Sau khi trêu chọc thiếu niên cố chấp

 
Chương 42
 
Thẩm Kiều thật sự rất buồn ngủ, nằm trong lòng của Kỳ Ngôn Chu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cơ thể nhẹ bẫng, nhưng vẫn cảm thấy mê man, mí mắt đánh nhau không ngừng.
 
Sau khi nghe xong lời này, rõ ràng là cô mong chờ đã rất lâu, nhưng lúc này cô lại chẳng thể đưa ra câu trả lời chính xác. Cô chỉ mơ hồ "ừ" một tiếng, áp mặt vào ngực anh, rồi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
 
Hai người da kề da, thân mật không có khoảng cách. Vào ngày hè tháng sáu thế này cũng không chê nóng.
 
"..."
 
Kỳ Ngôn Chu cau mày, cúi đầu nhìn Thẩm Kiều.
 
Một lúc lâu sau lại tự giễu bật cười.
 
Để tồn tại, anh từ nhỏ đã lạnh lùng tàn nhẫn, dù có vấp ngã cũng chỉ có một thân một mình. Chỉ khi gặp phải chuyện liên quan đến Thẩm Kiều là anh luôn chần chừ do dự, cứ lo trước lo sau sợ xảy ra sai lầm, khiến cô không vui, sợ cô bị mình làm liên lụy. Cũng lo lắng cô sẽ phát hiện ra những suy nghĩ ướt át và vặn vẹo trong lòng mình, từ đó sợ anh, xa cách anh.
 
Trong điện thoại, Chu Tư Cầm chỉ trích anh dụ dỗ Thẩm Kiều, không đưa ra đáp án chính xác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô ấy nói hành vi này sẽ làm tổn thương Thẩm Kiều.
 
Thật ra, đối với Kỳ Ngôn Chu mà nói, đương nhiên anh muốn hai người có thêm tiến thêm một bước rồi một bước. Anh muốn hoàn toàn có được Thẩm Kiều, hận không thể nâng trong lòng bàn tay, ôm cô thật chắc, không bao giờ buông tay. Cho dù chỉ là giấc mộng Nam Kha, dù chỉ là hạnh phúc ngắn ngủi, cuối cùng cũng sẽ trở thành mây khói. Anh cũng muốn có được Thẩm Kiều.
 
Nhưng anh không thể làm như vậy.
 
Đối với Thẩm Kiều, anh không thể ích kỷ như thế được.
 
Anh là kẻ mắc kẹt trong bùn lầy, làm sao dám hái vì sao trên trời xuống, để cô phải sống cuộc đời như vậy với anh?
 
Rất nhiều chuyện, không chỉ bản thân Kỳ Ngôn Chu, anh cũng bắt Thẩm Kiều phải suy nghĩ kỹ càng, để sau này không phải hối hận.
 
Lo nghĩ trước sau, bó chân bó tay, chần chừ không thể quyết định.
 
Quả thực không giống anh.
 
Kỳ Ngôn Chu mím môi, ôm Thẩm Kiều chặt hơn để cô có thể ngủ thoải mái hơn. Nhưng vì tư thế này, anh không có tay để đi gọi xe, chỉ đành đi bộ thêm đoạn đường nữa.
 
Có một điểm đón taxi ở phía trước.
 
Chỉ cần đứng đó là sẽ có xe trống dừng lại.
 
Sau vài phút chờ đợi, hai người thuận lợi lên xe.
 
Kỳ Ngôn Chu đặt Thẩm Kiều ngồi ở ghế sau, bản thân cũng ngồi vào cùng, để cô tựa đầu vào vai anh.
 
Lúc này trên người Thẩm Kiều có mùi rượu, ngủ cũng không yên giấc, trong miệng thì thầm gì đó. Cô vươn tay ra, sờ soạng vài cái, chính xác ôm lấy cánh tay Kỳ Ngôn Chu, kéo vào trong lòng mình rồi ôm chặt lấy.
 
Hai mắt Kỳ Ngôn Chu tối lại, anh dùng tay kia nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
 
"...Ngoan nào. Sắp về đến nhà rồi."
 
Ngay cả trong lúc mơ màng, Thẩm Kiều vẫn hoàn toàn tin tưởng vào anh, nhắm mắt “ưm” một tiếng, tựa đầu vào vai anh.
 
Cô thế này trông ngoan đến kỳ lạ.
 
Trong vô thức khiến người ta nổi lên ý xấu.
 
Tay của Kỳ Ngôn Chu buông thõng bên cạnh, đầu ngón tay nắm chặt, ánh mắt càng ngày càng tối, con anh đen như mực.
 
Anh hít một hơi thật sâu, từ từ di chuyển tầm mắt.
 
...
 
Không lâu sau.
 
Xe taxi chạy vào đường Chẩn Đồng, đi men theo con đường dừng lại trước tòa nhà cũ kỹ.
 
Hô hấp của Thẩm Kiều đã yên ổn trở lại.
 
Kỳ Ngôn Chu nhẹ nhàng gỡ tay cô ra, trả tiền xe rồi cẩn thận bế cô xuống xe.
 
Ngõ hẻm vẫn giống như lần đầu tiên khi anh đưa Thẩm Kiều đến.
 
Bẩn thỉu, tăm tối, không nhìn thấy rõ năm đầu ngón tay.
 
Nhưng tâm trạng lại khác khi đó rất nhiều.
 
Kỳ Ngôn Chu cúi đầu, mượn ánh trăng để nhìn người trong lòng mình. Thẩm Kiều nhỏ bé cuộn tròn trong lòng anh, khuôn mặt trắng như sứ, đường nét khuôn mặt thanh tú, giống như một tiên nữ rơi xuống trần gian, đôi cánh bị trộm mất, chỉ có thể ở bên ác ma.
 
Anh mím môi, bước chân không nhanh không chậm đi về phía cuối con hẻm.
 
Quẹo qua góc đường.
 
Cổng sắt ở ngay trước mắt.
 
Kỳ Ngôn Chu đang nghĩ xem phải làm sao mới lấy được chìa khóa mở cửa thì Thẩm Kiều mơ màng tỉnh dậy.
 
Cô dụi mắt, vừa mở ra đã đối diện với cằm của Kỳ Ngôn Chu.
 
Đột nhiên, cô bật cười.
 
"Kỳ Ngôn Chu."
 
"...Cậu tỉnh rồi?"
 
"Ừm, tôi nghe thấy rồi."
 
Nói xong, Thẩm Kiều vươn tay ôm chặt lấy cổ Kỳ Ngôn Chu.
 
Hơi thở của cô phả vào bên cổ anh, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại: "Kỳ Ngôn Chu, em sẽ không rời xa anh. Anh cũng đừng rời xa em, được không?"
 
Tốt nhất là, vẫn cứ luôn như bây giờ. 

 
Cô chỉ có Kỳ Ngôn Chu. 
 
Nhưng có anh là đủ rồi. 
 
Là đủ rồi. 
 
Kỳ Ngôn Chu nhắm chặt mắt lại, giọng nói khàn khàn khô khốc: "Được." 
 
"Vậy bây giờ chúng ta chính thức yêu nhau sao?" 
 
"Ừm." 
 
Thẩm Kiều nở nụ cười, trong mắt như chứa cả hồ nước, xinh đẹp đến kinh người: "Kỳ Ngôn Chu, vậy sau này anh gọi em bằng tên thân mật có được không?" 
 
"Em muốn anh gọi là gì?" 
 
"Anh thích là được, nhưng không được gọi cả họ tên, nghe lạnh lùng lắm." 
 
Kỳ Ngôn Chu suy nghĩ, thấp giọng cất tiếng gọi: "Kiều Kiều." 
 
"Vâng." 
 
... 
 
Ngày hôm sau. 
 
Trời vừa hửng sáng. 
 
Thẩm Kiều híp mắt, lần mò bốn phía xung quanh, tìm được điều khiển từ xa liền bật điều hòa lên. 
 
Tiếng máy móc vang lên. Ngay sau đó, khí lạnh tản ra khắp không gian chật hẹp. Thổi qua người, làm bay đi cảm giác nóng bức của mùa hè, vô cùng dễ chịu. 
 
Tối qua Thẩm Kiều uống vào chút rượu, mặc dù khi về đến nhà gần như đã tỉnh rượu. Nhưng Kỳ Ngôn Chu vẫn sợ ban đêm bật điều hòa cô sẽ bị đau đầu. 
 
Mặc dù Kỳ Ngôn Chu không giỏi nói chuyện, khuôn mặt lạnh lùng, dáng vẻ hung dữ. Nhưng đối với cô lại luôn cẩn thận và kiên nhẫn. 
 
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, Thẩm Kiều bất giác đỏ mặt, vùi đầu vào chăn vụng trộm cười. Loại cảm xúc vui sướng này trước giờ cô chưa từng có. 
 
Cô lật qua lật lại trên giường một lúc, bây giờ cô đã hoàn toàn tỉnh ngủ, nên dứt khoát dậy luôn. 
 
Cô xỏ dép lê rồi nhảy ra ngoài như một chú thỏ nhỏ. 
 
"Cốc cốc..." Thẩm Kiều gõ cửa căn phòng bên cạnh, thăm dò hỏi: "Kỳ Ngôn Chu? Anh dậy chưa?" 
 
Bình thường vào thời điểm này, Kỳ Ngôn Chu đã chuẩn bị thức giấc. Thân thể anh tốt, lúc nào cũng tràn đầy năng lượng. Kể cả buổi tối hôm trước đi ngủ muộn thì ban ngày anh vẫn rất có tinh thần, không làm trì hoãn bất cứ công việc gì, trông cứ như không biết mệt mỏi là gì cả. 
 
"..." 
 
Phía sau cánh cửa im lặng trong giây lát. Cuối cùng, Kỳ Ngôn Chu ở trong phòng phát ra một tiếng: "Ừm." 
 
Giọng nói có hơi khàn khàn trầm thấp nhưng rất dễ nghe. 
 
Thẩm Kiều: "Em vào được không?" 
 
"…Không được." 
 
"Tại sao? Em không phải bạn gái của anh sao? Kỳ Ngôn Chu, em muốn nói chuyện với anh." Thẩm Kiều bĩu môi, nhỏ giọng oán trách. 
 
Suy nghĩ của cô gái nhỏ rất đơn thuần, cô cảm thấy mối quan hệ “người yêu” này hẳn phải thân mật hơn trước đó, cô cũng không cảm thấy có gì phải ngại ngùng. 
 
Hơn nữa hôm qua cô say, không còn sức nói thêm mấy câu với Kỳ Ngôn Chu, nên nghe lời tỏ tình của anh xong thì đồng ý luôn. Bây giờ nhìn lại cô thấy như vậy không đủ trang trọng, cũng không đủ đặc biệt.
 
Căn phòng một lần nữa rơi vào im lặng.
 
Thẩm Kiều hỏi lại: "Kỳ Ngôn Chu?"
 
Kỳ Ngôn Chu: "Vào đi."
 
Thẩm Kiều vui vẻ vặn nắm cửa, đẩy cửa bước vào. Cô từ từ bước vào, tò mò nhìn xung quanh một vòng.
 
Phòng ngủ này nhỏ hơn phòng cô ở một chút, trông cũng cũ hơn, nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ.
 
Lúc trước Kỳ Ngôn Chu từng nói đây là phòng của bà nội anh.
 
Máy lạnh để nhiệt độ rất thấp, tạo nên cảm giác mát mẻ quên mất thời gian.
 
Lúc này, Kỳ Ngôn Chu đang mặc áo ngắn tay quần dài ngồi ở trên giường.
 
Bởi vì vừa mới ngủ dậy, tóc anh còn chưa kịp chải lười biếng rũ xuống chán. Bên tai có một nhúm tóc không ngoan ngoãn hơi vểnh lên, làm cho cả người anh đều toát lên vẻ biếng nhác.
 
Thật hiếm khi thấy anh có dáng vẻ này.
 
Thẩm Kiều nhìn nhúm tóc vểnh lên kia chằm chằm, không nhịn được bật cười.
 
Kỳ Ngôn Chu: "Em cười cái gì?"
 
Thẩm Kiều dựa vào cửa lắc đầu, khẽ ho một tiếng: "Không có gì."
 
Nói xong hai người đều không nói thêm gì nữa, giống như cả hai đều chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho sự thay đổi thân phận của mình.
 
Bốn mắt nhìn nhau.
 
Bầu không khí bỗng trở nên xấu hổ.
 
Một lúc lâu sau, Kỳ Ngôn Chu đưa tay về phía Thẩm Kiều.
 
Thẩm Kiều không chút do dự bước tới, đặt tay vào lòng bàn tay anh.
 
Kỳ Ngôn Chu dứt khoát kéo cô lên giường, để cô ngồi bên cạnh mình.
 
Giường đơn không hề rộng rãi, Kỳ Ngôn Chu người cao chân dài vốn đã chiếm gần hết diện tích, bên cạnh còn có chăn. Giờ đây hai người ngồi tất nhiên là sẽ chật chội hơn.
 
Nhưng như thế cũng có vẻ càng thân mật hơn.
 

Thẩm Kiều khẽ dựa vào cánh tay Kỳ Ngôn Chu, rũ mắt nhẹ giọng nói: "Kỳ Ngôn Chu."
 
"Hửm?"
 
"Ngày hôm qua không phải em nằm mơ đúng không?"
 
Thân mình Kỳ Ngôn Chu chợt cứng đờ, vẻ mặt kiềm chế, nặng nề nói: "Không phải. Em hối hận rồi?"
 
Thẩm Kiều lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Sao có thể. Nhưng em rất sợ. Kỳ Ngôn Chu, anh thật sự thích em sao? Nếu không phải khi còn bé em đã cứu anh..."
 
Anh vẫn sẽ thích em chứ?
 
Anh vẫn sẽ quan tâm em như vậy sao?
 
Thẩm Kiều từ trong điện thoại của bản thân ở mười năm sau xác định được Kỳ Ngôn Chu có tình cảm với cô. Nhưng sau khi tỉnh táo lại, trong lòng không tránh khỏi lo được lo mất.
 
Dù là cô hay là "Thẩm Kiều" của tuyến thời gian kia, đều là ân nhân cứu mạng của Kỳ Ngôn Chu. Loại tình cảm dựa trên "ân huệ" này giống như sợi dây buộc chặt hai người lại với nhau.
 
Mười năm trước, cô đã cứu anh.
 
Mười năm sau, anh cũng cứu cô.
 
Đối với Thẩm Kiều, hai người họ là bạn đồng hành, là đồng phạm, là cứu rỗi lẫn nhau, rồi lâu ngày sinh tình dần dần trở thành người yêu.
 
Nhưng đối với Kỳ Ngôn Chu thì sao?
 
Anh chỉ thích cô gái nhỏ đã kéo anh ra khỏi ngõ nhỏ, hay là Thẩm Kiều của bây giờ?
 
Cô muốn xác nhận điều này.
 
Nhưng lời này quá thẳng thắn, cô ngượng ngùng nói ra miệng.
 
Thẩm Kiều im lặng cụp mắt, khẽ mím môi.
 
Một giây sau, Kỳ Ngôn Chu nghiêng người, ôm chặt Thẩm Kiều vào lòng, sau đó ép tay cô xuống giường khiến cô không thể nhúc nhích, tư thế vô cùng cứng rắn.
 
Với tư thế này, cằm của Thẩm Kiều dựa vào vai anh, cô không thể nhìn thấy được biểu cảm trên mặt anh.
 
Nhưng cô có thể cảm nhận được hô hấp của người trước mặt rõ ràng đã trở nên hỗn loạn.
 
Kỳ Ngôn Chu gọi cô: "Kiều Kiều."
 
"Vâng, em đang nghe đây."
 
"Thời gian anh yêu em, lâu hơn em tưởng tượng nhiều."
 
----------------
 
Nửa tháng sau, điểm thi tuyển sinh đại học bắt đầu đưa ra.
 
Trước khi hệ thống tra điểm được mở ra, Kỳ Ngôn Chu đã nhận được điện thoại.
 
Lúc đó, Thẩm Kiều vừa trở về từ chỗ Đới Tùng Xuân.
 
Khi tập múa không thể tránh khỏi bị va chạm, chân cô bị thương quanh năm, một khi gia tăng cường độ tập luyện, trên làn da trắng nõn sẽ càng xanh tím, khiến người ta có cảm giác không đành lòng như ngọc bích có tì vết.
 
Kỳ Ngôn Chu không nhìn được, để cô dựa người trên ghế sô pha đặt chân lên đùi anh, rồi anh xoa dầu thuốc cho cô.
 
Lòng bàn tay của thiếu niên ấm áp, lực độ thích hợp, xoa bóp rất thoải mái.
 
Thẩm Kiều yên tâm thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của bạn trai. Tay cô ôm nửa quả dưa hấu, vừa xem phim vừa dùng thìa múc ăn, thỉnh thoảng còn đút cho Kỳ Ngôn Chu một miếng. Hình ảnh này hài hòa đến kỳ lạ.
 
Đột nhiên, điện thoại trên bàn vang lên.
 
Thẩm Kiều liếc nhìn rồi nói: "Kỳ Ngôn Chu, điện thoại của anh."
 
"Ừ. Kệ nó."
 
Trên tay anh dính dầu thuốc không tiện cầm điện thoại.
 
Thẩm Kiều đặt quả dưa xuống: "Vậy em nhận giúp anh nhé?"
 
Kỳ Ngôn Chu: "Được. Tùy em."
 
Thẩm Kiều cười một tiếng, quay đầu lại ấn nút nghe, rồi lập tức bật loa ngoài để anh tự nghe.
 
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói.
 
"Xin chào, xin hỏi có phải bạn Kỳ Ngôn Chu không?"
 
Kỳ Ngôn Chu đang chuyên tâm xoa bóp chân cho Thẩm Kiều, anh chỉ thản nhiên "ừm" một tiếng, coi như là đáp lại.
 
Đối phương cũng không hề tức giận, ngược lại thái độ còn nhiệt tình hơn: "Xin chào, tôi là thầy Tần đến từ ban tuyển sinh của trường đại học T..."
 
Nghe vậy, Thẩm Kiều và Kỳ Ngôn Chu nhìn nhau, đều hơi giật mình.
 
Thẩm Kiều lập tức đẩy tay Kỳ Ngôn Chu ra ngồi thẳng dậy, cùng anh nghiêm túc nghe điện thoại.
 
Nội dung cuộc điện thoại cũng rất đơn giản, đại khái là mời Kỳ Ngôn Chu đăng ký học trường đại học T, sẽ được nhận trợ cấp rồi học bổng gì, vân vân.
 
Kỳ Ngôn Chu không cho câu trả lời rõ ràng, thêm WeChat của đối phương.
 
Nói là cần suy nghĩ thêm, sau đó dứt khoát cúp điện thoại một cách nhanh gọn.
 
Sau đó, Thẩm Kiều trợn tròn mắt, kinh ngạc kêu lên: "Wow..."
 
"Wow cái gì?"
 
"Kỳ Ngôn Chu, anh đỉnh quá đi!"
 

Kỳ Ngôn Chu nhướng mày, trong mắt mang theo ý cười, nhưng vẻ mặt là gặp nhiều rồi nên không quá kinh ngạc: "Bình thường thôi."
 
"Em mới chỉ thấy kiểu gọi điện trước này ở trên mạng thôi. Nói vậy thì tiếp đó liệu các trường khác có gọi điện tìm anh không?"
 
"Có thể."
 
Sau khi thi xong, Kỳ Ngôn Chu vẫn chưa nghiêm túc đọ qua đáp án.
 
Nhưng bây giờ Internet phát triển, sẽ luôn gặp được tin tức liên quan đến đề thi. Hơn nữa có Thẩm Kiều ở bên cạnh, Kỳ Ngôn Chu giúp cô tính điểm, nên trong lòng cũng đã tính được. Đại khái là trình độ thế nào thì điểm cũng như thế. Về cơ bản là điểm số khá ổn, chỉ xem xếp hạng bao nhiêu thôi.
 
Bây giờ Đại học T gọi điện đến, dựa vào tình hình tuyển sinh của Đại học T trong hai năm gần đây, cơ bản là có thể đoán được thứ hạng của anh trong thành phố.
 
Anh không có hứng thú với bất kỳ trường nào trong số này.
 
Chỉ đang chờ đợi một trường.
 
...
 
Trong mấy ngày tiếp theo, di động của Kỳ Ngôn Chu bị phòng tuyển sinh của các trường đại học khác nhau oanh tạc. Khu nhà nghèo hẻo lánh khó tìm như vậy mà còn có giáo viên tuyển sinh tìm đến tận cửa.
 
Thẩm Kiều ở bên cạnh quan sát hồi lâu, luôn cảm thấy dường như anh không vừa ý trường nào, từ đầu tới cuối vẫn cứ bình tĩnh.
 
Cuối cùng cô không nhịn được nữa, nắm lấy Kỳ Ngôn Chu, khẽ hỏi: "Kỳ Ngôn Chu, anh muốn vào trường nào? Em thấy điều kiện của những trường này đều rất tốt."
 
Bởi vì điều kiện nhà anh không tốt, nên miễn học phí và cấp học bổng là điều kiện cơ bản.
 
Sau khi xác nhận sẽ còn được nhận một phần thưởng bằng tiền mặt.
 
Ngoài ra, trường trung học Thánh Mẫn cũng sẽ thưởng tiền, tính cả vào thì con số này rất khả quan.
 
Kỳ Ngôn Chu sờ sờ đầu cô, giọng nói rất thản nhiên: "Chờ thêm đã."
 
"Chờ trường sẽ trao tiền thưởng cao nhất?"
 
"Ừm."
 
Thẩm Kiều cười hừ, giả vờ trách cứ: "Hám tài."
 
Vừa dứt lời, Kỳ Ngôn Chu đã ôm cô vào lòng, ôm cô thật chặt, giữa hai người không có một khe hở.
 
Ngừng một lúc, anh thì thầm bên tai cô: "Kiều Kiều, em có muốn ra ngoài chơi không?"
 
"Hả? Sao vậy?"
 
"Anh dẫn em đi."
 
"Dùng khoản tiền thưởng kia?"
 
"Ừm."
 
Thẩm Kiều hơi kinh ngạc: "Đó là tiền thưởng của anh, anh muốn đưa cho em tiêu?"
 
"Ừm, đưa hết cho em tiêu."
 
Kỳ Ngôn Chu vốn đã định làm như vậy.
 
Bản thân anh không có suy nghĩ gì về trường học và chuyên ngành, chỉ cần ở gần Thẩm Kiều là được. Còn về những phần thưởng kia, anh vốn định giữ lại để cho Thẩm Kiều đi du học. Trước đây cô từng nói muốn tiến xa hơn, làm người đứng đầu trong đoàn múa, vậy thì lý lịch phải tốt, nếu ra nước ngoài học thêm thì sẽ có nhiều cơ hội hơn. Cô muốn làm gì, anh đều sẽ cố gắng hết sức để giúp cô.
 
Bây giờ, Kỳ Ngôn Chu không ngờ tới vậy mà Thẩm Kiều sẽ trở thành bạn gái của mình.
 
Anh có thể đứng bên cạnh Thẩm Kiều, mà không phải là âm thầm trong bóng tối.
 
Đương nhiên suy nghĩ cũng lặng lẽ thay đổi, kế hoạch cũng được điều chỉnh theo cho phù hợp.
 
Sau khi nhận được câu trả lời dứt khoát này, Thẩm Kiều không nhịn được cười rộ lên, dụi đầu vào vai Kỳ Ngôn Chu.
 
Tóc cô lướt nhẹ qua má anh, để lại cảm giác tê dại, nhưng bản thân anh không hề hay biết.
 
Cô cười nói: "Nói sau đi, nếu trước khi khai giảng có thời gian, chúng ta cùng đi chơi mấy vài ngày. Nghỉ hè em còn phải làm thêm, tiền của anh để cho em tiêu, vậy tiền của em cũng để cho anh tiêu, có được không?"
 
"Được."
 
...
 
Ngày tra điểm chính thức.
 
Kỳ Ngôn Chu giúp Thẩm Kiều tra điểm trước.
 
Thẩm Kiều không dám nhìn, cô lấy hai tay che mắt, chỉ chừa ra một khe hở, sợ hãi hỏi: "Đủ điểm chuẩn không anh?"
 
Kỳ Ngôn Chu liếc mắt nhìn, gật đầu: "Rất ổn."
 
Điểm của Thẩm Kiều không cao, chỉ có thể coi là phát huy bình thường, nhưng dù sao cô cũng là sinh viên nghệ thuật, đủ điểm chuẩn của học viện múa là được rồi.
 
Cho dù điểm chuẩn năm nay có biến động, nhưng điểm của cô vẫn cao hơn điểm chuẩn năm ngoái hơn hai mươi điểm, vậy là quá đủ.
 
Thẩm Kiều nghe thấy Kỳ Ngôn Chu nói như vậy thì buông tay ra, vội vàng nhìn qua.
 
Sau đó cô lập tức nhảy cẫng lên, nhào vào lòng Kỳ Ngôn Chu, mừng rỡ reo lên: "Đỗ rồi! Kỳ Ngôn Chu! Em đỗ rồi!"
 
Trong lòng hưng phấn không thể nói thành lời.
 
Đến lượt Kỳ Ngôn Chu, vì đã đoán được từ trước nên anh không quá kinh ngạc.
 
Thẩm Kiều lại hỏi: "Anh vẫn chưa quyết định sẽ học trường nào sao?"
 
"Quyết định rồi."
 
"Trường nào?"
 
"Đại học Khoa học Công Nghệ Lục Đồng."
 
Anh vừa dứt lời, Thẩm Kiều lập tức thu lại ý cười. Cô ngồi thẳng dậy, nhìn Kỳ Ngôn Chu chăm chú.
 
Cô mím môi: "Vì em sao?"
 
"Đừng nghĩ lung tung."
 
Kỳ Ngôn Chu không trả lời là phải hay không, theo Thẩm Kiều, là đang im lặng thừa nhận.
 
“Kỳ Ngôn Chu, anh không thể như vậy.” Cô thở dài: “Anh rõ ràng có sự lựa chọn tốt hơn.”
 
Đại học Khoa học Công Nghệ Lục Đồng và Học viện Múa ở cùng một khu, chỉ cách nhau ba con đường, rất gần.
 
Nhưng nó chỉ là trường 985 (2) hạng cuối.
 
Với điểm số của Kỳ Ngôn Chu mà học ở đó là quá lãng phí.
 
Kỳ Ngôn Chu: "Đây là lựa chọn tốt nhất."
 
"Không phải."
 

"Phải."
 
Thẩm Kiều lại thở dài, cô rũ mắt, giọng nói càng ngày càng thấp: "...Anh muốn khiến em phải áy náy với anh sao?"
 
Rất nhanh, hai người rơi vào bế tắc.
 
Không ai lên tiếng nữa.
 
Cho đến bữa tối, Thẩm Kiều không nói lời nào đứng dậy, bước ra cửa.
 
Thời tiết nóng bức.
 
Sau khi cửa được mở, hơi nóng lập tức xông vào trong nhà.
 
Kỳ Ngôn Chu đi hai ba bước đuổi theo, nắm lấy cánh tay của cô, giọng nói lạnh đi: "Em định đi đâu?"
 
Thẩm Kiều tức giận nói: "Đi ăn cơm."
 
"Anh đi với em."
 
"Không cần."
 
"Muộn như vậy rồi, em định đi đâu ăn, anh đưa em đến đó."
 
Trong nháy mắt, Thẩm Kiều đang tràn đầy tức giận bỗng biến thành bất đắc dĩ.
 
Kỳ Ngôn Chu dành cho cô tất cả sự dịu dàng.
 
Cô biết.
 
Thế nhưng đây là chuyện liên quan đến tiền đồ sau này, cô không thể để mặc anh làm như vậy.
 
Thẩm Kiều xoay người lại, ngẩng đầu lên, cô nhìn vào mắt Kỳ Ngôn Chu, nói từng chữ từng chữ một: "Kỳ Ngôn Chu, bữa cơm này vốn định ăn cùng anh. Em muốn cùng anh ăn mừng, muốn làm vậy đã mấy ngày nay... Nhưng anh chọn Đại học Khoa học Công Nghệ Lục Đồng, khiến em không tìm ra được lý do gì để ăn mừng cả."
 
"Kiều Kiều..."
 
Thẩm Kiều nắm lấy ngón tay anh, cắt đứt lời anh, tiếp tục nói: "Anh như vậy sẽ khiến em trở thành người ích kỷ."
 
Cô chỉ quan tâm đến lý tưởng và ước mơ của bản thân, không để ý đến anh.
 
Mà anh lại chỉ để ý đến cô.
 
Mối quan hệ như vậy không bình đẳng.
 
Thẩm Kiều: "Kỳ Ngôn Chu, em muốn ở bên anh mãi mãi. Dù không ở gần nhau cũng không có ảnh hưởng gì. Em muốn thấy dáng vẻ tốt nhất của anh như thế nào, cũng hi vọng anh có thể nhìn thấy dáng vẻ tốt nhất của em. Giữa hai chúng ta không nên là mối quan hệ hy sinh vì nhau."
 
Kỳ Ngôn Chu siết chặt cô: "...Không phải hy sinh."
 
Anh vẫn luôn tồn tại vì cô.
 
Không có cái gì là hy sinh cả.
 
Thẩm Kiều: "Nhưng tình cảm của anh dành cho em thế nào, em cũng sẽ đối xử lại với anh như thế. Anh có hiểu không? Em không nỡ xa anh, nhưng em cũng không nỡ khiến anh phải từ bỏ những trường học tốt hơn."
 
Cả người Kỳ Ngôn Chu chấn động.
 
Từ ánh mắt của Thẩm Kiều, anh có thể thấy ra, nếu anh tiếp tục cố chấp làm như vậy, hai người họ chắc chắn sẽ sinh ra khoảng cách.
 
Nói không chừng còn tạo ra kẽ hở, rồi sẽ ngày càng trở nên xa cách hơn.
 
Anh trầm ngâm vài giây, sau đó quyết định lùi một bước: "Vậy anh đổi một trường khác được không? Đại học Hàng không Vũ trụ, có được không?"
 
Đại học Hàng không Vũ trụ cũng ở thành phố Lục Đồng, nhưng cơ sở chính của trường cách Học viện Múa rất xa, tính ra cũng cách nhau cả thành phố. Muốn gặp nhau thì phải ngồi xe mất hơn một tiếng đồng hồ nếu không tắc đường, mới gặp được nhau.
 
Nhưng trường đại học này thuộc hàng TOP trong số các trường đại học về hàng không, thứ hạng tổng hợp cũng rất cao.
 
Bên phía trường đã sớm liên hệ với Kỳ Ngôn Chu, tỏ ý anh có thể chọn bất kỳ chuyên ngành nào.
 
Thẩm Kiều hơi sựng lại, nhìn anh với vẻ mặt nghi ngờ: "Thật sao?"
 
"Thật. Anh sẽ nghe em."
 
"Nhưng anh có thích trường này không? Người ta chọn trường chọn chuyên ngành học đều phải cân nhắc rất lâu..." Làm gì có ai đưa ra quyết định trong vài giây như anh?
 
Kỳ Ngôn Chu mỉm cười, xoa đầu cô, ấm áp nói: "Chế tạo máy bay là chuyên ngành tốt nhất ở trường họ, xếp top ba trong nước. Những người cần phải suy nghĩ kỹ là bởi vì lựa chọn có hạn."
 
"..."
 
"Kiều Kiều, anh chỉ có thể nhượng bộ tới đây."
 
Lúc này nếu bắt rời khỏi cuộc sống của Thẩm Kiều, anh tuyệt đối sẽ không đồng ý.
 
...
 
Không có phụ huynh xen vào, chỉ trong hai ba câu hai người đã thương lượng xong, sau đó tay trong tay ra cửa.
 
Đêm hè rất thích hợp để uống bia ăn xiên nướng.
 
Thẩm Kiều chọn một quán nhỏ ven đường, ở ngay trên đường Chẩn Đồng.
 
Đi ra khỏi con hẻm, rẽ một cái là đến.
 
Bình thường quán này rất đông, nghe nói là hương vị không tồi, điều kiện vệ sinh nhìn có vẻ khá tốt.
 
Lúc này trong quán đã chật kín người, hai người chỉ có thể ngồi ở bên ngoài.
 
"Kỳ Ngôn Chu, lần trước anh nói muốn uống rượu với em, hôm nay có muốn uống không?"
 
"Có thể."
 
Thẩm Kiều híp mắt cười, ở cột bia viết số "6".
 
Bia vừa được lấy ra khỏi tủ lạnh, khi đặt lên bàn vẫn còn tỏa ra hơi lạnh.
 
Thẩm Kiều không biết mở loại chai thủy tinh này.
 
Kỳ Ngôn Chu cầm lấy chai bia gõ nhẹ lên mép bàn, động tác thong dong uyển chuyển.
 
"Tách."
 
Nắp chai văng ra ngoài.
 
Anh đặt chai bia trước mặt Thẩm Kiều, rồi mở một chai khác cho mình.
 
Thẩm Kiều: "Kỳ Ngôn Chu, cạn ly!"
 
"Cạn ly."
 
Mùa hè năm nay, nồng nhiệt lại khó quên.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận