Sau khi trêu chọc thiếu niên cố chấp

 
Chương 43
 
Tháng bảy.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đăng ký nguyện vọng kết thúc.
 
Sinh viên tốt nghiệp còn cần về trường lấy bằng và tổ chức lễ tốt nghiệp. Thánh Mẫn là trường tư thục có đủ kinh phí, hơn nữa cũng cần có những nghi thức như vậy để kiếm thể diện. Vì để chuẩn bị cho một mùa tuyển sinh mới, đầu tiên là phải bố trí đầy đủ, thứ hai là phải làm càng long trọng càng tốt.
 
Kỳ Ngôn Chu là học sinh đứng đầu cả trường, cũng là trạng nguyên của thành phố, vì vậy đã được mời lên sân khấu phát biểu.
 
Anh không có hứng thú với loại hoạt động này, cũng không muốn ra mặt, nên không chút do dự từ chối thẳng thừng.
 
Điện thoại bị cúp.
 
Thẩm Kiều uống trà chanh ướp lạnh bên cạnh thuận miệng hỏi: "Giáo viên chủ nhiệm lớp anh à? Là người lần trước gặp ở đồn cảnh sát ấy?"
 
"Ừm."
 
"Vậy tại sao anh lại không cho mặt mũi như vậy. Thái độ còn tệ đến thế."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Không muốn đi."
 
Thẩm Kiều đã quen với dáng vẻ này của anh. Cô mỉm cười, đặt cốc xuống, lại dụi mắt. Ngừng một chút, cô đổi chủ đề: "Buồn ngủ quá."
 
Hôm qua, cô nói chuyện với Chu Tư Cầm cả đêm, chỉ ngủ có mấy tiếng đồng hồ.
 
Nội dung tất nhiên là liên quan đến Kỳ Ngôn Chu.
 
Chu Tư Cầm dường như còn kích động hơn cả Thẩm Kiều, cô ấy truy hỏi rất nhiều chi tiết.
 
"...Kiều Kiều, cậu không biết đâu, mình vẫn luôn chờ cậu thông suốt để làm quân sư tình yêu cho cậu đấy."
 
Nghe vậy, Thẩm Kiều nằm bò trên giường cười ngặt nghẽo.
 
"Không nhìn ra được là cậu còn có sở thích này."
 
Chu Tư Cầm than thở: "Gì chứ, còn không phải do mình sợ cậu quá ngây thơ sẽ bị người ta bắt nạt? Nói thật, trước khi cậu nói với mình về việc cậu ấy để cậu ở nhờ, mình rất không thích người như Kỳ Ngôn Chu. Vừa nhìn là thấy tính khí quái gở, tính thì xấu. Cậu ngoan như vậy, tính cách lại tốt. Chẳng phải là sẽ bị cậu ấy áp bức sao. Nhưng mà sau đó, nhìn trạng thái của cậu, cậu ấy hẳn là đối với cậu rất tốt, phải không?"
 
"Ừm, anh ấy đối với mình vô cùng tốt."
 
Tất cả sự dịu dàng của Kỳ Ngôn Chu đều trao cho cô.
 
Nếu không, Thẩm Kiều sẽ không dễ dàng "lâu ngày sinh tình" với anh như vậy.
 
Cô trông có vẻ mềm yếu, nhưng thực ra là người kiên định từ trong xương.
 
Chu Tư Cầm cười: "Mình chúc phúc cho cậu, Kiều Kiều. Nếu Kỳ Ngôn Chu có thể làm cho cậu vui vẻ mỗi ngày là mình yên tâm rồi."
 
...
 
Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều cong môi nhìn thiếu niên trước mặt.
 
Hiện tại cô quả thực là ngày nào cũng vui vẻ.
 
Xem TV thấy vui vẻ, đi tập múa thấy vui vẻ, ăn cơm cũng thấy vui vẻ, nói chuyện với Kỳ Ngôn Chu cũng thấy vui vẻ.
 
Dường như chỉ cần có anh bên cạnh, mọi muộn phiền đều sẽ tan biến trong tích tắc.
 
Kỳ Ngôn Chu không biết trong lòng cô đang suy nghĩ gì. Anh nghĩ nghĩ rồi lên tiếng hỏi: "Muốn đi ngủ trưa sao?"
 
"Vâng."
 
Thẩm Kiều gật đầu.
 
Không cần phải nhiều lời nữa, Kỳ Ngôn Chu vô cùng hiểu ý vươn tay ra, ôm cả người cô lên, vững vàng đi về phía cầu thang.
 
Cầu thang chật hẹp.
 
Động tác bế Thẩm Kiều của Kỳ Ngôn Chu vô cùng thận trọng, hoàn toàn không để cô bị đụng vào.
 
Hai người đã đi lên đến tầng hai.
 
Không có tay rảnh, anh hơi đạp cửa phòng ngủ, sau khi bước vào thì đặt Thẩm Kiều lên giường.
 
Kỳ Ngôn Chu cúi đầu nhìn cô, dịu giọng nói: "Ngủ một giấc đi."
 
Hai người nhìn nhau.
 
Thẩm Kiều móc móc ngón út của anh, khẽ cười: "Đừng đi."
 
"Không phải buồn ngủ sao?"
 
"Em có thể nhịn thêm chút nữa."
 
Kỳ Ngôn Chu gật đầu, thuận  thế ngồi xuống bên giường cô. Anh nhìn mắt của Thẩm Kiều chăm chú, hiếm khi chủ động hỏi: "Buổi tối ngủ không ngon? Gọi điện thoại cả đêm?"
 
Thẩm Kiều: "Vâng, tán gẫu với Cầm Cầm. Anh nghe thấy à?"
 
Hiệu quả cách âm của tòa nhà cũ bình thường, tuy có phòng sinh hoạt chung ngăn cách giữa hai phòng ngủ nhưng cửa sổ ở cạnh nhau, không biết có cản được âm hoàn toàn không. Thẩm Kiều sợ làm phiền đến người khác, nên sau khi đêm khuya đã cố ý hạ giọng nói.
 
Kỳ Ngôn Chu xoa nắn ngón tay cô, giọng nói bình thản, nhưng âm sắc như tiếng ngọc chạm vào mặt băng, nghe vô cùng hay: "Nghe thấy một chút tiếng nói chuyện. Hai người nói chuyện gì?"
 
"Chỉ là... chuyện nhỏ bí mật của con gái thôi."
 
"Không thể nói cho anh biết?"
 
"Không được."
 
Thẩm Kiều mỉm cười, cảm thấy hơi xấu hổ khi nói ra.
 
Nghe thấy cô trả lời dứt khoát như vậy, ánh mắt Kỳ Ngôn Chu hơi tối lại, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì rõ ràng, anh chỉ hơi nghiêng mắt, gật đầu nói: "Được."
 

Thẩm Kiều sững sờ: "Kỳ Ngôn Chu, anh không vui à?"
 
"Không có."
 
"Có. Tại sao? Vì em không nói cho anh biết? Thật sự chỉ là bí mật nhỏ của con gái thôi."
 
"Anh biết."
 
Tâm tư nhỏ nhen đó của mình, Kỳ Ngôn Chu không thể nói ra khỏi miệng được.
 
Anh biết rõ mình phải cố gắng rất nhiều mới có thể kiềm chế ham muốn kiểm soát và chiếm hữu Thẩm Kiều trong lòng anh.
 
Bỏi vì thay đổi thân phận, bởi vì có thân phận bạn trai này, Kỳ Ngôn Chu càng muốn cô hoàn toàn là của riêng anh, không có bí mật, sống chết có nhau.
 
Suy nghĩ  này là nguy hiểm.
 
Anh chỉ có thể dùng lý trí để ngăn cản bản thân.
 
Cũng không thể để Thẩm Kiều phát hiện.
 
Kỳ Ngôn Chu mím môi, lông mi dài hơi rũ xuống, che lấp tất cả cảm xúc trong mắt, lặp lại một lần nữa: "Anh biết."
 
Thẩm Kiều nửa ngồi dậy, liếc mắt đánh giá anh từ trên xuống dưới, nhưng cũng không phát hiện ra manh mối gì cả.
 
Cô nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn không nên nói cho anh nghe những lời nói bạo dạn kia của Chu Tư Cầm, chỉ có thể coi như không có gì.
 
Cô hắng giọng gọi anh: "Kỳ Ngôn Chu."
 
"Ừm."
 
"Anh lại gần đây."
 
Kỳ Ngôn Chu hơi khó hiểu, nhưng anh vẫn đến gần cô hơn.
 
Thẩm Kiều thay đổi tư thế, quỳ trên giường, cô rướn mình, hai tay khẽ đặt lên vai Kỳ Ngôn Chu.
 
Hai người trở thành một người quỳ, một người ngồi.
 
Lúc này tầm mắt của Thẩm Kiều cao hơn so với Kỳ Ngôn Chu, cuối cùng cô cũng có thể cúi đầu nhìn xuống anh.
 
Mắt cô cong cong, hai má ửng hồng, cô cúi người xuống.
 
Một nụ hôn rơi vào trên má Kỳ Ngôn Chu.
 
Rất nhẹ, cũng rất mềm, vừa chạm vào đã rời đi, không mang theo chút cảm giác suồng sã nào. Giống như khi anh hôn lên trán cô, dịu dàng mà thuần khiết.
 
"..."
 
Thẩm Kiều không đợi Kỳ Ngôn Chu phản ứng lại, cô soạt một cái chui vào trong chăn, trùm chăn che kín đầu.
 
Hơi ngừng lại, cô ho nhẹ một tiếng, nặng nề nói: "Anh không tức giận là được rồi. Anh đi đi, em ngủ trưa một lúc."
 
Ở vị trí mà Thẩm Kiều không thể nhìn thấy, Kỳ Ngôn Chu cắn răng, cả người căng thẳng, hai tay anh nắm chặt lại.
 
Niềm vui sướng trào dâng như muốn nhấn chìm anh.
 
Sự tự chủ đang trên đà sụp đổ.
 
Chỉ cần Thẩm Kiều chủ động một chút... dù chỉ là một chút, anh đều không thể nào cự tuyệt.
 
Bởi vì Kỳ Ngôn Chu vẫn luôn không nói chuyện, cũng không đứng dậy rời đi, Thẩm Kiều không nhìn thấy được phản ứng của anh, nên thấy hơi nghi ngờ. Cô ở trong chăn hơi cử động, không nhịn được vén chăn lộ ra một khe hở, muốn nhìn biểu tình của anh.
 
Một giây tiếp theo, cô bị một bàn tay to lớn kéo ra khỏi chăn.
 
Sức lực Kỳ Ngôn Chu rất lớn, anh ôm lấy vai Thẩm Kiều, ôm người kéo vào trong lòng một cách dễ dàng.
 
Cô buộc phải ngồi trên đùi anh, đối diện với ánh mắt của anh.
 
Thẩm Kiều giật mình, lắp bắp hỏi: "Sao, sao vậy?"
 
Vẻ mặt Kỳ Ngôn Chu trông rất lạnh lùng, giữa hai hàng lông mày thoáng hiện lên cảm giác u ám.
 
Anh không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn cô một lúc, rồi đột nhiên dùng một tay ôm lấy đầu cô.
 
Khuôn mặt tuấn tú, ngũ quan tinh xảo của thiếu niên phóng to trước mắt.
 
Trên môi truyền đến một cảm giác mềm mại.
 
Chẳng mấy chốc, cảm giác dịu dàng này dần dần bị thay thế bằng mạnh mẽ. Nụ hôn giống như bão táp, mang theo dục vọng và đấu tranh, không chết không ngừng.
 
Vừa mới chạm vào cô, Kỳ Ngôn Chu như không thầy mà học được, anh ấn tay cô, dùng đầu lưỡi tách môi cô ra.
 
Anh bắt đầu không kiêng nể gì.
 
Mắt Thẩm Kiều mở to, anh thất thần, không biết làm gì cả, đàn dần ngay cả động tác đẩy cự tuyệt cũng trở nên mềm mại, chỉ biết để mặc anh sắp đặt.
 
...
 
Mùa hè.
 
Trong căn phòng nhỏ hẹp cũ kỹ.
 
Giấy dán tường loang lổ.
 
Máy lạnh đời cũ sử dụng nhiều năm, khi hoạt động còn có thể nghe thấy tiếng máy móc kêu vo vo, nhưng vẫn đảm bảo nhiệm vụ làm mát và tản nhiệt cho căn phòng.
 
Trên chiếc giường đơn, chàng trai và cô gái lặng lẽ hôn nhau, lưu luyến không rời.
 
Cho đến khi trên người trên lưng đều ướt đẫm mồ hôi do bầu không khí  ướt át xuân sắc.
 
Thẩm Kiều hai mắt ngấn nước, cả người vô lực, lười biếng dựa vào trên người Kỳ Ngôn Chu.
 
Tư thế này càng làm cô trở nên càng thêm nhỏ xinh nũng nịu, vòng eo vừa đủ một nắm tay.
 
Lòng bàn tay ấm nóng của Kỳ Ngôn Chu đặt trên eo cô, như có thể xuyên qua lớp vải quần áo.

 
Thẩm Kiều gọi anh: "Kỳ Ngôn Chu."
 
"Ừm."
 
Tiếng đáp lại khàn khàn, mang theo dục vọng.
 
"Đột nhiên không muốn ngủ trưa nữa."
 
Kỳ Ngôn Chu lại “ừm” một tiếng: "Vậy càng tốt."
 
Nói xong, anh một lần nữa phủ lên môi cô.
 
...
 
Có lẽ, điều lãng mạn nhất trên đời là cùng lãng phí thời gian với người mình yêu.
 
Thẩm Kiều nghĩ thầm.
 
Ngày lễ tốt nghiệp.
 
Tuy rằng trời oi bức nhưng hiếm khi trời không nắng.
Sau khi các chương trình và nghi thức của trường kết thúc, học sinh tốt nghiệp đổ xô đến sân vận động để chụp ảnh với các bạn, giáo viên hay là người nha của mình.
 
Thẩm Kiều chụp ảnh lớp với các bạn cùng lớp trước, sau đó đi đến nơi có bóng râm với Chu Tư Cầm để chụp ảnh bạn thân.
 
Một lúc sau, điện thoại rung lên.
 
Người gọi là Kỳ Ngôn Chu.
 
Thẩm Kiều cắn môi, cười ngượng ngùng nhìn Chu Tư Cầm rồi bắt máy: "Alo?"
 
Kỳ Ngôn Chu: "Ở đâu?"
 
"Ở bên đường, em đang chụp ảnh với Cầm Cầm. Anh có qua đây không?"
 
"Đến ngay đây."
 
Đợi cô cúp máy xong, Chu Tư Cầm liếc nhìn vẻ mặt của Thẩm Kiều, trêu chọc nói: "Kỳ Ngôn Chu muốn tới đây?"
 
Thẩm Kiều gật đầu: "Ừ."
 
Chu Tư Cầm không nhịn được cảm thán: "Học bá của chúng ta khi yêu đương không ngờ là lại dính người như vậy, đúng thật là không nỡ xa cậu dù chỉ một giây... Mình còn tưởng cậu ấy là núi băng chứ."
 
Vừa rồi trong lễ đường, Kỳ Ngôn Chu vẫn luôn ngồi bên cạnh Thẩm Kiều, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt tò mò của những người xung quanh.
 
Nếu không phải sau đó có các chương trình theo lớp thì đoán chừng anh cũng sẽ không đi.
 
Nhưng vì đã chính thức tốt nghiệp, thoát khỏi sự kiểm soát của giáo viên và quy định của nhà trường nên hôm nay có rất nhiều đôi công khai quan hệ, cử chỉ còn ngang nhiên, như muốn tận dụng ngày cuối cùng của thời học sinh.
 
Điều này khiến Thẩm Kiều và Kỳ Ngôn Chu trông không quá nổi bật.
 
Nhưng vì hai người họ đều là nhân vật có tiếng trong trường, trước đây cũng có tin đồn bàn tán, nên mới thu hút sự chú ý của mọi người.
 
Thẩm Kiều không quan tâm đến việc này, cô mỉm cười, trong mắt chứa đầy sự ngọt ngào.
 
"Không dính người. Anh ấy tới giúp chúng ta chụp ảnh, chẳng phải là rất tốt sao."
 
(Gợi ý pass chương sau: Điền vào chỗ trống "Mọt con ngựa đau, cả ...... ")
 
Chu Tư Cầm tỏ vẻ bất lực trước dáng vẻ này của cô, nhún vai nói: "Cậu nói rất tốt thì là rất tốt đi. Nhưng lát nữa chúng ta đi uống trà chiều không thể đưa cậu ấy đi cùng. Thời gian dành cho bạn thân không cho phép dẫn theo bạn trai."
 
"Biết rồi mà."
Hai người nói chuyện mấy câu, bóng dáng của Kỳ Ngôn Chu đã xuất hiện ở cuối con đường.
 
Dáng người anh cao gầy, bước đi không nhanh không chậm.
 
Khuôn mặt như quan ngọc, khí chất xuất chúng, còn có ý vị xa cách khiến người ta không dám tới gần.
 
Thẩm Kiều vẫy tay với anh: "Em ở đây."
 
Chẳng mấy chốc, Kỳ Ngôn Chu đã đi tới chỗ hai người họ.
 
Anh gật đầu với Chu Tư Cầm, sau đó sự chú ý của anh đặt ở trên khuôn mặt của Thẩm Kiều.
 
"Có nóng không?"
 
"Vẫn ổn."
 
"Có muốn uống nước không?"
 
"Không cần đâu…"
 
Rõ ràng chỉ là đoạn đối thoại bình thường hàng ngày, nhưng khi hai người nói ra lại nghe thấy thân mật lạ thường.
 
Chu Tư Cầm giả bộ không chịu nổi, cô ấy thở dài, bĩu môi nói: "Được rồi, hai cậu đứng ở chỗ đó đi."
 
Thẩm Kiều khó hiểu quay đầu lại: "Sao vậy?"
 
"Mình chụp ảnh cho hai cậu. Ảnh tốt nghiệp tình nhân, có chụp không?"
 
"…Chụp."
 
Chu Tư Cầm cười hừ, phất tay nói: "Mau mau! Đứng ở chỗ đó."
 
Hai người nhìn nhau rồi đứng lên bậc thềm.
 
Phía sau bậc thềm là một hàng cây, giữa những thân cây thấp thoáng đài chủ tịch và cột cờ ở sân vận động.
 

Sắc xanh làm nền, thanh xuân làm bạn.
 
Khóe môi Kỳ Ngôn Chu cong cong, anh nhấc tay, vừa bá đạo vừa mạnh mẽ ôm lấy vai Thẩm Kiều. Hai người thân mật không một khe hở tựa vào nhau.
 
Thẩm Kiều cười rất xinh đẹp, lông mày cong cong.
 
Mà ánh mắt của Kỳ Ngôn Chu, từ đầu đến cuối đều đặt trên khuôn mặt Thẩm Kiều, không hề nhìn camera.
 
"Tách..."
 
Khung cảnh này đã được khóa lại vĩnh viễn.
 
...
 
Chương trình kết thúc.
 
Mọi người ra về.
 
Thẩm Kiều chào Kỳ Ngôn Chu, bảo anh về nhà trước, còn mình thì đi uống trà chiều với Chu Tư Cầm.
 
Nói là uống trà chiều, nhưng Thẩm Kiều còn phải tập múa với Đái Tùng Xuân, vì vậy cô không thể buông thả, không thể ăn các loại thức ăn chứa nhiều đường. Hoạt động này về cơ bản vẫn dựa trên việc tán gẫu và thì thầm to nhỏ làm chính.
 
Gặp mặt trực tiếp đương nhiên khác với nói chuyện điện thoại.
 
Chu Tư Cầm hưng trí bừng bừng, lông mày nhướng cao, câu hỏi đặt ra càng trắng trợn hơn.
 
Trên môi cô ấy nở nụ cười, nhỏ giọng hỏi : "Hai người dính nhau như vậy, còn sống chung với nhau, giờ đã đến phát triển đến bước nào rồi?"
 
"..."
 
Hai má Thẩm Kiều chợt nóng bừng, cô cúi đầu, khẽ đẩy Chu Tư Cầm một cái: "Cậu đang nói cái gì vậy."
 
Chu Tư Cầm không để ý nói tiếp: "Trước đây bảo hai cậu chú ý đúng mực, là bởi vì chúng ta vẫn còn là học sinh. Hai người cũng chưa xác nhận quan hệ, không thể vượt qua ranh giới, nếu không chẳng phải sẽ để Kỳ Ngôn Chu chiếm lợi sao? Nhưng bây giờ đều đã sắp trở thành sinh viên, đã thành niên rồi, hơn nữa còn là bạn trai bạn gái, không thể tránh khỏi việc thân mật. Nhưng mình vẫn phải nhắc nhở, chú ý an toàn... 

Thẩm Kiều không thể nghe nổi nữa, vội ngăn cô ấy lại.
 
"Không có, không có đâu. Cầm Cầm, đừng nói nữa."
 
Chu Tư Cầm: "Được rồi, được rồi. Vậy mình không nói nữa."
 
Hai người lại chuyển chủ đề về trường học.
 
Dù chưa có giấy báo trúng tuyển nhưng do điểm chuẩn của các trường đã được công bố nên thí sinh cũng đều đã biết mình trúng tuyển vào trường nào.
 
Môn văn hóa Chu Tư Cầm phát huy bình thường, không đủ điểm chuẩn môn chuyên ngành nên không đỗ Học viện Múa. Cô ấy chỉ đành lui một bước, đi học ở một trường nghệ thuật khác.
 
Ngôi trường đó ở miền trung, cách thành phố Lộc Xuyên khá xa, đi tàu phải mất năm tiếng mới tới nơi. Nếu hai người muốn giống như thời cấp ba, thỉnh thoảng gặp mặt trò chuyện, vậy chỉ có thể chờ tới kỳ nghỉ đông và nghỉ hè.
 
Đời người trải qua giai đoạn này lại đến giai đoạn khác.
 
Chia ly dường như là điều không thể tránh khỏi.
 
Chu Tư Cầm múc một thìa kem, thở dài mốt tiếng: "Không sao đâu cưng, ngày nào mình cũng sẽ nhắn tin cho cậu. Cậu đừng có bạn mới rồi không để ý tới mình."
 
Thẩm Kiều: "Mình đọc được sẽ lập tức trả lời."
 
Chu Tư Cầm cười một tiếng.
 
Suy nghĩ gì đó, cô ấy lại hỏi: "Nói mới nhớ, Kỳ Ngôn Chu không vào đại học T hay đại học F là vì không muốn ở xa cậu? Hay là trí hướng của cậu ấy là ở Đại học Hàng không Vũ trụ? Vị học bá này trong lễ tốt nghiệp cũng không phát biểu, cũng không ai biết dự định của cậu ấy."
 
Trong trường đã dán một bảng đỏ, và tên của Kỳ Ngôn Chu được xếp ở vị trí đầu tiên.
 
Sau tên là trường đại học đã đăng ký.
 
Xét về danh tiếng và sự công nhận của mọi người, xét về tổng hợp Đại học Hàng không và Du hành vũ trụ chắc chắn không bằng những trường TOP kia. Chỉ có thể nói có một vài chuyên ngành trong trường là tốt hơn.
 
Năm nay hạng hai của Thánh Mẫn cũng vào đại học T, không có lý do gì mà hạng nhất lại không vào được.
 
Giáo viên và bạn học trong trường đoán này đoán kia.
 
Nhưng Chu Tư Cầm lập tức nghĩ đến mấu chốt bên trong.
 
Quả nhiên là như thế, Thẩm Kiều do dự một lúc, sau đó cắn môi, khẽ gật đầu, đó là im lặng khẳng định.
 
Chu Tư Cầm giơ ngón tay cái lên, cảm thán: "Đỉnh. Chịu chơi thật đấy. Hai người có thể đi viết tiểu thuyết được rồi. Tuy rằng nghe có hơi không lý trí, nhưng thật sự rất lãng mạn."
 
"Mình cũng không thuyết phục được anh ấy..."
 
"Điều này cho thấy bạn Kỳ Ngôn Chu cho rằng cậu là quan trọng nhất. Bởi vì cậu là đầu tiên, sau đó mới tới tương lai của cậu ấy. Thật là lãng mạn! Hơn nữa, Đại học Hàng không Vũ trụ có chỗ nào không tốt, chuyên ngành phù hợp lại có triển vọng, không phải sợ thất nghiệp . Kiểu như học bá, tốt nghiệp xong sẽ đi chế tạo tên lửa, sau này kiếm tiền nuôi cậu, công chúa điện hạ gặp nạn của chúng ta.”
 
Thẩm Kiều bị cô ấy chọc cười: "Cậu nói cứ như sau khi tốt nghiệp mình sẽ thất nghiệp ấy."
 
Chu Tư Cầm: "Hả? Không phải thất nghiệp chính là tương lai của người học múa sao?"
 
Hai người nhìn nhau.
 
Một giây sau, cả hai đều bật cười.
 
...
 
Bất giác, hai người đã trò chuyện đến sẩm tối.
 
Xe của nhà Chu Tư Cầm đã đợi sẵn trước cửa tiệm.
 
Bởi vì khó có thể từ chối lời mời, Thẩm Kiều đành phải lên xe đi nhờ một đoạn.
 
"Chỉ cần đưa mình đến cửa hàng sửa điện thoại là được. Cảm ơn nhé."
 
Chu Tư Cầm suy nghĩ, sau đó quay đầu hỏi cô: "Có phải cửa hàng lần trước chúng ta đi không? Đã hơn một năm, còn chưa sửa xong sao?"
 
Thẩm Kiều: "Còn chưa sửa xong. Quên đi, mình đi lấy về."
 
Bởi vì trước khi thi quá bận, sau kỳ nghỉ trời nắng nóng, cô lười đi ra ngoài lấy, nên đã bị trì hoãn cho đến nay.
 
Thẩm Kiều cũng chết tâm.
 
Dù sao thì, rất nhiều chuyện đã thay đổi.
 
Dù cô rời khỏi nhà họ Thẩm, nhưng cô không gặp tai nạn xe cộ như lời "Thẩm Kiều" kia nói, cũng không từ bỏ múa ba lê. Cô đã thoát khỏi số phận làm "túi máu" của Thẩm Hòa Nguyệt, còn thành công thi đậu Học viện Múa.
 
Dường như tương lai phía trước rất tươi sáng, đã không cần báo trước nữa.
 
Còn duy nhất chuyện liên quan đến Kỳ Ngôn Chu kia...
 
Nói không chừng, lần trước đến đồn cảnh sát, chính là tuyến thời gian gốc mà của “Thẩm Kiều”, cái chết của Kỳ Ngôn Chu.
 
Có lẽ, bây giờ kết cục đó đã bị phá vỡ.
 
Thẩm Kiều lắc đầu, đè ép mọi lo lắng trong lòng xuống.
 
Mười lăm phút sau.

 
Xe đã đến tiệm.
 
Thẩm Kiều nói cảm ơn tài xế, chào tạm biệt Chu Tư Cầm rồi xuống xe.
 
Cô đi bộ vào trong cửa tiệm.
 
Vậy mà chủ tiệm vẫn còn nhận ra cô.
 
"Bạn học, em là chủ của chiếc điện thoại kia đúng không? Chiếc mà sửa mãi cũng không được ấy."
 
Thẩm Kiều gật đầu: "Đúng vậy, là của em. Thực xin lỗi, đã làm phiền anh rồi."
 
Chủ tiệm xua tay, đi tới gian trong lấy điện thoại ra, đặt ở trên quầy.
 
Anh ta nhấn vào nút mở khóa màn hình.
 
Màn hình lóe sáng.
 
"Bật lên được, nhưng khi mở lên thì màn hình trắng xóa, không sử dụng được. Về cơ bản, tất cả linh kiện bên trong đều đã thay hết. Không còn cách nào khác".
 
Thẩm Kiều cầm lấy, thao tác thử.
 
Ngoại trừ việc màn hình có thể bật lên được thì không có phản ứng nào nữa.
 
Xem ra quả thực là bó tay rồi.
 
Cô mím môi không thử nữa, cất điện thoại, thanh toán tiền xong rồi xoay người rời đi luôn.
 
...
 
Mùa hè, trời về khuya rất tối.
 
Lúc này đã bảy giờ, vẫn còn dấu vết cuối cùng của hoàng hôn ở phía chân trời, vẫn chưa bị bóng tối che khuất hoàn toàn.
 
Còn chưa đi qua đèn giao thông trên đường Chẩn Đồng, Thẩm Kiều đột ngột ngẩng đầu, nhìn thấy Kỳ Ngôn Chu đã đợi cô ở ngã tư đối diện.
 
Cô cười, vẫy tay về phía đối diện.
 
Kỳ Ngôn Chu cũng vẫy tay.
 
Đèn xanh.
 
Cô gái như một con thú nhỏ, nhảy đến bên cạnh chàng trai, nhào vào lòng anh: "Kỳ Ngôn Chu! Anh chờ em đã lâu chưa?"
 
"Không lâu lắm."
 
Khi Thẩm Kiều gửi tin nhắn nói mười lăm phút nữa cô sẽ về đến nhà, anh liền ra ngoài.
 
Chờ đợi đối với Kỳ Ngôn Chu mà nói, là một chuyện đã thành thói quen.
 
Anh đợi nhiều năm như vậy mới đợi được Thẩm Kiều rơi vào trong lòng bàn tay, mười mấy phút không là gì cả.
 
Nhưng không cần thiết phải nói với cô những điều này, chỉ sẽ khiến cô thấy áp lực.
 
Kỳ Ngôn Chu cúi đầu, dùng ánh mắt thâm trầm nhìn người trong lòng.
 
Thẩm Kiều vẫn không biết gì, làm nũng hỏi: "Có nóng không? Anh ăn tối chưa?"
 
Bên đường, dòng người đi qua lại.
 
Hai người chỉ ôm một lát.
 
Sau khi tách ra, hai người mười ngón tay đan nhau, cùng đi về phía cổng vào của con hẻm.
 
Kỳ Ngôn Chu bình tĩnh đáp: "Còn chưa."
 
"Đợi em ăn cùng?"
 
"Ừm."
 
"Thực ra em không đói lắm... Em vừa mới uống trà chiều."
 
"Vậy đi ăn cùng anh?"
 
"Được."
 
"..."
 
Đi đến ngõ nhỏ.
 
Hai người không thể tiếp tục đi cạnh nhau, chỉ có thể người trước người sau.
 
Thẩm Kiều đi ở phía trước.
 
Đương nhiên không thể nhìn thấy vẻ mặt của người đi phía sau.
 
Kỳ Ngôn Chu nhấp môi hỏi: "Hôm nay em cùng Chu Tư Cầm nói chuyện gì?"
 
"Chỉ là... Nói những chuyện sau này học đại học."
 
"Vẫn không thể nói chi tiết sao?"
 
"Đúng vậy. Kỳ Ngôn Chu, anh ghen à?"
 
"…Ừ."
 
Kỳ Ngôn Chu thẳng thắn thừa nhận.
 
Bước chân Thẩm Kiều hơi khựng lại, cô thấp giọng cười, quay đầu nhìn anh, lông mày cong cong: "Đừng ghen mà. Kỳ Ngôn Chu, em rất thích anh."
 
"Anh cũng thế."
 
Cô hài lòng quay đầu lại.
 
Ở phía sau, Kỳ Ngôn Chu bất giác siết chặt ngón tay.
 
Thẩm Kiều là cơn nghiện của anh.
 
Mỗi ngày ở cùng nhau, từng câu nói “thích”, khiến anh như mất đi lý trí.
 
Kể từ lúc này, Kỳ Ngôn Chu chắc chắn rằng anh sẽ không bao giờ cho phép sự yêu thích của Thẩm Kiều dừng lại giữa chừng.
 
Họ đã được định sẵn là sống chết có nhau.
 
Đời đời kiếp kiếp.
 
Mãi mãi về sau.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận