Sau khi trêu chọc thiếu niên cố chấp

 
Chương 52
 
Trời mưa rồi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kỳ Ngôn Chu đứng dưới mái hiên trước cửa phòng bảo vệ trường, anh nheo mắt, chăm chú nhìn lên bầu trời, cũng không lập tức đi dưới màn mưa.
 
Chỉ năm sáu phút sau, một cô gái cầm ô, chậm rãi đến từ phía sau.
 
Cô mặc đồng phục học sinh bình thường nhất của Thánh Mẫn, lẽ ra phải mờ nhạt như người bình thường (1), nhưng dáng vẻ thư thái, bước chân nhẹ nhàng, cổ hơi ngẩng lên giống như một con chim thiên nga, khiến tất cả mọi người vừa liếc mắt một cái đã chú ý đến cô.
 
Không những chỉ có dáng vẻ bước đi đẹp đẽ, ngũ quan của cô gái cũng rất tinh tế.
 
Mặt như trứng ngỗng (2), mắt hạnh, mắt hai mí hơi mỏng, con ngươi nhuộm màu hổ phách nhạt, sóng mắt long lanh, môi đỏ răng trắng.
 
Kết hợp cùng nhau thì có vẻ mỹ lệ có một không hai.
 
Kỳ Ngôn Chu nhìn lướt qua cô vài lần, lặng lẽ dời tầm mắt đi, thu lại nét mặt.
 
Cô gái nhanh chóng chú ý đến anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Kỳ Ngôn Chu tương đối nổi tiếng trong trường học, một mặt là bởi vì gương mặt của anh thật sự rất thu hút ánh nhìn chăm chú của đám nữ sinh.
 
Mặt khác là bởi vì tính tình cáu kỉnh của anh, chưa bao giờ hòa nhã với bất cứ người nào, có đôi khi còn đánh lộn, vừa hung dữ vừa ác độc. Trong đám học sinh cấp ba, anh lại lộ ra vẻ tàn nhẫn quá mức khiến người khác sợ hãi.
 
Anh là học sinh vượt khó được tuyển thẳng vào trường tư thục này, bất kể làm chuyện gì, dường như chỉ có một mình.
 
Nhưng cô gái cũng không quen biết anh.
 
Có lẽ cô từng nghe đến tên của anh, nhưng không thể biết gương mặt này.
 
Cho nên cô cũng không sợ anh.
 
Cô chỉ liếc nhìn anh, lại nhìn ra bầu trời bên ngoài, chủ động mở miệng hỏi với giọng nói dịu dàng: “Bạn học, bạn không mang theo ô che mưa sao?”
 
Kỳ Ngôn Chu: “... Ừ.”
 
Cô gái: “Vậy cậu cầm lấy ô che mưa của tôi đi. Cha tôi sẽ đến đón tôi ngay, cũng không dùng ô.”
 
Giọng nói cực kỳ êm tai, như gió mát thổi vào mặt, thổi tan màn mưa.
 
Nói xong, cô bước đến dưới mái hiên, sóng vai đứng cạnh Kỳ Ngôn Chu.
 
Sau đó cô gấp ô lại, đưa sang một bên khác, nhẹ nhàng rũ hết nước mưa, rồi mới đưa cho anh.
 
Kỳ Ngôn Chu cũng không nhận lấy ngay lập tức.
 
Anh chỉ im lặng đứng tại chỗ, chẳng khác nào một lưỡi dao sắc bén đâm xuyên qua bóng râm. Thân hình mảnh khảnh cao lớn, lại có cảm giác cực kỳ mạnh mẽ và sắc sảo.
 
Cô gái có chút khó hiểu: “Làm sao vậy? Thật sự không sao đâu, cậu cầm lấy dùng đi. Cha tôi lái xe tới rồi.”
 
Vừa dứt lời, một chiếc xe hơi chậm rãi giảm tốc độ ở trước cổng trường.

 
Cửa kính xa được hạ xuống.
 
Người đàn ông trung niên nhô đầu ra, nhìn về phía cô gái.
 
“Kiều Kiều.”
 
Ánh mắt cô gái sáng lên, gọi một tiếng “cha”, cũng không có thời gian nói thêm gì nữa, thuận tay nhét cái ô che mưa vào tay Kỳ Ngôn Chu, còn bản thân thì chạy đến chiếc xe hơi cách vài bước bên ngoài.
 
Chỉ trong chốc lát, người đã chạy “bịch bịch bịch” nhanh chóng bước lên xe.
 
Dường như ngay cả cơn mưa như trút nước cũng chưa phản ứng lại kịp.
 
Rất nhanh, xe hơi đã chạy đi.
 
Một mình Kỳ Ngôn Chu đứng tại chỗ, lòng bàn tay siết chặt lấy ô che mưa.
 
Chiếc ô che mưa kia không có hoa văn gì, mặt ô phía trên màu tím nhạt, còn mặt phía dưới là lớp chống nắng màu đen, chỉ là chiếc ô che nắng che mưa bình thường.
 
Nhưng đây là thứ mà cô gái cho anh.
 
Mãi cho đến lúc này, Kỳ Ngôn Chu mới có thể nhìn thẳng vào hình dáng của chiếc xe hơi đã đi xa, mắt cũng chẳng chớp, ánh mắt vừa cố chấp lại biến thái.
 
Anh biết, cô gái đó tên là Thẩm Kiều, là học sinh của lớp nghệ thuật bằng tuổi anh, học múa ba lê.
 
Anh cũng biết, mỗi tối Thẩm Kiều đều sẽ ở lại, tập múa trong phòng vũ đạo của tòa nhà nghệ thuật, mãi cho đến tối muộn mới rời đi.
 
Chuyện gì anh cũng biết.
 
Bởi vì, anh đã âm thầm quan tâm đến Thẩm Kiều hơn mười năm nay, chẳng khác nào một tên tâm thần đun nước làm băng (3).
 
Sợi dây trói buộc bọn họ bắt đầu từ năm bảy tuổi, giống như sợi tơ vô hình buộc chặt cuộc sống của hai đứa trẻ cùng với nhau.
 
Nhưng thậm chí đến bây giờ, Thẩm Kiều vẫn chưa biết đến Kỳ Ngôn Chu.
 
Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Kiều vẫn là công chúa ba lê nhỏ trong gấm hoa rực rỡ, nhiều sao nâng trăng (4), hào quang sáng chói.
 
Mà bản thân Kỳ Ngôn Chu chỉ là một con chó hoang, không có nhà để về, ai ai cũng chán ghét mà vứt bỏ, ngoại trừ răng nanh có thể cắn chết người ra thì không có gì hết.
 
Anh ham muốn cô, nhưng lại không xứng mơ ước cô.
 
Nếu không phải trời mưa vào lúc này.
 
Ngay cả cơ hội nói một câu cũng sẽ không có.
 
Cho dù như vậy, ngoại trừ chiếc ô che mưa này, tất cả mọi thứ của Thẩm Kiều, Kỳ Ngôn Chu vẫn không thể có được tất cả như trước.
 
...
 
Đông đi xuân đến.
 
Kỳ nghỉ đông của trường tư thục Thánh Mẫn kết thúc đúng thời hạn.
 
Vào học kỳ mới, Thẩm Kiều không có thời gian than ngắn thở dài mà phàn nàn về khai giảng, vẫn luôn bận bịu chuyện chuẩn bị cuộc thi múa ba lê theo lời mời. Hai tuần trước cuộc thi, mỗi ngày cô đều phải tập luyện đến tối muộn.

 
Lúc này, thời gian mặt trời lặn ở Lộc Xuyên cũng không còn sớm lắm.
 
Lúc Thẩm Kiều rời trường học, ánh nắng sớm đã không còn ở phía chân trời, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
 
Kỳ Ngôn Chu vẫn luôn âm thầm để ý đến Thẩm Kiều, tất nhiên biết rất rõ ràng hướng đi của cô.
 
Anh phải làm việc, nhất định phải bỏ tiết học buổi chiều, đến trước giờ, mới miễn cưỡng sắp xếp thời gian tan làm, có thể giữ lại đoạn thời gian lúc trời tối kia, lặng lẽ tiễn Thẩm Kiều đi một đoạn.
 
Gần trường học thường xuyên có một vài tên côn đồ không có chút học vấn hay nghề nghiệp gì lảng vảng, Thẩm Kiều lớn lên xinh đẹp, còn đi lại một mình, hệ số nguy hiểm sẽ gia tăng rất nhiều.
 
Chỉ cần có Kỳ Ngôn Chu ở đây, cô sẽ không bị bất cứ điều gì quấy rầy.
 
Nhưng mà, cho dù Kỳ Ngôn Chu có cẩn thận kỹ lưỡng như thế nào đi chăng nữa, suy cho cùng anh cũng không phải thần, vẫn không có cách nào đoán được điều bất trắc sẽ đến lúc nào.
 
...
 
Đêm trước cuộc thi múa ba lê theo lời mời.
 
Thẩm Kiều đã xảy ra một vụ tai nạn xe cộ.
 
Ngày hôm sau, chuyện này ồn ào xôn xao trong trường học, trở thành đầu đề thảo luận trong câu chuyện của rất nhiều người biết chuyện.
 
“Là người đó, học sinh múa ba lê của lớp 11 kia, Thẩm Kiều múa đơn ở tiết nghệ thuật lần trước, nghe nói chân bị gãy rồi... sau này cũng không thể đứng lên được nữa...”
 
“Không thể đứng lên sao? Nghiêm trọng đến vậy à?”
 
“Sao cậu lại biết được?”
 
“Mọi người đều nói như vậy mà... Không phải em gái cô ấy học lớp 10 sao? Nghe nói cũng không phủ nhận.”
 
“Chậc, vậy thì thật đáng tiếc...”
 
Đây đều là những lời bàn tán của bên ngoài.
 
Lại đồn thêm một chút, nói càng ngày càng khó nghe. Nhất là trong đám nam sinh, vui đùa ác ý gì đó cũng nói ra được.
 
Dù sao thì Thẩm Kiều xinh đẹp như vậy, xinh đẹp đến chói mắt, người thích cô quá nhiều, người từng bị từ chối cũng không ít.
 
“Lần này người đẹp Thẩm Kiều biến thành người què rồi. Sau này xem ánh mắt cô ta còn mọc ở trên trời nữa hay không.”
 
“Vậy chắc chắn không được rồi, đứng mà cũng không đứng lên được, có ngẩng đầu cũng vô ích thôi.”
 
“Các cậu không hiểu đâu, người què mới thú vị chứ... ha ha ha...”
 
“Ôi đệch! Cậu không biết xấu hổ sao! Hèn hạ!”
 
“Cậu đó, dám nói bản thân không nghĩ như vậy sao?”
 
“...”

 
Bọn họ tụ tập với nhau, lan truyền những lời ác ý về người thiếu nữ không hề kiêng nể gì, cười nhạo sự sụp đổ của thiên nga trắng, chỉ để vớt vát lại chút thể diện cho sự thất bại mà bản thân từng nhận được.
 
Trong chốc lát, tiếng cười thô tục lại im bặt.
 
Một bàn tay thò ra bên cạnh nam sinh dẫn đầu kia.
 
Lúc mọi người chưa kịp phản ứng lại, cổ áo anh ta đã bị túm lấy, cả người bị xách lên, mũi chân rời khỏi mặt đất.
 
“Mẹ kiếp! Ai đó?”
 
Nam sinh nổi giận hét lên một tiếng theo phản xạ có điều kiện.
 
Giây tiếp theo, anh ta giống như một con mèo bị bóp chặt cổ, gương mặt đỏ bừng, mắt trợn trắng, nói không nên lời.
 
Người đến là Kỳ Ngôn Chu.
 
Vóc dáng của nam sinh này cũng chẳng thấp, vừa vặn cao hơn 1m8 một chút, nhưng ở trước mặt Kỳ Ngôn Chu cao 1m87 lại chẳng khác nào một con gà con, tay trói gà không chặt.
 
Một bàn tay của Kỳ Ngôn Chu túm lấy cổ áo anh ta, tay kia thì bóp cổ anh ta, dùng sức từng chút một, khớp xương ngón tay lộ ra màu trắng bệch.
 
“Nếu mày đã muốn chết như vậy, ông đây sẽ tiễn mày đi.”
 
Giọng điệu của anh bình tĩnh, ý tứ trong lời nói lại tàn nhẫn, hoàn toàn không thể kìm nén được vẻ hung ác.
 
Trên mặt nam sinh kia ứ máu, bắt đầu trở nên càng lúc càng đỏ.
 
Mắt thấy Kỳ Ngôn Chu không định buông tay, nam sinh giãy giụa càng dữ dội hơn.
 
“Cứu... cứu...”
 
Mấy nam sinh đứng bên cạnh thấy tình hình không xong, lập tức nhào lên giúp đỡ, định đẩy Kỳ Ngôn Chu ra.
 
“Kỳ Ngôn Chu! Mày điên rồi sao?”
 
“Mau thả tay ra!”
 
“Sắp chết người rồi!”
 
“...”
 
Từ nhỏ, Kỳ Ngôn Chu đã lăn lộn đầu đường xó chợ, vì để sống sót, chuyện gì cũng đã làm, hung ác tàn nhẫn, cũng không phải người mà nam sinh cấp ba bình thường có thể đọ sức được.
 
Muốn nói về đánh lộn, tiếng xấu của anh vẫn ở bên ngoài, không ai dám trêu vào.
 
Đừng nói ở trường học, cho dù trong cửa hàng mà anh làm thêm, vàng thau lẫn lộn, đám lưu manh trêu chó chọc mèo cũng không dám lấy đá chọi đá với anh.
 
Mấy nam sinh này cùng nhau tiến lên, Kỳ Ngôn Chu cũng không để vào mắt, ném nam sinh ở trong tay kia đi, đạp một cái, đá người nhào lên đầu tiên bay ra thật xa.
 
Có người muốn ôm lấy thân thể anh từ sau lưng, anh lại dùng khuỷu tay hung hăng thúc về phía sau, thúc vào phần bụng mềm mại của đối phương, một đòn đã thoát ra.
 
Ở đằng sau, người kia kêu lên một tiếng thảm thiết, ôm lấy bụng, nhíu mày ngồi xổm xuống.
 
Mấy nam sinh còn lại liếc nhìn lẫn nhau.
 
Không ai dám tiến lên nữa.
 
“Giáo viên đến rồi——”
 
Không biết là ai ở phía xa hét lên một câu.
 
Kỳ Ngôn Chu bình tĩnh nhếch môi dưới, dồn sự chú ý đến trên người nam sinh lúc đầu kia.

 
Anh không để ý chút nào, rồi bất ngờ ra tay, đấm một đấm lên mặt người đó.
 
“Bốp!”
 
Đầu khớp xương va vào xương cốt, phát ra tiếng vang nặng nề đẫm máu.
 
...
 
Sóng to gió lớn về chuyện Kỳ Ngôn Chu đánh người này nhanh chóng lấn át tin tức Thẩm Kiều bị tai nạn xe cộ.
 
Dù sao, anh đánh bạn học ở trong trường, còn ở ngay trước mặt giáo viên. Còn Thẩm Kiều lại chưa từng lộ mặt, vẫn chưa đến trường. Người nào được bàn tán xôn xao hơn, quả thực không cần suy nghĩ nữa.
 
Ngay ngày hôm đó, Kỳ Ngôn Chu bị kéo đến văn phòng của chủ nhiệm giáo vụ, cả một buổi chiều cũng chưa ra ngoài.
 
Trong văn phòng, chủ nhiệm giáo vụ đúng là sắp tức chết rồi, chỉ vào Kỳ Ngôn Chu, tức giận nói: “Kỳ Ngôn Chu! Em có biết em đang ở trường học hay không hả? Em muốn làm thế nào? Muốn giết người sao?”
 
“...”
 
Kỳ Ngôn Chu rũ mắt, không nói được lời nào.
 
Chủ nhiệm: “Lúc trước, là tôi đích thân tuyển em vào, là muốn tạo điều kiện học tập tốt cho em, dùng thành tích xuất sắc của em kéo thành tích học tập của mọi người theo hướng tích cực, để làm rạng danh cho trường học chúng ta! Không phải để em vào trường học hăm dọa ầm ĩ, đánh nhau độc ác! Em nói xem xem, tại sao em lại đánh em ấy? Các em ấy nói hoàn toàn không trêu chọc em, bỗng nhiên em xông đến, là thế nào phải không?”
 
Kỳ Ngôn Chu nhếch khóe môi, vẫn không hé miệng.
 
Chủ nhiệm: “Nói chuyện!”
 
Kỳ Ngôn Chu: “Phải.”
 
“Tại sao?”
 
“Thấy tụi nó chướng mắt.”
 
Nghe được đáp án như thế, chủ nhiệm ngạc nhiên há hốc mồm, rất lâu cũng không thốt lên được gì.
 
Thật lâu sau, ông ấy thở dài: “Kỳ Ngôn Chu, trước kia em trốn học, nể tình em không chậm trễ học hành nên giáo viên chúng tôi đều mắt nhắm mắt mở. Nhưng tính chất sự việc lần này rất tồi tệ, phụ huynh học sinh cũng sẽ không từ bỏ ý định, muốn giải quyết như thế nào, tôi cũng không thể bảo đảm cho em được. Em nghỉ học ba ngày, quay về nhà tự kiểm điểm lại trước đi.”
 
Nghe đến đây, Kỳ Ngôn Chu gật gật đầu, xoay người, cất bước mà đi.
 
Anh vốn định đi rồi.
 
Nếu không phải trên đường rời đi nghe được mấy tên súc sinh đó bàn tán về Thẩm Kiều như vậy, bị chậm trễ một chút, lúc này, người cũng nên ở trong bệnh viện rồi.
 
Anh ra khỏi trường học.
 
Ánh nắng ấm áp đầu mùa xuân khiến toàn thân người ta tràn ngập ấm áp.
 
Bước chân của Kỳ Ngôn Chu bắt đầu nhanh hơn.
 
Anh đã biết Thẩm Kiều ở chỗ nào rồi.
 
Anh có thể đi tìm cô ngay lập tức rồi.
 
(1) Nguyên văn là “mẫn nhiên chúng nhân”: ý chỉ người có tài hoa hơn người, được nhiều sự quan tâm, nhưng khi tài hoa mất đi thì không còn được mọi người quan tâm, mờ nhạt giống như người thường
 
(2) Khuôn mặt trứng ngỗng: khuôn mặt chuẩn nhất của hầu hết các cô gái phương Đông, còn được gọi là khuôn mặt hình elip.
 
(3) Đun nước làm băng: thành ngữ ẩn dụ cho một điều gì đó vô ích hoặc không thể làm được
 
(4) Nguyên văn là “chúng tinh củng nguyệt”: ánh sao tôn lên mặt trăng, giống như đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận