Sau khi trêu chọc thiếu niên cố chấp

 
Chương 45
 
Ánh mắt Thẩm Kiều mê man, thân thể không nhịn được mà khẽ run rẩy.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho dù như thế, cô vẫn không hề lên tiếng. Cô không muốn chống cự mà còn nghênh đón, cũng không dứt khoát nhanh nhẹn đẩy Kỳ Ngôn Chu ra, chỉ híp mắt, cắn cánh môi, mềm nhũn mà dựa vào anh, giống như một con cừu non tay trói gà không chặt, có thể tùy ý để người khác làm gì thì làm.
 
Hôm nay ra ngoài, Thẩm Kiều mặc một chiếc váy liền bằng vải voan (1). Sau lưng váy liền có một đoạn khóa kéo, kéo dài từ sau gáy đến dưới eo.
 
Kỳ Ngôn Chu nghiến chặt răng, đầu lưỡi chống lên hàm trên, sờ soạng đến đầu dây kéo, nhẹ nhàng kéo nó xuống.
 
Khóa kéo vô cùng mượt mà.
 
Trượt thẳng đến cuối cùng.
 
Trong nháy mắt, tấm lưng trần trơn nhẵn lộ ra bên ngoài.
 
Làn da tiếp xúc với khí lạnh.
 
Thẩm Kiều lại run rẩy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Một thoáng sau, lòng bàn tay nóng bỏng của Kỳ Ngôn Chu phủ lên, rồi vuốt ve nhè nhẹ. Giữa lạnh lẽo và nóng bỏng, hơi thở ngừng lại, bỗng nhiên bầu không khí kiều diễm mờ ám xuất hiện.
 
Rất nhanh, Kỳ Ngôn Chu đã cởi váy của cô ra.
 
Thẩm Kiều rất ngoan ngoãn vâng theo, sắc mặt đỏ bừng, lại cảm thấy xấu hổ không thôi. Mi mắt không ngừng run rẩy, cả người ngửa về phía sau, hai tay bắt chéo ra sau lưng, chống trên ghế sô pha, định mượn một chút lực để không đến mức ngã xuống.
 
Điều khiển tivi bị ném trên ghế sô pha.
 
Ngón tay của cô đè lên nó, vừa khéo lại đè lên nút bật.
 
Một tiếng động nhỏ vang lên, màn hình tivi ở bên cạnh hai người sáng lên.
 
Thời gian đã đến rạng sáng.
 
Tivi cũng không có chương trình mới, đài địa phương đang phát lại tin tức thời sự.
 
“Buổi chiều ngày 19, trên thành phố đã xảy ra một vụ án mạng. Người bị hại là đàn ông, mới được mãn hạn tù ra ngoài. Địa điểm xảy ra vụ án ở gần đường Tư Xuyên, nguyên nhân tử vong là do bị dao đâm. Trước mắt vẫn chưa có tin tức về nghi phạm, vụ án đang được đồn công an địa phương điều tra phá án...”
 
Đường Tư Xuyên cách đường Chẩn Đồng rất gần, đại khái chỉ cách nhau một con đường cái.
 
Thẩm Kiều mơ mơ màng màng, chỉ nghe thấy mấy từ quan trọng, lực chú ý lại bị phân tán đi.
 
Kỳ Ngôn Chu tương đối bất mãn khi thấy cô không tập trung, vân vê vành tai cô giống như đang trừng phạt.
 
Sau đó anh cúi đầu, đến gần hôn cô.
 
Nụ hôn bắt đầu từ mũi cằm, rồi dần dần đi xuống ——
 
Thẩm Kiều nhướng mày lên, không nhịn được mà ừm một tiếng.
 
“Khó chịu à?”
 
“A...”
 
Cũng không phải khó chịu.
 
Cô không nói ra được là cảm giác gì, chỉ có thể cắn môi, nhẹ nhàng lắc đầu.
 
Kỳ Ngôn Chu kéo kéo môi, bỗng chốc đã buông những thứ ràng buộc Thẩm Kiều ra, dứt khoát đứng dậy, đơn giản cởi áo của mình ra một cách dễ dàng, lộ ra thân thể cao gầy của mình.
 
Lúc này, hai người đã hoàn toàn trần truồng. Thân thể đối diện nhau.
 
Kỳ Ngôn Chu trông có vẻ gầy, cơ bắp cũng không rõ ràng lắm. Trên thực tế, trên người những gì nên có đều có, chỉ là bao phủ hơi mỏng manh ở trên người, nhưng mà ngay cả cơ bụng cũng có thể nhìn ra hình dạng mấy múi. Hoàn toàn là thân thể vừa có đủ cảm giác trẻ tuổi lẫn cảm giác sức mạnh, lúc dùng lực, khung xương và đường cong cơ bắp trở nên rõ ràng hơn, lại phối hợp với vóc dáng cao ngất và màu da thiên trắng, quả thực vô cùng đẹp mắt lại mê người.
 

Thẩm Kiều liếc mắt nhìn chăm chú, khẽ hô lên một tiếng: “Á!”
 
Cô lập tức che mắt lại theo phản xạ có điều kiện.
 
Nam sinh trước mặt buồn bực cười một tiếng, thấp giọng trêu chọc: “... Cũng không phải chưa từng nhìn thấy.”
 
Hai người ở trong cùng một ngôi nhà, phòng lại nhỏ, nhà vệ sinh còn ở dưới lầu một, vào vào ra ra, khó tránh khỏi có chút bất tiện. Kỳ Ngôn Chu không hề để trần, cũng đã cố hết sức không muốn dọa đến Thẩm Kiều, cho đến bây giờ anh đều cẩn thận, không có khả năng để trần mà đi lại.
 
Có điều, thỉnh thoảng cũng sẽ có chuyện ngoài ý muốn.
 
Lúc trước, Thẩm Kiều từ chỗ của Đới Tùng Xuân về sớm, gặp phải anh đang thay quần áo.
 
Nhưng may mắn là chỉ thay áo, khiến người ta còn chưa đến mức quá xấu hổ.
 
Lúc này đây, Kỳ Ngôn Chu nhắc lại chuyện cũ, giọng điệu xen lẫn trêu đùa, khiến Thẩm Kiều càng ngượng ngùng hơn, ngay cả vành tai cũng bắt đầu nóng lên.
 
Trong nháy mắt, toàn bộ làn da trắng như tuyết trên người cũng bắt đầu hiện ra một chút đỏ hồng, rồi bắt đầu lan ra.
 
“...”
 
Cô vốn đã trắng nõn bẩm sinh, làn da nõn nà, toàn thân không có chỗ nào không xinh đẹp, lại được tô điểm thêm màu sắc này, lộ ra vẻ tươi đẹp diễm lệ, khiến người ta nhìn thấy mà ánh mắt đỏ lên.
 
Hơi thở của Kỳ Ngôn Chu càng lúc càng dồn dập, ôm lấy hai bên eo nhỏ của Thẩm Kiều, đặt cả người cô lên ghế sô pha.
 
Hơi thở hòa quyện với nhau.
 
“Kiều Kiều...”
 
“Kiều Kiều của anh...”
 
...
 
Tivi và điều hòa đều đang chạy hết công suất của chúng.
 
Tiếng động vận hành của máy móc, cộng thêm nhạc nền quảng cáo, kết hợp lại với nhau, vừa khéo lại che giấu đi tất cả những âm thanh mập mờ, giấu vào trong bóng đêm.
 
Dường như thời gian bị kéo dài vô hạn, có thể cảm giác được từng tiếng “tích tắc” trôi qua một cách rõ ràng.
 
Thẩm Kiều đau đến không chịu nổi, nhưng không hề lên tiếng.
 
Cô chỉ hít sâu, cố gắng hết sức mà chịu đựng.
 
Trên trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, môi dưới cũng suýt chút nữa bị bản thân cắn rách.
 
Kỳ Ngôn Chu có hiếu thắng ngang ngược đến đâu, cũng không nỡ nhìn thấy Thẩm Kiều như vậy, hầu kết anh trượt trượt, nhanh nhẹn dứt khoát mà rút ra, không tiếp tục làm nữa.
 
“Kỳ Ngôn Chu, em không sao đâu...”
 
Thấy vậy, Thẩm Kiều mở miệng, nhẹ giọng thì thào.
 
Cô rất muốn nói cho anh rằng bản thân rất muốn thân mật với anh, làm chuyện gì cũng được hết.
 
Không có khó xử, chịu đựng một chút là có thể tiếp tục.
 
Kỳ Ngôn Chu xoa xoa mặt của cô: “Trong nhà không có thứ đó.”
 
“À...”
 
“Tiếp theo, em phải giúp anh.”
 
Anh nắm lấy tay cô, kéo cô xuống.
 
...
 
Sông nghiêng trăng khuyết. (2)
 

Sắc trời bên ngoài cửa sổ sắp sáng.
 
Hai người ôm lấy nhau nằm trên ghế sô pha, không một kẽ hở, vẫn không hề nhúc nhích. Toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi, giống như mới được vớt từ trong nước ra.
 
Thẩm Kiều mệt mỏi cả ngày, lại bị lăn đi lăn lại cả đêm, sớm đã mệt đến mơ mơ màng màng, ánh mắt cũng sắp không mở ra được.
 
Cô chỉ có thể dựa đầu vào trên vai Kỳ Ngôn Chu, nhắm mắt ngủ gà ngủ gật, dáng vẻ nhìn thấy mà thương.
 
Vẻ mặt của Kỳ Ngôn Chu lại hồng hào, trong ánh mắt không có chút buồn ngủ nào.
 
Nương theo ánh đèn, anh nhìn chằm chằm cô gái trong lòng mình.
 
Lúc này, trên cổ Thẩm Kiều, trên xương quai xanh, nơi vai lưng đều để lại dấu vết mập mờ, từng dấu hôn lốm đốm, giống như dấu ấn khó phai.
 
Kỳ Ngôn Chu hận không thể cắn lên từng ngụm một, tựa như dã thú, ăn cô vào trong bụng, trở thành một bộ phận của thân thể mình, mãi mãi không xa rời.
 
Cũng may.
 
Lý trí vẫn còn tồn tại.
 
Anh vươn tay, nhẹ nhàng vỗ về sau gáy Thẩm Kiều, ánh mắt vô cùng sáng rực, khiến tất cả mây mù lẫn ý nghĩ xằng bậy không còn chỗ nào để giấu diếm.
 
“Em mãi mãi là người của ông đây.”
 
Từ giây phút mà Thẩm Kiều chủ động trêu chọc anh kia, mối dây dưa của hai người đã biến thành một loại định mệnh.
 
Kỳ Ngôn Chu chưa bao giờ là loại người quan niệm về số mệnh.
 
Chỉ có một mình Thẩm Kiều chính là số mệnh của anh.
 
...
 
Ngày này qua ngày khác.
 
Kỳ nghỉ hè dần dần kết thúc.
 
Người trẻ tuổi tràn trề sức sống, bước được bước đi đầu tiên, sau này đã trở nên dễ dàng hơn.
 
Hai người nằm dí ở nhà, không có người ngoài, ngày đêm đối diện nhau.
 
Cuối cùng, tóm lại vẫn vượt qua lôi trì.
 
Kỳ Ngôn Chu ném cái giường đơn kia trong phòng ngủ của mình đi, lại quét dọn lần nữa, rồi nhét một chiếc giường đôi vào, đến nỗi phòng chật cứng, không có chỗ đặt chân.
 
Như vậy thì vừa khéo, vừa mở cửa ra sẽ trực tiếp nằm trên giường, các công dụng khác của phòng ngủ đều bị lược bỏ hết.
 
Anh không biết thỏa mãn mà chiếm giữ lấy Thẩm Kiều, hết lần này đến lần khác, hận không thể móc trái tim dơ bẩn ra dâng lên cho cô, tâm trí rối bời lại sáng suốt.
 
Thẩm Kiều cũng vậy.
 
Từ sau khi nhặt được chiếc điện thoại di động đó, bỗng nhiên cuộc đời của cô xuất hiện biến cố, muốn tiếp tục đi theo quỹ đạo đã định trước, nhưng lại bị cuộc đời bức bách, mỗi ngày lo sợ bất an.
 
Là Kỳ Ngôn Chu cứu rỗi cô.
 
Anh là kỵ sĩ do chính bản thân cô lựa chọn cho mình, cô yêu kỵ sĩ của mình, tựa như số mệnh đã định trước.
 
Hai người bọn họ là tòng phạm.
 
Tất cả phải thân mật khắng khít, tất cả phải cùng sống cùng chết.
 
Cũng có thể như thế này, chiếm hữu lẫn nhau, hoàn hoàn chỉnh chỉnh.
 
...
 

Đầu tháng chín.
 
Các trường đại học và cao đẳng lớn sắp khai giảng.
 
Thời gian khai giảng của Học viện Múa và Học viện Hàng không sắp xếp khác nhau, thời gian báo danh cũng cách nhau năm sáu ngày.
 
Thế nhưng, Thẩm Kiều và Kỳ Ngôn Chu chắc chắn sẽ xuất phát cùng nhau.
 
Tính toán một chút, hai người cũng phải bắt đầu sắp xếp hành lý.
 
Thẩm Kiều mua hai cái vali cỡ lớn ở trên mạng, đặt về trong nhà, tất cả đều được mở ra, thành công chiếm hết toàn bộ chút khoảng trống còn sót lại trong phòng khách lầu một, ngay cả việc đặt chân cũng trở nên khó khăn, hận không thể co người lại thành một tờ giấy.
 
Kỳ Ngôn Chu đi ngang qua, liếc xéo cô một cái: “Có nhiều đồ cần mang theo như vậy sao?”
 
Thẩm Kiều lắc đầu thở dài: “Mua xong mới nhận ra không có. Căn bản là nhét không đầy.”
 
Lúc cô rời khỏi nhà họ Thẩm, Thẩm Thành Tuấn thu dọn một vali hành lý cho cô, phần lớn là quần áo và đồ dùng sinh hoạt linh tinh, còn có hai bộ váy ba lê. Quần áo vẫn còn mặc được, chỉ là hơi cũ một chút.
 
Kỳ nghỉ hè này, trên tay Thẩm Kiều tích góp được một ít tiền, định nhân dịp khai giảng đặt mua hai bộ quần áo mới, đồ dùng sinh hoạt cũng đến trường bên kia xem xem cần gì rồi mua.
 
Như vậy tính ra, ngoại trừ trang phục vũ đạo và giày múa ra, đồ đạc muốn mang theo cũng không nhiều.
 
Huống hồ, Lục Đồng cách Lộc Xuyên gần như vậy, ngày lễ ngày Tết nghỉ học đều có thể trở về, cũng không cần phải mang theo tất cả.
 
Giống như quần áo và áo khoác dày mùa đông, sau này về lấy cũng được.
 
Suy đi nghĩ lại, Thẩm Kiều dứt khoát trả lại một chiếc vali, chỉ giữ lại một cái, rồi sắp xếp hành lý của cô và Kỳ Ngôn Chu cùng với nhau. Hai người mang theo một cái vali là đủ rồi.
 
Kỳ Ngôn Chu không có ý kiến khác.
 
Hai người lăn qua lăn lại ở lầu trên lầu dưới cả một buổi chiều.
 
Đợi đến khi hoàng hôn lặng lẽ buông xuống, cuối cùng cũng đóng gói xong tất cả.
 
Khóa vali hành lý lại, tạm thời đặt nó dựa vào tường.
 
Vé khởi hành là chiều ngày kia.
 
Thẩm Kiều phủi phủi tay, đứng thẳng dậy, cầm điện thoại di động xem đồng hồ, thở dài một hơi: “Kỳ Ngôn Chu, tối nay chúng ta ăn gì?”
 
“Em muốn ăn món gì?”
 
“Ăn sủi cảo đi. Thực phẩm đông lạnh trong tủ lạnh phải ăn hết rồi đi, bằng không sẽ hết hạn sử dụng. Không được lãng phí.”
 
“Được.”
 
Nói xong, Kỳ Ngôn Chu xoay người, vào nhà bếp nấu nước.
 
Thẩm Kiều không có việc gì làm cũng đi theo.
 
Cô không muốn giúp đỡ, nhưng cũng không làm phiền, chỉ đứng xem Kỳ Ngôn Chu làm.
 
Ngón tay của anh dài mảnh, khớp xương rõ ràng, bọt nước chảy từ mu bàn tay xuống đến đầu ngón tay, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật, không khỏi khiến người ta cảm thấy phung phí của trời.
 
Đây là Kỳ Ngôn Chu của cô.
 
Cả người, chỗ nào cũng đẹp, không có chỗ nào xấu cả.
 
Thẩm Kiều nhìn chằm chằm một lát, bỗng dưng, cô nghĩ đến lời giải chân thành từ “quẻ xăm hạ hạ” lúc trước.
 
[Chuyện phiền phức, bắt nguồn từ nhân quả, nguy cơ khắp nơi, khó được chết yên lành.]
 
Nguy cơ khắp nơi.
 
Khó được chết yên lành.
 
Thẩm Kiều không có manh mối gì đối với nguy hiểm tiềm tàng, tất nhiên cũng không thể ra tay. Thế nhưng, nghĩ đến mấy chữ “khó được chết yên lành”, trái tim không kìm được mà đau nhói một chút.
 
Cô chớp chớp mắt, vươn tay ra, ôm lấy eo của Kỳ Ngôn Chu.
 
Động tác của Kỳ Ngôn Chu dừng một chút, cúi đầu nhìn cô: “Làm sao vậy?”
 
“...”
 
Thẩm Kiều không lên tiếng, chỉ lắc đầu.
 

Kỳ Ngôn Chu: “Không thoải mái chỗ nào à?”
 
“Không phải. Chỉ muốn ôm một cái.”
 
“Nước sắp sôi rồi, không ăn sủi cảo nữa sao? Không đói bụng à?”
 
“Ôm một cái cũng còn kịp mà.”
 
Cô chu chu môi, oán giận nói một câu.
 
Nhưng vẫn không buông tay như cũ, thậm chí cô còn siết chặt cánh tay.
 
Kỳ Ngôn Chu nào có thể chịu đựng được vẻ làm nũng khoe khoang như vậy của cô, dứt khoát đặt sủi cảo xuống, tắt gas đi. Một tay ôm lấy cô, xoay người đi ra ngoài.
 
Hai chân dài của Thẩm Kiều vòng quanh người anh, giống như sợ tách ra khỏi anh.
 
Đi được nửa đường.
 
Lông mày Kỳ Ngôn Chu hơi nhướng lên, cúi đầu ghé qua, môi nhẹ nhàng hôn lên gò má cô.
 
Tóc anh hơi dài, vốn định ngày mai đi cắt tóc với Thẩm Kiều, lúc này tóc mái trên trái rẽ ra, lộ ra vết sẹo kia, vừa vặn nhìn thấy rõ ràng.
 
Thẩm Kiều tránh khỏi môi Kỳ Ngôn Chu, thả một bàn tay ra rồi nâng lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lên trán anh.
 
Một lần, lại một lần nữa.
 
Nhẹ nhàng giống như đang khiêu khích.
 
Trong ánh mắt của cô gái nhỏ mang theo ý cười, hơi thở như hoa lan, lên tiếng: “Bỗng nhiên muốn ngồi xích đu.”
 
Kỳ Ngôn Chu cúi đầu “ừ” một tiếng, thay đổi phương hướng, ôm cô đi ra ngoài cửa.
 
Anh đẩy cửa ra.
 
Bên ngoài, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.
 
Cửa sắt lớn được khóa lại, cũng che đi chỗ có khả năng có ánh mắt nhìn trộm.
 
Không ai có thể thấy rõ bọn họ.
 
Kỳ Ngôn Chu ôm lấy Thẩm Kiều, bước đến trước xích đu. Anh muốn đặt cô lên tấm ván gỗ, lúc xoay người, động tác lại dừng một chút.
 
Anh đổi ý rồi.
 
Anh ôm lấy cô, cùng ngồi lên chiếc xích đu kia.
 
Cánh tay của thiếu niên có lực, nắm lấy dây thừng, bởi vì dùng sức, gân mạch như ẩn như hiện, trông có vẻ rất có cảm giác an toàn.
 
Anh ngồi trên tấm ván gỗ.
 
Còn Thẩm Kiều ngồi trên đùi anh, đối mặt với anh.
 
Khoảng cách chỉ trong gang tấc.
 
“Kiều Kiều, không nhịn được thì cắn anh.”
 
Nghe thấy vậy, Thẩm Kiều ngạc nhiên, mở to mắt nhìn anh.
 
Kỳ Ngôn Chu không cho cô cơ hội để từ chối.
 
Tư thế này quá sâu, kích thích đến mức khiến da đầu người ta run lên.
 
Chân Thẩm Kiều không chạm đất, lại không có chỗ chịu lực, chỉ có thể nắm chặt cánh tay anh, trong mắt tràn ngập sóng nước.
 
Kỳ Ngôn Chu sợ cô ngã xuống, một bàn tay đỡ lấy sau lưng cô.
 
Lại dùng thêm một chút sức.
 
Thẩm Kiều lập tức bị buộc phải ngẩng đầu lên, cô cắn ngón tay mình, nhìn lên bầu trời.
 
Một gốc cây cổ thụ kia vẫn giống hệt như lần đầu tiên gặp nhau.
 
(1) Vải voan hay còn gọi là vải chiffon

 
(2) Nguyên văn là “hà khuynh nguyệt lạc”: thành ngữ có nguồn gốc từ “Nguyệt phóng qua phú” của Nguyên Trần Tiều, có nghĩa là đêm sắp tàn
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận