Sau khi trêu chọc thiếu niên cố chấp

 
Chương 49
 
Kỳ Ngôn Chu bận rộn không ngơi tay.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ban đầu Thẩm Kiều chỉ có ý định giữ cổ tay người đàn ông đang cầm dao đó, ngăn cản hành động của ông ta.
 
Kỳ Ngôn Chu đè lên nửa người ông ta, chỉ có thể cử động một bên hoặc sau lưng mà thôi. Tư thế rất vặn vẹo, trong tưởng tượng nghĩ anh ta khó có thể thành công thoát ra. Chỉ cần khống chế được cổ tay ông ta thì con dao sẽ không thể khiến ai bị thương nữa, chỉ có thể cắt vào không khí.
 
 Ai ngờ rằng tai nạn lại xảy ra trong tích tắc.
 
Mục tiêu của người đàn ông hoàn toàn không phải là Kỳ Ngôn Chu, khoảnh khắc ông ta nhận thấy Thẩm Kiều đang đến gần mình. Ngay lập tức ông ta lật cổ tay đổi hướng.
 
Thẩm Kiều đứng bên cạnh Kỳ Ngôn Chu, vừa tầm với của người đàn ông đó.
 
Trong nháy mắt, mũi dao nhọn đã đến trước mặt Thẩm Kiều.
 
Con ngươi của Thẩm Kiều mở to, cả người lùi về sau.
 
Mà cô không ngờ rằng Kỳ Ngôn Chu thật sự sợ người đàn ông đó sẽ làm cô bị thương. Khi nhìn thấy cảnh tượng này, như một phản xạ tự nhiên anh buông người đàn ông ra, sau đó như muốn giật lấy con dao trên tay ông ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bảo vệ Thẩm Kiểu.
 
Dường như điều này đã trở thành bản năng của Kỳ Ngôn Chu.
 
...
Người đàn ông quay lưng lại đâm vào vai của Kỳ Ngôn Chu.
 
"Kỳ Ngôn Chu!"
 
Đầu óc Thẩm Kiểu trở nên trống rỗng, hai mắt mở to và hét lên.
 
Giây tiếp theo.
 
“Bụp…“
 
Một âm thanh lớn vang lên.
 
Người đàn ông bị Kỳ Ngôn Chu nắm chặt cổ tay, ném cả người ông ta ra ngoài va vào vách tường. Lưng ông ta đập vào tường, phát ra âm thanh rất lớn như tiếng xương bị gãy.
 
Ông ta rơi xuống, ngã lăn ra sàn.
 
Cơ thể co giật vài cái, mất kiểm soát, không cử động được, ông ta không khỏi kêu lên trong đau đớn.
 
Tayông ta cũng không còn cầm dao được nữa, con dao bị bay ra xa.
 
“Kiều Kiều, mau gọi cảnh sát.”

 
Thẩm Kiều không do dự đáp lời: “Vâng.”
 
Bởi vì hỏa hoạn đột ngột, khi ra ngoài cô cũng không được tỉnh táo cho lắm. 
 
Không có thời gian lấy điện thoại di động, chỉ có thể đến phía trước tìm người mượn điện thoại để gọi.
 
May mắn thay, Lư Sam Sam đang trò chuyện với cha mẹ mình cách đó không quá xa.
 
Sau khi nghe Thẩm Kiều kể lại sự việc, sắc mặt cô ta lập tức thay đổi, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại báo cảnh sát, rồi đi theo cô quay trở lại chỗ Kỳ Ngôn Chu.
 
Tiến vào hẻm sâu, Kỳ Ngôn Chu đang dẫm lên tay người đàn ông, mặt vô cảm nhìn ông ta. Bất chấp những lời lẽ tục tĩu hay những lời khẩn cầu khác nhau của người đàn ông, anh không hề tỏ ra run sợ. Đôi mắt giống như linh hồn dưới địa ngục vậy, sâu không thấy đáy. 
 
Cảnh tượng này khiến người khác phải run sợ.
 
Lư Sam Sam hơi do dự tiến lên.
 
Thẩm Kiều hoàn toàn không để ý đến sự khác thường của cô ta, cô chạy đến bên cạnh Kỳ Ngôn Chu, kiễng chân nhìn vai anh, lo lắng hỏi:
 
“Kỳ Ngôn Chu, anh bị thương rồi đúng không?”
 
Dù mọi chuyện diễn ra rất nhanh nhưng cô cũng nhìn thấy nhất cử nhất động của hai người.
 
Có lẽ mũi dao đã đâm trúng Kỳ Ngôn Chu.
 
Chỉ là không biết nó sâu đến mức nào.
 
Kỳ Ngôn Chu đang căng chặt cơ thể, nhưng khoảnh khắc ngón tay mềm mại của Thẩm Kiều chạm vào người, anh đã dần dần thả lỏng cơ thể rồi trở về trạng thái không phòng bị. 
 
Anh mỉm cười, để yên cho cô kéo áo mình, nhẹ nhàng trấn an: “ Không sao đâu, chắc chỉ bị xước nhẹ một chút thôi.”
 
Bởi vì anh nhớ đến lời nhắc nhở của Thẩm Kiều về hai con dao tối hôm qua.
 
Mặc dù không biết tại sao, nhưng vào thời điểm quan trọng này, trong tiềm thức, vẫn có sự phòng bị nhất định.
 
Nếu anh không phòng bị thì con dao này đã đâm sâu vào vai anh rồi.
 
May mắn.
 
Thật may mắn.
 
Nếu thật sự như vậy, chắc chắn Thẩm Kiều sẽ khóc.
 
Kỳ Ngôn Chu không nỡ để Thẩm Kiều phải khóc.
 
Nhưng nếu vì mình nên mới lo lắng như vậy, cũng đã dễ dàng kiến người ta hạnh phúc.
 
Trong phút chốc, Kỳ Ngôn Chu cảm thấy có hơi hối hận.

 
Nếu biết sớm hơn, lẽ ra anh nên chậm lại một chút và giả vờ đau hơn một chút.
 
Anh mím môi im lặng.
 
Thẩm Kiều vẫn không biết Kỳ Ngôn Chu đang nghĩ gì, cụp mắt, cẩn thận kéo cổ áo xuống để lộ bả vai.
 
Máu đang tuôn ra từ vai anh.
 
Đúng là vết thương không quá sâu.
 
Mặc dù không thể nói là rất nghiêm trọng, nhưng làn da của anh vô cùng nhợt nhạt nên trông khá là đáng sợ.
 
Thẩm Kiều nhìn chằm chằm một lúc, trong vô thức mắt cô bắt đầu nóng lên.
 
Kỳ Ngôn Chu hơi giật mình, "Kiều Kiều?" 
 
“Ưm...”
 
“Sao lại khóc rồi? Không nghiêm trọng lắm đâu.”
 
“...”
 
Nghe vậy, Thẩm Kiều mới sờ tay lên mặt, lau nước mắt đi.
 
Thậm chí cô còn không thể biết mình đang cảm thấy thế nào vào lúc này.
 
Là may mắn hay đau khổ.
 
Là kết cục đã định hay chỉ là sự cảm kích.
 
Dù như thế nào, vết thương nhỏ này còn tốt hơn việc Kỳ Ngôn Chu thật sự chết ở chỗ này.
 
Dưới chân, người đàn ông gầy gò kia vẫn đang kêu gào.
 
Không biết từ khi nào, vòi nước cao áp đã hoàn thành công việc của nó. Có thể nghe thấy tiếng còi xe xa dần, vang vọng cả một góc trời.
 
Mọi thứ đều đã kết thúc.
 
Câu chuyện tình cờ gặp gỡ này bắt đầu vào đêm tuyết rơi năm ngoái rồi cuối cùng kết thúc vào cuối hè đầu thu năm nay.
 
Hai người họ đã thực sự mở ra một cuộc sống mới cùng nhau.
 
Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều vươn tay ra, ôm chặt lấy Kỳ Ngôn Chu.
 
"... Kỳ Ngôn Chu, cảm ơn anh."

 
Cảm ơn anh, vì vẫn còn sống trên thế giới này.
 
Nếu không, thì sao cô có thể tìm thấy chiếc "điện thoại thời gian" trong tương lai được.
 
Kỳ Ngôn Chu xoa đầu cô, "Kiều Kiều, ngoan nào, đừng sợ. Có anh ở đây rồi."
 
“Vâng.”
 

 
Một lúc sau, cảnh sát đã đến hiện trường đưa người đàn ông kia đi.
 
Thẩm Kiều và Kỳ Ngôn Chu cũng cùng nhau đến đồn cảnh sát.
 
Vì ngoại hình của họ, thậm chí viên cảnh sát còn nhận ra hai người họ.
 
“Là hai người à.”
 
Thẩm Kiều khoác tay lên vai Kỳ Ngôn Chu, dùng ngón tay ấn lên vết thương, đáp: 
"Xin chào. Đã lâu không gặp."
 
Vì đây là hành vi cố ý giết người, được liệt vào tội hình sự. Hai người phải tường thuật lại vụ án lập hồ sơ lời khai. Sau khi nghỉ ngơi được một lúc,  lại bị thẩm vấn, liên tục bị tra hỏi về một cái tên lạ hoắc.
 
Thẩm Kiều suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: "Tôi thật sự không biết người đó là ai."
 
“Chưa từng nhìn thấy tấm ảnh đó sao?”
 
“Chưa từng, trước giờ chưa từng thấy.”
 
“...”
 
Mãi đến khi chạng vạng tối, cuộc thẩm với mới kết thúc.
 
Người cảnh sát quen thuộc đã tiết lộ toàn bộ câu chuyện cho Thẩm Kiều.
 
"Hai tháng trước, ở đây đã xảy ra một vụ án mạng, cô có biết không? ... Cô gái à, xem tin tức nhiều hơn chút đi. Không lâu sau tên tội phạm đó được ra tù, người đó chính là em trai của người đã tấn công cô hôm nay đấy."
 
Mặc dù Thẩm Kiều không biết người đó, nhưng mối quan hệ giữa em trai của người đó và hai người không thể tách rời.
 
Mười một năm trước, em trai của người đàn ông đã tấn công cô là một trong những kẻ côn đồ đã đánh Kỳ Ngôn Chu. Chính Thẩm Kiều đã gọi báo cảnh sát đưa tất cả bọn họ về đồn. Nhưng cuối cùng, em trai của người đàn ông đó lại không được thả vì bị bắt quả tang có mang theo "thuốc".
 
Sau khi điều tra, anh ta đã thành khẩn khai báo, thành khẩn khai nhận đường dây nên dù mang số lượng lớn nhưng anh ta chỉ bị tuyên phạt mười năm tù.
 
Tuy nhiên, mãn hạn mười năm, ra tù chưa được bao lâu thì bị đâm chết bên vệ đường. Một sự trả thù không có điềm báo.
 
Người đàn ông đó từ nhỏ đã bị tâm thần nhẹ, nhưng ông ta rất yêu thương đứa em trai này.
 
Sau khi nghe tin em trai đã chết, ông ta không dám làm phiền những người kia. Cho nên ông ta chuyển sự chú ý sang Thẩm Kiều và xem cô là người khởi xướng.
 
Nếu không phải vì người phụ nữ này nhiều chuyện báo cảnh sát, khiến em trai ông ta bị cảnh sát bắt đi rồi bị ở tù. Em trai ông ta cũng không cần phải thú tội với cảnh sát mà khai ra đường dây kia. Cuối cùng cũng sẽ không bị bọn chúng trả thù.
 
Ông ta muốn trả thù cho em trai mình, muốn mạng đền mạng, mới có thể buông xuôi.
 
Trước đây nửa tháng, người đàn ông này đã đến đường cây đồng bên cạnh nhắm chọn địa điểm, xem xét vị trí , mỗi ngày đều ngồi xổm ở đó chờ Thẩm Kiều xuất hiện.
 

Đến rạng sáng hôm nay.
 
Người đàn ông đó đã phóng hỏa nhà hàng xóm, chỉ để ép Thẩm Kiều ra ngoài rồi chờ cơ hội tấn công.
 

 
Thẩm Kiều tưởng tượng ra nhiều tình huống, nhưng không ngờ được sự thật lại vô lý và kỳ lạ đến vậy. 
 
Nếu vậy, "Thẩm Kiều" mười năm sau đã xảy ra chuyện gì, Kỳ Ngôn Chu bị người này giết để bảo vệ cô sao? Chính vì vậy cô đã cầu xin bản thân hãy tìm cách thay đổi tương lai của hai người sao? 
 
“Đang nghĩ gì đó?”
 
Nghe được giọng nói của Kỳ Ngôn Chu, Thẩm Kiều đột nhiên tỉnh táo trở lại, ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của anh.
 
Cô mím môi lắc đầu: "Không có gì đâu. Chỉ là cảm thấy có chút không chân thực thôi."
 
Ai có thể nghĩ rằng một hành động như vậy khi còn trẻ lại gây ra một loạt các sự việc nối tiếp nhau như thế chứ.
 
Đầu tiên, cô lừa chàng trai này hết lòng yêu mình, sau đó còn thu hút sự chú ý của kẻ xấu.
 
Xảy ra tình huống như vậy, người khác khó mà nghĩ ra được.
 
Kỳ Ngôn Chu: "Người đàn ông đó bị thần kinh, không biết ông ta có tìm tới nữa hay không. Kỳ nghỉ đông này chúng ta chuyển nhà đi, được không?" 
 
Thẩm Kiều sững sờ, "Chuyển đi đâu?"
 
“Em muốn đi đâu?”
 
“Anh đi đâu thì em sẽ theo đó.”
 
Mặt trời lặn dần phản chiếu lên bóng dáng của hai người họ. Phủ lên đường viền của họ một lớp ánh sáng vàng.
 
Kỳ Ngôn Chu nhìn Thẩm Kiều.
 
Lòng bàn tay siết chặt lấy tay cô.
 
Chàng trai cô đơn bướng bỉnh cuối cùng cũng đã tìm được ánh mặt trời của riêng mình.
 
"Anh cũng vậy. Kiều Kiều, cho dù em ở đâu, nhà của anh, vĩnh viễn luôn ở nơi có em."
 
Giống như kim nam châm đang đung đưa chỉ về cực Bắc.
 
Trái tim của anh chỉ đập khi hướng về em.












 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận