Sau khi trêu chọc thiếu niên cố chấp

 
Chương 50
 
Sau khi hủy cảnh báo, hai người không vội vàng đi du lịch, nhưng cũng không ở lâu tại phòng cũ. Ngày nghỉ chưa kết thúc, đã sớm trở lại trường học.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ chớp mắt, đã là giữa tháng mười.
 
Mùa thu lộng lẫy, gió thổi vi vu, cũng đã thổi đến sinh nhật của Kỳ Ngôn Chu.
 
Đây là sinh nhật thứ hai mà Thẩm Kiều cùng đón với Kỳ Ngôn Chu.
 
Một năm nay, bởi vì đã xảy ra rất nhiều chuyện, rất dễ làm cho người ta có cảm giác năm tháng trôi qua như thoi đưa.
 
Trên thực tế, cũng chỉ thoáng qua.
 
Nghĩ ‌đến đây, Thẩm Kiều không tự giác sờ lên cổ ‌.
 
Phía trên treo một sợi dây chuyền thiên nga.
 
Sau cái nóng mùa hè qua đi, cô lại đeo lên, hầu như không rời khỏi người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Dần dần, vẻ ngoài của nó không còn sáng rõ như lúc ban đầu. Nhưng cô vẫn rất thích.
 
Thẩm Kiều cũng đưa cho Kỳ Ngôn Chu đôi bao tay kia, anh cũng thường xuyên mang theo ‌.
 
Trọng lượng của mình trong lòng đối phương, đối với nhau, tự nhiên như vậy, trong lòng biết rõ, sớm đã không cần ngôn ngữ để diễn tả.
 
Nhưng quà sinh nhật vẫn phải chọn cẩn thận.
 
Một năm mới một lần.
 
Dù sao cũng phải có chút nghi thức cảm.
 
Thẩm Kiều nghĩ ngợi vài ngày, vẫn không có đầu mối gì, dứt khoát đi thẳng đến cửa hàng, định vừa dạo vừa chọn.
 
Chọn đi chọn lại được một đôi nhẫn tình nhân.
 
Lại ‌bảo nhân viên cửa hàng đóng gói cẩn thận.
 
...
 
Đến ngày 24 tháng 10 hôm đó, Thẩm Kiều giấu‌ Kỳ Ngôn Chu, mang theo quà đến Hàng Viện tìm anh trước một ngày.
 
Lá cây của Hàng Vện chỉ còn xơ xác. So với đưa tin trên báo thì thêm mấy phần tiêu điều.
 
Nhưng mà trong sân trường rất náo nhiệt, sức sống bừng bừng.
 
Thẩm Kiều biết thời khoá biểu của Kỳ Ngôn Chu, giờ này, anh không có lớp, cũng không làm công, hơn phân đang ở nhà.
 
Cô lần theo hồi ức, một đường tìm tới dưới lầu phòng ngủ của nam sinh.
 
Sắc trời bên ngoài rất tốt, không nóng, có ánh nắng, cũng không quá lạnh, thích hợp để vận động.
 
Mấy cậu nam sinh ôm bóng rổ, cười cười nói nói đi ra ngoài.
 
 Lúc đi ngang qua bên người Thẩm Kiều, ánh mắt nhìn qua, như có như không rơi trên người cô, thậm chí còn có người huýt sáo.
 
Xưa nay Thẩm Kiều đã quen với mấy ánh nhìn chăm chú, cũng không để ý, cúi‌ đầu, vẫn gửi tin nhắn cho Kỳ Ngôn Chu.
 
Thẩm Kiều: 【  Kỳ Ngôn Chu, đang làm gì vậy? 】
 
Kỳ Ngôn Chu trả lời: 【  Làm việc nhóm. 】

 
Thẩm Kiều: 【  Đang ở phòng ngủ sao? 】
 
Kỳ Ngôn Chu: 【  Ừ. 】
 
Kỳ Ngôn Chu: 【  Em đã đến? 】
 
Thẩm Kiều sợ hãi ngạc nhiên, vì anh đã thấy cô, tranh thủ thời gian nhìn trái phải một vòng, lại không phát hiện gương mặt quen thuộc.
 
Thẩm Kiều: 【  Sao anh biết? 】
 
Kỳ Ngôn Chu: 【  Bình thường em sẽ không hỏi thế. 】
 
Kỳ Ngôn Chu: 【  Ở đâu? 】
 
Thẩm Kiều cười một tiếng, đầu ngón tay gõ trên màn hình, ngoan ngoãn trả lời: 
 
【  Dưới lầu. 】
 
Kỳ Ngôn Chu: 【  Một phút. 】
 
Thẩm Kiều: 【  Được, chờ anh 】
 
Thế nhưng chỉ qua giây lát, Kỳ Ngôn Chu đã xuất hiện trong tầm mắt cô.
 
Nam sinh cao lớn tuấn lãng, mặc áo mũ màu đen, mặt không biểu tình ‌những lại trắng trẻo đẹp đẽ. Nhấc tay  nhấc chân đều có một loại cảm giác trầm mặc bất thường, luôn có thể làm cho người để ý.
 
Nhưng may mắn, đã không còn nhìn thấy vẻ bi quan chán đời trên người anh.
 
Là Thẩm Kiều đã kéo anh về nhân gian.
 
"Kỳ Ngôn Chu!"
 
Thẩm Kiều cười lên, gọi một tiếng, vẫy tay với anh.
 
Bước chân của Kỳ Ngôn Chu càng nhanh, hai ba bước đã đứng vững trước mặt cô.
 
Mắt sắc sâu thăm thẳm, mở miệng: "Làm sao ‌đột nhiên đến đây?"
 
Thẩm Kiều "Hừ" một tiếng, "Không muốn nhìn thấy em à?"
 
"... Muốn."
 
Đáp án này, làm cho người ta không tự giác nở hoa trong lòng. Mặt mày Thẩm Kiều cong cong, kéo khủy tay Kỳ Ngôn Chu, "Nhớ anh. Cho nên ‌lập tức tới gặp anh."
 
"Buổi chiều không lên lớp sao?"
 
Đương nhiên Kỷ Ngôn Chu cũng rất rõ thời khóa biểu của cô.
 
Nghe vậy, Thẩm Kiều ngẩng đầu lên, khẽ vuốt cằm, "Lớp thể dục, qua rồi."
 
Kỳ Ngôn Chu: "Ừm. Bây giờ muốn làm gì?"
 
Thẩm Kiều nghĩ một lát , nhưng cũng nghĩ không ra ý tưởng gì.
 
Chỉ là muốn ở cùng một chỗ với Kỳ Ngôn Chu mà thôi.
 
"... Hay là, em đi với anh đến thư viện làm bài nhé?"
 
Động tác Kỳ Ngôn Chu dừng lại, nhíu mày, liếc cô, "Kiều Kiều em ngược lại ..."
 
Lời còn chưa dứt.
 

Trong chớp nhoáng, điện thoại trong túi vang lên.
 
Đối thoại bị cắt đứt.
 
Thẩm Kiều ra hiệu cho anh nghe điện thoại trước.
 
Kỳ Ngôn Chu nhìn thoáng qua thông báo trên màn hình, nhíu lông mày, thuận tay ‌ nhận, "... Ừ."
 
Đầu bên kia, giọng nói của đối phương rất gấp gáp.
 
"Anh Kỳ! Mau tới đi! Đừng làm việc nữa! Trận bóng rổ thiếu người!"
 
Thẩm Kiều và Kỳ Ngôn Chu ở rất gần.
 
Đứt quãng cũng nghe được chữ mấu chốt.
 
Ánh mắt của cô sáng lên.
 
Mắt thấy  Kỳ Ngôn Chu sắp từ chối, Thẩm Kiều lập tức giữ chặt tay áo ‌anh, lắc đầu với anh, dùng khẩu hình im lặng nói: "Em còn chưa xem anh chơi bóng rổ đâu."
 
Dù sao cấp ba là vậy , tính cách Kỳ Ngôn Chu không tốt, vừa dữ vừa tự bế. Mỗi ngày độc lai độc vãng thì không nói, còn bận bịu kiếm tiền. Ngoại trừ báo cáo mấy tiết mục đơn ở đại hội thể dục thể thao, trừ lập mưu ‌lấy tiền thưởng, thì dường như không tham gia bất kỳ hoạt động tập thể nào của trường.
 
Đương nhiên, cũng không thể ‌hòa nhập bạn bè, lãng phí thời gian cùng chơi bóng rổ với bạn bè.
 
Ngược lại Thẩm Kiều đã từng trộm xem anh thi đấu trong đại hội thể thao, nhưng những loại hoạt động có sức sống như đánh bóng rổ, dường như chưa hề thấy qua.
 
Hiện tại, vậy mà còn có bạn bè chủ động gọi anh.
 
Có tiến bộ.
 
Thẩm Kiều cảm thấy rất vui, tiếp tục dùng khẩu hình: "Đồng ý đi đồng ý đi."
 
Kỳ Ngôn Chu: "..."
 
Dừng một chút, Thẩm Kiều lại nắm vạt áo anh, nhẹ nhàng lắc hai cái.
 
"Em muốn xem."
 
Kỳ Ngôn Chu không hề có cách nào với cô, lúc này thua trận.
 
Anh cầm máy, thấp giọng mở miệng: "Tôi lập tức tới."
 
"Mau tới! Ngay ở sân bóng rổ cạnh thao trường lớn! Chờ cậu!"
 
...
 
Diện tích của trường Hàng viện này không nhỏ.
 
Kỳ Ngôn Chu không mang chìa khoá xe đạp xuống lầu. Cả hai đi bộ một lúc mới tới sân tập.
 
Thật xa đã thấy bên cạnh sân bóng rổ có mấy nam sinh đang ngồi.
 
Người dẫn đầu kia nhìn thấy Kỳ Ngôn Chu, nhảy lên một cái, giật giật cuống họng, gọi hai người: "Anh Kỳ! Chỗ này này!"
 
Thẩm Kiều híp híp mắt.
 
Bước chân dừng lại.
 
Kỳ Ngôn Chu nghiêng mặt, "Làm sao vậy?"
 

"Đây là bạn học của anh à?"
 
"Bạn cùng phòng."
 
"Lúc nãy bọn họ đi qua, dưới lầu em có thấy bọn họ. Thật là khéo."
 
Nghe vậy, bỗng nhiên Kỳ Ngôn Chu nhíu lông mày, mặt lộ vẻ không vui.
 
Anh Nhẹ nhàng mở miệng: "Không khéo."
 
"A?"
 
"Em không thể xảy ra cái gì khéo với người khác được."
 
Thẩm Kiều tập mãi thành quen, trầm thấp cười một tiếng, "Biết rồi. Chúng ta mau tới thôi! Hình như bọn họ đều đang đợi anh."
 
"... Ừ."
 
Đến gần, mấy nam sinh kia đều đứng lên rồi.
 
Nhìn thấy Thẩm Kiều, vẻ mặt có chút cổ quái.
 
Trầm mặc một lúc.
 
Cuối cùng, nam sinh kia chủ động mở miệng: "Anh Kỳ, vị này là?"
 
"Bạn gái."
 
"Ôi trời! Trăm nghe không bằng một thấy. Chị dâu‌, chào chị chào chị, tôi ở đối diện giường Kỳ Ngôn Chu, Tôi là Bành Viễn. Để thân thiết hơn, chị dâu cứ gọi tôi Bành Bành là được."
 
Bành Viễn cười xấu xa, vươn tay với Thẩm Kiều‌, bày ra tư thế muốn nắm tay với cô.
 
Nhưng mà, dưới tầm mắt lãnh đạm của Kỳ Ngôn Chu, lại ngượng ngùng rút tay về.
 
Thẩm Kiều giống như chưa tỉnh, còn ‌cười ‌ hỏi: "Xin chào, tôi là bạn gái Kỳ Ngôn Chu, tôi là Thẩm Kiều. Sao các cậu trăm nghe vậy? Kỳ Ngôn Chu có nhắc đến tôi trong phòng sao?"
 
Bành Viễn vung tay, "Làm sao ‌có thể! Anh Kỳ nổi tiếng là người sắt im lặng trong trường. Là hôm ấy có đưa tin, phòng ngủ sát vách có người nhìn thấy chị dâu‌ tới rồi. Nói rất đẹp rất đẹp rất đẹp! Hôm nay tận mắt thấy, đúng là không khoa trương. Lúc đi tới, tôi còn tưởng tiên nữ hạ phàm chứ!"
 
"..."
 
Hai ba câu nói Đơn giản là có thể nhìn ra được, Bành Viễn nhiệt tình ‌, thích nói chuyện, lại rất hòa đồng, tính cách tốt.
 
Trách không được, sẽ ‌ chủ động gọi Kỳ Ngôn Chu cùng chơi đùa, cũng không để ý tấm mặt lạnh của anh.
 
Như thế rất tốt.
 
Có thể giúp Kỳ Ngôn Chu tiếp xúc với chút nhân khí.
 
Thẩm Kiều bị thổi phồng đến mức có chút ngượng ngùng‌, vung tay áo ‌, nhỏ giọng nói: "Các cậu chơi đi, tôi đi bên cạnh, không quấy rầy các cậu nha."
 
Nói xong, cô ngẩng đầu lên, nhìn Kỳ Ngôn Chu một cái, chỉ chỉ bên cạnh sân bóng rổ.
 
"Em qua bên kia xem."
 
Kỳ Ngôn Chu gật đầu, "Được."
 
"Cố lên."
 
"Ừm, anh sẽ  thắng."
 
"Đó là đương nhiên."
 
Thẩm Kiều quay người, đi đến bên cạnh, tìm một bóng cây ngồi xuống.
 
Vị trí này, vừa vặn có thể nhìn thấy rổ.
 
Trong sân bóng, rõ ràng có mấy nam sinh cười nói vài câu với ‌ Kỳ Ngôn Chu, sau đó, bắt đầu oẳn tù tì chia đội, làm nóng người.
 
Trọng tài do một cậu mập mạp đảm nhiệm.
 
Trên cổ cậu ta có một chiếc sáo, rõ ràng có chuẩn bị mà đến.
 
‌Một tiếng còi vang lên, mười nam sinh bắt đầu chạy trong sân bóng rổ. Dường như chỉ trong chốc lát, cũng đã làm nóng cả bầu không khí xung quanh.

 
Không bao lâu, cầu truyền vào tay Kỳ Ngôn Chu 
 
Thẩm Kiều “Phịch” một tiếng ngồi ngay ngắn, ngửa đầu, mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm anh. 
 
Người của Kỳ Ngôn Chu đứng ở một phần ba đường trong, khoảng cách khá xa so với rổ, phía trước còn có hai nam sinh nhìn chằm chằm anh, cong eo, bày ra tư thế phòng thủ. 
 
Nhìn qua anh cũng không gấp, chuyển bóng qua lại, làm như đang suy tư cái gì. 
 
Giây tiếp theo, ánh mắt bỗng nhiên trở nên sắc bén. 
 
Kỳ Ngôn Chu tay dài chân dài, tốc độ nhanh, sức bật lại mạnh. Thừa dịp đối phương ngây người, dẫn cầu qua hai người, nhảy lấy đà ——
 
“Phịch!” 
 
Bóng đụng vào ván rổ, vững vàng rơi vào khung. 
 
Rơi xuống mặt đất, lại bắn lên thật mạnh. 
 
Tư thế của Kỳ Ngôn Chu rất xinh đẹp, không hề có chút dồn dập nào, có thể nói không chê vào đâu được. 
 
Thẩm Kiều ở bên cạnh nhịn không được vỗ tay hai cái. 
 
……
 
Vào vòng thứ hai. Bên cạnh Sân bóng, quần chúng vây xem dần dần nhiều lên. 
 
Phần lớn là nữ sinh, tốp năm tốp ba đứng ở một chỗ, châu đầu ghé tai, khe khẽ nói nhỏ. 
 
Chỗ này của Thẩm Kiều vừa vặn ánh mặt trời không chiếu tới, cũng có mấy cô gái đã đứng tới. Có điều cách cô còn có vài bước, cũng chưa ngăn tầm mắt của cô. 
 
Nhưng cô có thể nghe thấy tiếng các cô gái nói chuyện. 
 
“…… Đây là Kỳ Ngôn Chu mà cậu nói đi?” 
 
“Ừ! đúng vậy! Đẹp trai không?” 
 
“Đẹp trai.” 
 
“Cảm tạ các cậu! Cuối cùng công nhận thẩm mỹ của mình!” 
 
“Không phải Kỳ Ngôn Chu được công nhận là viện thảo Phi viện sao, đó là tán thành  thẩm mỹ quần chúng của chúng ta được không!” 
 
“……” 
 
“Anh ấy có bạn gái chưa?” 
 
“Nói là có, có điều chưa ai gặp qua.” 
 
“Cậu có ý gì không? Muốn thử hỏi một chút hay không? Lỡ chỉ là đồn đãi thì sao?” 
 
“Nhìn có chút quá lạnh, mình không được.” 
 
“Ách…” 
 
Nghe vậy, Thẩm Kiều không nhịn được cong môi. 
 
Tình cảnh này, thật ra rất giống cảm giác xem nam sinh cấp ba chơi bóng. Khi đó, trong trường học cũng sẽ tổ chức trận bóng rổ của lớp. Vì vinh dự của lớp, các bạn nữ cũng sẽ đứng ngoài sân cổ vũ. 
 
Nếu khéo là trong lớp có mấy nam sinh có chút thanh danh trong trường, thì sẽ càng thêm náo nhiệt. 
 
Các loại đồn đãi đều bay loạn. 
 
Có điều, các bạn lớp nghệ thuật đều giống nhau. Thẩm Kiều cũng bận về việc luyện múa, chưa từng gia nhập. 
 
Thật ra điểm này lại rất giống với Kỳ Ngôn Chu. 
 
Anh không tham gia. 
 
Cô cũng chưa từng tham gia. 
 
Hiện tại, hôm nay, giờ phút này, coi như Kỳ Ngôn Chu bù cho Thẩm Kiều một chút khuyết điểm của thời thanh xuân.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận