 
 
Nếu là ăn sinh nhật Kỳ Ngôn Chu, đương nhiên phải ở cnahj nhau, cùng nhau vượt qua 12 giờ đêm nay. Không hề nghi ngờ, Kỳ Ngôn Chu cũng ở lại. 
 
Ăn xong cơm chiều. 
 
Kỳ Ngôn Chu kiểm tra người Thẩm Kiều một chút, nhìn xem trên người cô có tăng thêm vết thương nào hay không. 
 
Đây đã là quy trình của mỗi tuần. 
 
Trong phòng, bức màn kéo đến kín mít. 
 
Thẩm Kiều lười biếng mà nằm trên giường, mặc cho tay Kỳ Ngôn Chu hoạt động trên người mình, cũng đã tập mãi thành thói quen, nhìn như không thấy, mình thì ở một bên lướt điện thoại, một bên thất thần mà nói chuyện phiếm với anh. 
 
“…… Kỳ Ngôn Chu, sau hôm nay, em cũng sẽ nổi tiếng ở trường các anh.” 
 
“Vì sao?” 
 
“Bởi vì là bạn gái anh.” 
 
Sau lưng, Kỳ Ngôn Chu cười một tiếng, “Không đến mức.” 
 
Thẩm Kiều nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Sao không đến mức, anh cũng không biết hồi cấp ba, anh ở trong trường học có bao nhiêu danh tiếng. Trong trường học ai không quen biết anh nha.” 

 
Kỳ Ngôn Chu nhướng mày, “Vậy em biết anh không?” 
 
“……” 
 
Thẩm Kiều lập tức im lặng, suy nghĩ trong chốc lát, nghiêng mặt đi, lý do, “Bởi vì em vội tập luyện, còn phải tham gia thi đấu gì đó, vốn dĩ đã không có thời gian quan tâm các chuyện trong trường.” 
 
Kỳ Ngôn Chu: “Không sao.” 
 
Ít nhất, hiện tại cô thuộc về anh. 
 
Các ý nghĩ xằng bậy, đều có thể đòi lại từ người cô. 
 
Nghĩ đến đây, bàn tay Kỳ Ngôn Chu bắt đầu dao động hướng lên trên một chút, dần dần rời khỏi hành trình ban đầu. 
 
Ý tứ đã không cần nói cũng biết. 
 
Thẩm Kiều khóa màn hình điện thoại, ném đến một bên, thân thể linh hoạt vòng qua giường một vòng, đối mặt với Kỳ Ngôn Chu. 
 
Cô ngăn cản động tác của anh. 
 
Vẻ mặt rất nghiêm túc. 
 
“Kỳ Ngôn Chu, hỏi anh một chuyện.” 
 
“Cái gì?” 
 
“Anh sẽ cảm thấy…… Không cam lòng sao? Anh vẫn luôn chú ý em, nhưng em lại căn bản không biết đến anh.” 
 
Luận tới trả giá về tình cảm, khẳng định hai người không bình đẳng. 
 
Nhưng mà, qua đi thì cũng qua rồi, rất khó đền bù được. 
 
Dù cô cùng Kỳ Ngôn Chu trải qua bao nhiêu lần sinh nhật, cũng không thể cùng nhau quay lại sinh nhật tuổi mười sáu. 
 
Trước 17 tuổi, cô chưa từng tham dự vào thế giới của Kỳ Ngôn Chu. 
 
Nhưng Kỳ Ngôn Chu lại giây giây phút phút nhìn chăm chú cô, luôn cố gắng bảo vệ cô. 
 
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà ngẫm lại, nếu trao đổi thân phận, nhất định Thẩm Kiều sẽ cảm thấy uất ức. 
 
Vậy còn Kỳ Ngôn Chu? 
 
Anh nghĩ như thế nào? 
 
Đèn bàn ánh sáng mờ nhạt, có vẻ không khí mê ly và lưu luyến. 
 
Thẩm Kiều mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm anh, không muốn bỏ lỡ một chút biểu cảm nhỏ nhặt nào của đối phương. 
 
Kỳ Ngôn Chu tùy ý cho cô nhìn, ánh mắt vẫn bình thản như cũ. 
 
Anh đạm thanh đáp lại: “Sẽ không.” 
 
Thẩm Kiều: “Vì sao?” 
 
Kỳ Ngôn Chu: “Sao lại có nhiều vì sao như thế.” 
 
“Em muốn biết anh nghĩ thế nào.” 
 
“…… Muốn em vĩnh viễn yêu anh. Vĩnh viễn không rời khỏi anh.” 

 
Nghe vậy, Thẩm Kiều giật mình. 
 
Hơn nửa ngày, cô trịnh trọng gật đầu, “Được.” 
……
 
Đêm dài. 
 
Tiếng đồng hồ 12 giờ gõ vang. 
 
Thẩm Kiều mơ mơ màng màng cử động cổ, cố gắng tránh thoát khỏi gông cùm của Kỳ Ngôn Chu, duỗi tay, đi đến mép giường lấy túi. 
 
Rất nhanh, lại bị anh kéo trở về. 
 
Thẩm Kiều cố gắng cầm túi, đẩy mặt Kỳ Ngôn Chu ra, lẩm bẩm: “Chờ một chút ——” 
 
“Bảo anh cái gì?” 
 
Kỳ Ngôn Chu không chịu buông tay. 
 
Thẩm Kiều: “……” 
 
Đây là tại họa mà cô thuận miệng nói trên sân bóng. 
 
Hình như Kỳ Ngôn Chu thích xưng hô này, đêm nay không thuận theo không buông tha, dáng vẻ một hai không muốn bỏ qua cho cô. 
 
Loại tiểu tình thú này, cũng không phải trước kia hai người chưa từng chơi. 
 
Dù sao, so về khoảng cách, cô chưa bao giờ là đối thủ của Kỳ Ngôn Chu, chỉ có thể mặc người xâu xé. 
 
Thẩm Kiều nhẹ giọng, biết phải nghe lời, “Anh Chu Ngôn, chờ một chút, em lấy quà cho anh.” 
 
“Quà gì?” 
 
“Anh tránh ra trước.” 
 
Sau khi thành công đẩy Kỳ Ngôn Chu ra, Thẩm Kiều hơi hơi ngồi dậy, ngón tay tìm trong túi một hồi, tìm được hộp quà kia. 
 
Cô lấy hộp quà ra rồi đưa cho Kỳ Ngôn Chu. 
 
Còn mình thì lười biếng nằm trở về. 
 
“Sinh nhật vui vẻ.” 
 
Giọng cô gái nhỏ mềm như bông, như là ngâm một lớp đường, lại mang theo một tia mát lạnh, nói cái gì cũng rất dễ nghe. 
 
Kỳ Ngôn Chu không nhịn được, hôn lông mi của cô. 
 
Rồi sau đó, mới bóc quà. 
 
Hộp quà được bọc bởi một tầng giấy, hai xé là có thể bóc được. Bên trong là một hộp bằng vải nhung. 
 
Mở ra. 
 
Trong hộp có hai chiếc nhẫn. 
 
Nhẫn bạc đều là kiểu tròn trơn, một chiếc lớn, một chiếc nhỏ, rõ ràng là của cặp đôi. 
 
“…… sao lại đưa nhẫn?” 
 
Thẩm Kiều “Ừ” một tiếng, “Không thích sao?” 
 
Kỳ Ngôn Chu lắc đầu, hỏi lại: “Có phải nhẫn nên để con trai tặng thì sẽ tốt hơn không?” 
 
Thẩm Kiều cười, “Chỉ là đồ đôi mà thôi. Không phải ý đó. Mau thử xem mau thử xem, kích cỡ có vừa không?” 
 
Kỳ Ngôn Chu cầm hai chiếc nhẫn kia ra, đeo lên ngón áp út của mình. 
 
Giọng có chút trầm thấp, “Vừa.” 
 
Dừng một chút, lại cầm một cái đến ngón tay tinh tế của Thẩm Kiều. 
 
“…… Cũng vừa.” 
 

“Vừa là được.” 
 
Đêm khuya tĩnh lặng, hai người ôm nhau thật chặt. 
 
……
 
Ngày kế. 
 
Trời hừng đông. 
 
Vốn dĩ hai người đã lên kế hoạch, sẽ đi ăn cơm xem phim, buổi tối lại đi ngồi bánh xe quay, sắp xếp thời gian vô cùng hợp lý. 
 
Trước đó, Kỳ Ngôn Chu đưa Thẩm Kiều đến một chỗ. 
 
Bên đường, trước một cửa hàng nhỏ hẹp ở mặt đường. 
 
Hai người đứng yên ở cửa. 
 
Thẩm Kiều không rõ nguyên do, nhìn về phía Kỳ Ngôn Chu, “Đây là muốn làm 
gì ?” 
 
Kỳ Ngôn Chu: “Cùng anh xỏ lỗ tai.” 
 
Thẩm Kiều hoảng sợ, “Xỏ lỗ tai? Đừng đi……” 
 
Nghe cảm thấy chàng trai rất hư hỏng. 
 
Có điều, lại cẩn thận ngẫm lại, thật ra có chút phù hợp với khí chất của Kỳ Ngôn Chu. 
 
Kỳ Ngôn Chu sờ sờ tóc cô, giọng ôn hòa: “Em không thích sao?” 
 
“Không phải không thích, chỉ là có chút không nghĩ tới.” 
 
Trên thực tế, vào cấp ba, Thẩm Kiều ở lớp nghệ thuật, trong lớp học cũng có không ít nam sinh xỏ lỗ tai, không có việc gì thì lắc lắc lỗ tai, sáng long lanh, có vẻ rất trào lưu, thoạt nhìn rất nghệ thuật. 
 
Điện mạo Kỳ Ngôn Chu vốn rất tinh xảo. 
 
Khuôn mặt hoàn hảo, ngũ quan ưu việt, khí chất bức người. 
 
Tưởng tượng đến lúc anh đeo khuyên tai, vừa lạnh lùng vừa trầm mặc nhìn người khác, hình như…… đúng là cũng không tệ lắm? 
 
Thẩm Kiều nắm chặt ngón tay anh, “Đi vào xem trước.” 
 
Cửa hàng không lớn, nhưng thật ra bên trong khá sạch sẽ. 
 
Kỳ Ngôn Chu ngồi xuống. Nói vị trí muốn xỏ cho ông chủ. 
 
Anh nói chỉ xỏ một bên. 
 
Nhưng muốn xỏ trên vành tai. 
 
“Nơi đó là xương sụn, rất đau, bạn học, cậu nghĩ kỹ rồi sao?” 
 
“Nghĩ kỹ rồi.” 
 
Có được đáp án khẳng định. 
 
Ông chủ đi khử trùng châm. 
 
Thẩm Kiều quay đầu lại, hạ quyết tâm, nhìn phía Kỳ Ngôn Chu, “Em cũng muốn xỏ.” 
 
“Kiều Kiều……” 
 
“Mỗi một chuyện sắp xảy ra trong tương lai, mỗi một lần đầu tiên, em đều muốn cùng anh làm. Có điều, em xỏ vành tai, về sau mang hoa tai cũng tiện hơn. Lúc trước đều kẹp, nhảy sẽ rớt.” 
 
“…… Được.” 
 
Hai người đan mười ngón tay vào nhau. 
 
Một giây kim châm đâm qua máu và xương, trong lòng Kỳ Ngôn Chu, có loại vui mừng điên cuồng và sung sướng. 
 
Yêu và đau, vọng và dục, khắc cốt ghi tâm, vĩnh thế không quên.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận