Sau khi trêu chọc thiếu niên cố chấp

 
Chương 41
 
Giữa hè, mặt trời như thiêu đốt.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong buổi học cuối cùng trước kỳ thi tuyển sinh đại học, thầy Lý viết lên bảng đen bảy chữ lớn: Người có chí, không gì không thể.
 
Điều này cho thấy lớp học sinh cuối cấp này cuối cùng cũng đã bước vào giai đoạn cuối của cấp ba.
 
Trên đời không có bữa tiệc nào là không tàn.
 
Thanh xuân từ trong hết kỳ thi này đến kỳ thi khác đã đi đến những phút cuối.
 
Trên đường về nhà, Thẩm Kiều không nhịn được chia sẻ tâm trạng chua xót nhỏ bé này với người bên cạnh.
 
Kỳ Ngôn Chu luôn trầm mặc, ít nói, cũng có thể gọi là không biết ăn nói. Nhưng lần này, hiếm có dịp vứt cho cô mấy câu văn thơ.
 
"Quá khứ không thể lấy lại, nhưng tương lai đáng để mong chờ. Kết thúc chính là khởi đầu mới."
 
Thẩm Kiều bật cười, quay đầu nhìn anh, suy nghĩ một chút rồi nhỏ giọng hỏi: "Sẽ là một khởi đầu mới sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Kỳ Ngôn Chu nói chắc như đinh đóng cột: "Nhất định sẽ."
 
Ít nhất đối với anh sẽ là như vậy.
 
Bất kể là kết cục sẽ như thế nào.
 
...
 
Tiếng chuông báo kết thúc môn thi cuối cùng vang lên.
 
Giám thị coi thi thu bài thi, sau đó trường thi phát ra tiếng "ào ào" hò reo, vang vọng cả góc trời.
 
Thẩm Kiều và Kỳ Ngôn Chu không ở cùng một trường thi. Trùng hợp là lớp nghệ thuật tối nay sẽ tổ chức hoạt động trong lớp xuyên đêm, Thẩm Kiều không về nhà, hai người cũng không đi cùng đường.
 
Cô xách túi đi xuống lầu tìm Chu Tư Cầm.
 
Chu Tư Cầm vừa nhìn thấy người thì lập tức ra vẻ kiêu ngạo, giành nói trước: "Đừng! Kiều, cậu tuyệt đối không được so đáp án với mình, cũng đừng hỏi mình thi như thế nào. Mình chịu không nổi."
 
Thẩm Kiều nghe thấy vậy thì sửng sốt mất vài giây, ngay sau đó lập tức bật cười.
 
"...Yên tâm đi, mình nhất định sẽ không hỏi."
 
Hai người nhìn nhau, cả hai đều có thể thấy được sự nhẹ nhõm và mãn nguyện trong mắt nhau, còn có cả cảm giác phóng khoáng sau khi thành công lui thân.
 
Thi đại học sao.
 
Vậy mà đã kết thúc rồi.
 
Cứ như một giấc mơ.
 
Chu Tư Cầm nắm lấy tay Thẩm Kiều, dáng vẻ nhiệt tình. Cô ấy chợt ngừng lại một lúc, sau đó giả bộ khoa trương thở dài: “Mình chỉ sợ sẽ không thể học cùng một trường với cậu, không thể chơi cùng nhau... Thôi không nghĩ nhiều nữa, chúng ta mau xuất phát. Trong nhóm lớp có mấy bạn nam nói nộp bài trước nên đã đến rồi. Bạn học cũ cũng tới. Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng có thể tụ tập đông đủ như thế này, ôi."
 
Lớp học nghệ thuật khác với các lớp bình thường. Trong nước chỉ có mấy trường đại học đều nằm ở trời nam đất bắc, họ đã được định sẵn là một người một nơi. Hơn nữa bởi vì lý do chuyên ngành, hoàn cảnh cuộc sống sau này cũng sẽ khác một trời một vực. Bay lên trời cao hay lạc xuống đồng bằng đều phải xem vào may mắn. Trong tương lai, khoảng cách giữa các bạn học cũ quá lớn, thường rất khó gặp lại nhau.
 
Thẩm Kiều không phản đối mà gật đầu: "Được."
 
Cả hai bước ra khỏi địa điểm thi rồi bắt taxi, đi đến địa điểm cả lớp đã thống nhất.
 
Địa điểm hẹn là quán Karaoke Holiday. Cách đây không lâu, Holiday cho ra mắt hình thức ăn lẩu kết hợp với hát Karaoke. Trong phòng Karaoke lắp đặt bàn lẩu điện, có thể vừa hát vừa ăn lẩu, vô cùng phù hợp với nhu cầu tụ tập liên hoan.
 
Khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, cũng là lúc bắt đầu vào giờ cao điểm buổi tối, đường đi lúc này đã tắc nghẽn.
 
Nhưng may mà ai nấy cũng bị tắc đường.
 
Khi Thẩm Kiều và Chu Tư Cầm đến nơi, trong lớp cũng lần lượt đến được hai phần ba, mọi người vẫn chưa đến hết.
 
Thế nhưng thầy Lý đã đến rồi, lúc này đang trò chuyện với mấy thành viên tích cực hoạt bát trong lớp.
 
Hai người đi qua chào hỏi rồi dắt nhau tìm một góc ngồi xuống.
 

Trước mặt họ, nồi lẩu đã bắt đầu sôi, lúc này đang nổi bọt khí sôi "ùng ục".
 
Nhưng vì trong phòng quá ồn ào, hết tiếng nhạc lại đến tiếng nói chuyện huyên náo, nên tiếng động nhỏ bé này đã chìm vào lặng lẽ.
 
Chu Tư Cầm đi lấy thịt, rồi lấy thêm hai bộ chén đũa chia cho Thẩm Kiều một bộ.
 
Sau đó, cô ấy vừa ăn thịt, vừa than thở: “Đói chết mất thôi. Mình sợ buổi chiều thi sẽ ngủ gật nên buổi trưa không dám ăn nhiều…”
 
Thẩm Kiều mỉm cười, cũng nhúng một đĩa rau xanh vào nồi.
 
Chu Tư Cầm: "Đúng rồi Kiều Kiều, nghỉ hè cậu còn phải tiếp tục đi học cũng Đái Tùng Xuân phải không? Vậy sẽ không có thời gian để chơi rồi."
 
Thẩm Kiều gật đầu: "Ừm, mình muốn thử tham gia vào đoàn múa. Cô Đới rất nghiêm khắc, nên mình không thể buông thả được."
 
"Thật là tiếc, mình còn định rủ cậu làm một chuyến du lịch tốt nghiệp."
 
"..."
 
Thẩm Kiều hơi mím môi, không nói gì cả.
 
So với việc sắp xếp thời gian, muốn đi du lịch sau tốt nghiệp, tiền mới điều quan trọng.
 
Mặc dù đã được mười tám tuổi từ lâu nhưng để chuẩn bị cho kỳ thi đại học, nên cô không đi làm thêm, làm gì có tiền dư dả để thu xếp.
 
Chu Tư Cầm là người vô tư, trong lúc nhất thời không nghĩ tới chuyện khó xử của bạn tốt, nhưng cô ấy cũng chưa từng làm chuyện gì khiến cô khó xử.
 
Ngừng một chút, cô ấy vớt những miếng thịt đã đổi màu ra múc vào bát của hai người, ngồi bên cạnh Thẩm Kiều, vừa ăn vừa câu được câu không thì thầm to nhỏ với cô: “Kiều Kiều, úi nóng... Nói ra thì, đã thi đại học xong rồi, cậu và Kỳ Ngôn Chu chẳng phải là nên xác định sao? Cũng không thể cứ tiếp tục mờ ám như vậy chứ? Cậu ấy có tính toán gì không?"
 
Nghe thấy vậy, động tác của Thẩm Kiều đột ngột dừng lại.
 
Cô cụp mắt xuống, môi khẽ mấp máy, cắn cắn đầu đũa.
 
Giọng nói vô cùng nhỏ: "Mình phải xác định thế nào?"
 
Đúng lúc này, có người bắt đầu hát.
 
Lớp phó thể dục cất tiếng hát: “Anh vẫn luôn tin, người ủng hộ phía sau chính là em. Vẫn luôn sát cánh bên anh…”
 
Cậu ta trời sinh đã có một cái cổ họng tốt, nhưng ngũ âm lại không đầy đủ.
 
Mới hát mấy câu đã khiến các bạn trong lớp phải cười bò.
 
Trong đầu Thẩm Kiều chợt lóe lên.
 
Chu Tư Cầm nhìn cả lớp rồi cũng bật cười theo, sau đó xoay lại tiếp tục nói thì thầm với Thẩm Kiều: "Cậu gửi tin nhắn cho cậu ấy."
 
"Gửi cái gì?"
 
"Bảo cậu ấy lát nữa đến đón cậu. Mình nghe mọi người nói, đợi bạn học cũ đi, chúng ta còn thêm chầu nữa."
 
"Không cần phải nhắn, cậu ấy vốn sẽ đến đón mình."
 
"..."
 
Nghe vậy, Chu Tư Cầm liếc Thẩm Kiều một cái, giả bộ khịt mũi: "Rắc cơm chó chết sớm đó."
 
Thẩm Kiều cười ngượng ngùng, rồi không nói nên lời thở dài.
 
Ăn qua mấy món, cả hai đều đã no căng bụng. Trong phòng bao, các bạn trong lớp cũng đã đến gần hết.
 
Chu Tư Cầm chơi với ai cũng được, mà Thẩm Kiều lại là người nổi bật trong đám đông, tính cách còn tốt. Cho dù trong trường có nhiều lời đồn đại về biến cố của gia đình cô, nhưng cũng chỉ là đề tài buôn chuyện lúc rảnh rỗi, chứ không hề ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa cô và các bạn học.
 
Rất nhanh hai người họ đã được mấy bạn nữ kéo đến chơi cờ cùng nhau.
 
Lúc đầu, có sự có mặt của thầy chủ nhiệm nên mọi người đều khá kiềm chế.
 
Đợi đến chín giờ tối, sau khi Lão Lý đi trước, trả lại sự tự do cho đám người trẻ tuổi, cuộc vui chính thức bắt đầu.
 
Lớp phó thể dục và lớp trưởng đi ra ngoài mang vào mấy chai rượu.
 
"Nào các bạn, hôm nay không say không về!"
 
"Chậc, lớp trưởng, cậu uống bia mà cũng say? Khinh thường người khác quá đấy nhé!"

 
“Đừng vội.” Nói rồi lớp trưởng giống như làm ảo thuật, từ sau lưng lấy ra hai chai rượu ngoại đặt lên bàn: “Tới đây, tớ mời. Nếu chê không đủ thì lát nữa tớ sẽ chạy ra ngoài mua thêm hai chai rượu trắng, nhất trí không?"
 
"Quào..."
 
Bầu không khí trong phòng bao lập tức được đẩy lên cao trào.
 
Chơi cờ cũng lập tức đổi thành Nói thật hay Mạo hiểm.
 
Trước mặt Thẩm Kiều và Chu Tư Cầm cũng đặt hai lon bia.
 
Thẩm Kiều là lần đầu tiên uống bia nên thấy hơi căng thẳng, cô nhấp thử một ngụm trước.
 
Độ cồn của bia không cao, do đã được ướp lạnh nên uống có vị không ngon lắm. Uống vào miệng mát mẻ, nhưng nuốt xuống lại thấy hơi đắng, rất khó hình dung.
 
Cô không thích mùi vị này, khẽ cau mày lại rồi đặt lon bia xuống.
 
Thật không may, không bao lâu sau, Thẩm Kiều đã phải chịu phạt.
 
Có nam sinh không nhịn được kêu gào: "Công chúa Kiều Kiều! Nào, chọn nói thật hay mạo hiểm?"
 
Trong mắt cậu ta lóe lên tia sáng thích thú.
 
Nhìn có vẻ không mang theo ý tốt.
 
Thẩm Kiều chớp chớp mắt: "Nói thật."
 
"Được. Lời nói thật không kiêng kỵ gì cả. Cho dù hỏi gì cũng phải trả lời đó."
 
"Được."
 
Mấy người chiến tranh thì thầm to nhỏ, bàn bạc một hồi lâu. Cuối cùng, vẫn là nam sinh kia lên tiếng hỏi: "Công chúa có thích bạn nam nào không?"
 
Thẩm Kiều sửng sốt, nhưng cũng trả lời rất nhanh: "Có."
 
Nói xong lại cảm thấy xấu hổ, hai má đỏ lên.
 
Nhưng ánh sáng trong phòng bao mờ mờ, nên rất khó phát hiện.
 
Chu Tư Cầm ngồi bên cạnh cô phá lên cười: "Khó lắm mới có người chọn nói thật, các cậu lại hỏi một câu nhàm chán như vậy? Ôi, thật là quá lãng phí."
 
"Không có cách nào, ai bảo Thẩm Kiều là công chúa nhỏ của lớp chúng ta, cậu ghen tị sao?"
 
"Biến biến biến..."
 
Không ngờ sau hai vòng, Thẩm Kiều lại bị trúng đạn.
 
Lần này, chọn nói thật nối tiếp câu hỏi vừa rồi: "Bạn nam cậu thích tên là gì?"
 
Thẩm Kiều: "..."
 
Cô mím môi, bất đắc dĩ cười một tiếng, sau đó cầm lon bia lên, ngẩng đầu định uống luôn một hơi.
 
Như vậy có thể không cần phải trả lời câu hỏi này.
 
“Đợi đã!” Mấy bạn nam lập tức ngăn cô lại: “Nếu không trả lời nói thật thì không uống cái này. Nếu không thì chẳng phải quá dễ rồi. Hơn nữa còn là câu hỏi đơn giản như vậy. Không thể cho qua dễ dàng được!"
 
Sau đó, họ lấy chai rượu ngoại ở bàn bên cạnh, pha thêm vào bia của Thẩm Kiều. Rồi tiện thể lắc đều cho cô, sau đó đưa lại cho cô.
 
Uống một ngụm bia pha rượu này, vị chua cay xông thẳng lên não.
 
Thẩm Kiều nhăn mày, vẻ mặt lập tức thay đổi, cô thè lưỡi, mất hồi lâu vẫn chưa khôi phục lại được vị giác.
 
Không lâu sau, đầu cô bắt đầu choáng váng, dần dần cảm thấy buồn ngủ.
 
Thẩm Kiều nhéo nhéo sống mũi muốn khiến mình tỉnh táo lại, nhưng không có tác dụng gì cả. Cô đành phải thì thầm mấy câu với Chu Tư Cầm, rút khỏi cuộc chơi trước, rồi đi sang một bên nghỉ ngơi.
 
Ánh sáng trong phòng bao mờ ảo.
 

Các bạn học uống rượu vào, cồn ngấm vào người nên chơi càng nhiệt tình hơn.
 
Tuy rằng chia thành nhiều nhóm nhỏ, một số chơi trò chơi, một số ca hát, còn có người ở bên cạnh đánh bài, nhưng đều vô cùng náo nhiệt, không ngừng nghỉ một phút nào.
 
Chu Tư Cầm uống đến hai má đỏ bừng, len lách ra khỏi bàn để đi tìm Thẩm Kiều.
 
Thẩm Kiều đang ngủ gật gù trên ghế sô pha.
 
Điện thoại ở bên cạnh rung lên, màn hình lóe sáng, nhưng cô vẫn không biết gì.
 
Chu Tư Cầm nghĩ đến bạn nam kia vừa tiết lộ sẽ nhân cơ hội lát nữa tỏ tình với Thẩm Kiều, cô ấy vốn định nhắc nhở cô một tiếng để tránh phải xấu hổ. Nhưng thấy cô đã ngủ say, cô ấy bắt đầu do dự, phân vân không biết có nên đánh thức cô không.
 
Suy nghĩ một lúc, Chu Tư Cầm dứt khoát cầm điện thoại của Thẩm Kiều lên, định đặt vào tay cô.
 
Ánh mắt nhìn lướt qua màn hình.
 
Cô ấy đột ngột dừng lại động tác.
 
Tên người gọi đến là Kỳ Ngôn Chu.
 
Trong phút chốc, trong lòng Chu Tư Cầm dâng lên sự nhiệt tình, mượn men say trong người bỗng dưng nổi lên ý nghĩ hào hùng, muốn giúp bạn tốt giải quyết vấn đề phiền lòng bấy lâu nay.
 
Cô ấy lặng lẽ bước ra khỏi phòng bao đi ra hành lang.
 
Mặc dù ngoài hành lang cũng có tiếng nhạc, nhưng yên tĩnh hơn bên trong nhiều.
 
Chu Tư Cầm nhận điện thoại: "Alo?"
 
Chỉ một tiếng này, đầu bên kia đã nghe ra giọng nói này không thuộc về chủ nhân của điện thoại, thanh âm lạnh lẽo trầm giọng hỏi: "...Cậu là ai?"
 
Chu Tư Cầm: "Tôi là Chu Tư Cầm. Kỳ Ngôn Chu, cậu muốn tìm Thẩm Kiều đúng không? Cậu ấy ngủ mất rồi."
 
"Ngủ rồi?"
 
"Đúng, cậu ấy đã uống chút rượu."
 
"..."
 
Tiếng nói dừng lại trong giây lát.
 
Ngay sau đó, Kỳ Ngôn Chu lại cất tiếng: "Mọi người đang ở đâu?"
 
Chu Tư Cầm dựa vào tường, mắt cong lên, không trả lời anh, chỉ nói những gì mình muốn nói: "Học bá, tôi đã biết chuyện của cậu và Kiều Kiều của chúng ta. Nói thật này, cậu làm như vậy là không được, giống như đang dụ người ta vậy. Cậu đối xử với Kiều Kiều tốt như vậy, cố ý dụ dỗ người ta, lại không giải thích rõ ràng, để người ta phải đoán nọ đoán kia, cậu không thấy xấu hổ à? Con gái người ta ngại ngùng, chẳng lẽ cậu muốn Kiều Kiều phải chủ động?..."
 
Kỳ Ngôn Chu không có kiên nhẫn nghe những lời nói nhảm này, nhưng nghĩ đến quan hệ của Chu Tư Cầm với Thẩm Kiều rất tốt, không thể đắc tội cô ấy, chỉ có thể cắt đứt lời huyên thuyên của cô ấy, hỏi lại một lần nữa: "Mọi người đang ở đâu? Tôi đến đón Thẩm Kiều."
 
"Haha, tôi sẽ không nói cho cậu biết đâu. Ai bảo cậu dày vò Kiều Kiều. Con trai lớn như vậy rồi còn ngượng ngùng này nọ, như vậy ra cái thể thống gì chứ! Cậu biết rõ chuyện trong nhà cậu ấy, biết cậu ấy không có cảm giác an toàn, hay nghĩ nhiều. Cậu còn lần chần như vậy. Đúng là bực mình mà."
 
Lời này của Chu Tư Cầm có thể nói là lý lẽ hùng hồn, vô cùng khí phách.
 
Nhưng ở đầu bên kia điện thoại, Kỳ Ngôn Chu không hề lên tiếng.
 
Cô ấy chờ đợi, trong lòng bắt đầu thấy nghi hoặc: "...Học bá? Bạn học Kỳ Ngôn Chu?"
 
Kỳ Ngôn Chu bình tĩnh "ừm" một tiếng.
 
"Tôi biết rồi. Thẩm Kiều đang ở đâu?"
 
Chu Tư Cầm: "..."
 
Hai mươi phút sau, Kỳ Ngôn Chu đã đến cửa quán Karaoke.
 
Nhưng anh không đi vào mà đứng bên ngoài, một lần nữa gọi điện cho Thẩm Kiều.
 
Lần này, là Thẩm Kiều tự trả lời: "Kỳ Ngôn Chu?"
 
Giọng nói của cô gái nhỏ mềm mại lưu loát, nhưng âm cuối nâng lên lộ ra mấy phần say.
 
Kỳ Ngôn Chu: "Ừ. Nghe bạn cậu nói cậu uống rượu. Có muốn về luôn không? Hay là muốn tiếp tục chơi thêm một lúc?"
 
"Tôi muốn về nhà. Cậu có đến đón tôi không?"
 
Kỳ Ngôn Chu nắm chặt tay, trong lòng nhất thời mềm đến rối tinh rối mù.
 
Giọng nói anh trầm hơn đôi phần: "Tôi đang ở cửa quán Karaoke các cậu chơi."
 
Giọng nói Thẩm Kiều mang theo sự vui sướng: "Cậu đã đến rồi? Thật tốt, tôi sẽ ra ngay!"
 
Cúp máy.
 
Thẩm Kiều xoa đầu, chào tạm biệt cùng các bạn học.
 
Trời đã khuya, thời gian không còn sớm nữa, không ít bạn học lên tầng hai của phòng bao ngủ, rõ ràng là định ở lại qua đêm, nhưng cũng có bạn nữ muốn đi trước.
 

Thẩm Kiều không phải là người đầu tiên.
 
Đương nhiên là mọi người chỉ nói mấy câu rồi để cô về.
 
Chu Tư Cầm sợ cô say rượu bị ngã nên tiễn cô ra ngoài. Lúc ra chợt bắt gặp ánh mắt của Kỳ Ngôn Chu. Nhưng anh chỉ lướt qua một cái rồi không nhìn cô ấy nữa.
 
Mọi sự chú ý của anh đều đổ dồn lên người Thẩm Kiều, trong mắt lóe sáng.
 
Anh sải bước đi về phía hai cô gái.
 
Mặc dù Thẩm Kiều đã ngủ được một lúc, hơi tỉnh táo lại, nhưng khi đi đường vẫn hơi loạng choạng, rõ ràng là vẫn còn say. Nhìn thấy Kỳ Ngôn Chu đưa tay về phía mình, cô khẽ thoát khỏi lòng của Chu Tư Cầm, giống như một chú bướm ngã vào lòng Kỳ Ngôn Chu.
 
"Kỳ Ngôn Chu! Cậu đến rồi!"
 
Trong mắt cô giống như có một ao nước hồ thu có thể nhấn chìm người ta vào trong đó.
 
Kỳ Ngôn Chu gật đầu, siết chặt cánh tay, bế ngang cô lên: "Về nhà nào."
 
Nói xong, anh gật đầu với Chu Tư Cầm coi như là lời chào.
 
Sau đó anh xoay người đi về phía đường lớn.
 
Chu Tư Cầm đứng ở cửa quán Karaoke, từ xa nhìn hai người bọn họ, đột nhiên nhìn ra sự nương tựa lẫn nhau giữa họ.
 
Bóng lưng chàng trai cao gầy, vạt áo bị gió hạ thổi qua bay phần phật, giống như một thân cây trầm mặc kiệm lời, vững vàng che chở cho cô gái dưới gốc cây.
 
Răng nanh của anh, sự tàn nhẫn của anh.
 
Chưa từng lộ ra trước mặt Thẩm Kiều.
 
Chu Tư Cầm yên tâm thở phào.
 
...
 
Xung quanh đoạn đường này không dễ bắt xe.
 
Kỳ Ngôn Chu ôm Thẩm Kiều chờ một hồi, nhưng không có xe trống, anh đành phải đi tiếp.
 
Đầu Thẩm Kiều choáng váng, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười, hai tay ôm cổ Kỳ Ngôn Chu, trần đầy sự quyến luyến: "Kỳ Ngôn Chu, Kỳ Ngôn Chu, Kỳ Ngôn Chu..."
 
"Ừ."
 
"Cuối cùng cũng thi xong."
 
"Ừ."
 
"Bây giờ tôi cảm thấy rất vui, về nhà cậu có thể uống cùng tôi thêm chút không?"
 
"Ừ."
 
Anh trả lời có vẻ hơi thờ ơ, nghe rất chiếu lệ. Thẩm Kiều bĩu môi không vui, bắt đầu gây sự: "Không cho phép cậu nói 'ừ' nữa. Cậu nói câu khác đi."
 
"Được."
 
"...Hừ."
 
Kỳ Ngôn Chu bật cười.
 
Lồng ngực anh rung lên.
 
Thẩm Kiều không nhịn được áp mặt lên, cảm nhận nhịp tim và hơi thở của anh.
 
Trong sự nhấp nhô, cô lại chìm vào cơn buồn ngủ.
 
Trước khi nhắm mắt lại, hai người đã đi đến một đoạn đường khác.
 
Kỳ Ngôn Chu đứng yên, cuối cùng lên tiếng: "Thẩm Kiều."
 
Lần này, đến lượt Thẩm Kiều cất tiếng "ừ" mơ hồ.
 
"Cậu còn nhớ tôi từng nói gì không?"
 
"Nói gì..."
 
"Ông đây mẹ nó rất thích cậu."
 
"..."
 
"Thẩm Kiều, trước đây tôi đã lừa cậu. Xin cậu, hãy để tôi được bảo vệ cậu."
 
"..."
 
"Đừng rời xa tôi."
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận