Sau khi trêu chọc thiếu niên cố chấp

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Kiều đã từng tham gia vô số cuộc thi, liên quan đến việc học lên, mặc dù không tránh khỏi lo lắng, nhưng cũng không đến mức luống cuống. Sau khi thi xong quay đầu nhìn lại, cảm thấy mình mơ mơ màng màng mà cũng đã đến được bây giờ, bước qua một cánh cửa.
 
Kỳ nghỉ dài hạn của Tết nguyên đán kết thúc.
 
Học sinh nghệ thuật của khối lớp mười hai trở về trường tham gia thi thử toàn khu vực lần thứ nhất.
 
Thi xong, sau đó học bù một tuần, lại bước vào kỳ nghỉ đông.
 
Trường cấp ba Thánh Mẫn chỉ cho học sinh lớp mười hai nghỉ hai tuần, nhưng cho dù là học sinh hay là gia đình, nói chung cũng chưa từng có tâm trạng xả hơi, luôn cảm thấy nơm nớp lo sợ, không hăng hái lắm.
 
Tương tự, ban nghệ thuật phải chuẩn bị cho kỳ thi của trường vào cuối tháng hai và tháng ba, vì vậy cho nên cũng không hề tổ chức hoạt động gì vào ngày nghỉ, chỉ về nhà nghỉ ngơi riêng phần mình.
 
Một ngày trước giao thừa.
 
Trận tuyết đầu tiên trong năm nay của thành phố Lộc Xuyên đã rơi xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Buổi sáng, Thẩm Kiều đứng một mình trong sân nhỏ, ngửa đầu nhìn lên bầu trời.
 
Không biết từ lúc nào, Kỳ Ngôn Chu đã đi tới phía sau cô.
 
"Không lạnh sao?"
 
Giọng nói của anh thanh mát nhưng lại không lộ vẻ lạnh buốt.
 
Thẩm Kiều bất chợt mỉm cười, xoay người "vù" một cái, mặt đối mặt với anh, vẻ mặt xuất hiện sự vui mừng và bất ngờ, giọng nói mềm mại: "Sao cậu lại ra ngoài rồi?"
 
Vừa nãy, Kỳ Ngôn Chu vẫn luôn dọn dẹp ở trong phòng.
 
Thẩm Kiều nói muốn giúp đỡ nhưng làm thế nào anh cũng không chịu, mặt mày như đang chê cô vướng chân vướng tay.
 
Nhưng mà, Thẩm Kiều đã nhìn ra, Kỳ Ngôn Chu chỉ muốn chăm sóc cho bản thân cô. Cô không lay chuyển được anh, đành phải chạy ra ngoài ngắm tuyết.
 
Kỳ Ngôn Chu: "Nhìn xem cậu đang làm gì."
 
Thẩm Kiều: "Tôi đang muốn xem xem tuyết này có đủ lớn hay không, có thể đọng lại được hay không, nếu như nó đọng lại, vậy ngày mai sẽ có thể đắp người tuyết trong sân."
 
"À."
 
" 'À' là có ý gì?"
 
"Không có gì."
 
Kỳ Ngôn Chu quay người định đi nhanh, lại bị Thẩm Kiều bắt lấy tay.
 
Cô đứng bên ngoài tầm mười phút, không đeo bao tay, ngón tay đã cóng đến mức lạnh buốt. Lòng bàn tay Kỳ Ngôn Chu lại ấm áp. Một lạnh một nóng, trong khoảnh khắc hai bên chạm vào nhau đó, hai người đều khẽ giật mình.
 
Kỳ Ngôn Chu nhíu mày, trở tay nắm chặt đầu ngón tay cô, bao trọn lấy bàn tay cô vào lòng bàn tay mình.
 
Giọng điệu của anh hơi hung dữ: "Sao tay lạnh thế này hả?"
 
Thẩm Kiều ngoan ngoãn khéo léo, mở miệng nói: "Không lạnh mà. Đây là trạng thái tự nhiên của mùa đông. Là do cậu vừa đi ra từ trong điều hoà không khí trong phòng, nhiệt độ cơ thể cao, cho nên mới có thể cảm thấy tôi lạnh đó. Hơn nữa trời sinh tôi đã có nhiệt độ cơ thể lạnh."
 
Nói xong, trong phút chốc, cô lại nghĩ tới một chuyện.
 
Cũng trong thời tiết giá rét, tuyết rơi đầy trời như thế này, cô nhặt được một chiếc điện thoại thay đổi vận mệnh. Mấy tháng gần đây, bởi vì thực sự quá bận rộn, nên cũng không còn nhớ tới chuyện này.
 
Bây giờ, điện thoại vẫn đang ở tiệm sửa chữa.
 
Cũng không biết việc sửa chữa có tiến triển gì hay không.
 
Thẩm Kiều rất hy vọng có thể liên lạc được với "Thẩm Kiều" mười năm sau một lần nữa. Dù chỉ có 20 giây.
 
Ít nhất cô cũng muốn biết, có phải do lần trước đánh nhau, cô báo cảnh sát từ sớm nên thời cơ, vận mệnh xuất hiện sự chết chóc của Kỳ Ngôn Chu đã xảy ra thay đổi hay không.
 
"... Đang suy nghĩ gì vậy?"
 

Đột nhiên, suy nghĩ bị cắt ngang.
 
Thẩm Kiều lấy lại tinh thần, nhìn về phía Kỳ Ngôn Chu: "Hả? Không có gì. Đi vào đi. Tôi xem điện thoại di động của tôi sạc đầy pin chưa."
 
Cô không rút tay ra khỏi lòng bàn tay Kỳ Ngôn Chu.
 
Hai người cứ nắm tay như vậy, chậm rãi, trở lại trong căn phòng ấm áp.
 
Kỳ Ngôn Chu đã thu dọn tầng hai sạch sẽ.
 
Trên mặt đất vẫn còn sót một chút xíu nước đọng, chưa được lau khô.
 
Thẩm Kiều sợ trượt chân cho nên bước đi cẩn thận từng li từng tí, một mình về đến phòng.
 
Sau đó rút sạc điện thoại ra, mở khoá màn hình.
 
Cô mở Wechat, tìm được bạn bè tốt là ông chủ của tiệm sửa chữa mà cô đã thêm cách đây rất lâu.
 
Thẩm Kiều: 【 Chào ông chủ, xin hỏi điện thoại của tôi để ở chỗ anh sửa lúc trước, bây giờ tình hình sửa thế nào rồi? 】
 
Ông chủ trả lời rất nhanh: 【  Lúc trước đã có thể mở ra rồi, nhưng màn hình vẫn mờ lắm, không thể nào thao tác được. Chỗ tôi không biết làm thế nào cả, cô vẫn nên tìm thời gian tới lấy đi thôi. Nhưng mà tiền sửa chữa vẫn phải trả. Tôi đã thay rất nhiều linh kiện cho cô. 】
 
Nhìn chằm chằm mấy dòng chữ này, Thẩm Kiều mấp máy môi, cảm thấy hơi nhụt chí.
 
Suy nghĩ một lát, cô xác nhận số dư còn lại một chút, chần chừ nửa giây, cuối cùng chuyển cho ông chủ kìa ba trăm tệ.
 
Tiếp tục đánh chữ: 【  Ông chủ, làm phiền anh thử lại lần nữa. Bây giờ tôi không vội lấy, cũng không có thời gian tới lấy. Đợi kỳ thi đại học vào tháng sáu kết thúc, nếu như vẫn chưa sửa xong như trước thì tôi đến lấy, đồng thời thanh toán phí còn lại. Thật sự làm phiền anh, cảm ơn. 】
 
...
 
Ngày hôm sau.
 
Tuyết bên ngoài ngừng rơi.
 
Bởi vì hôm nay là giao thừa, dựa theo tập tục của thành phố Lộc Xuyên, các hộ gia đình đều phải chuẩn bị cơm tất niên. Hiệu quả cách âm của các căn nhà cũ không được tốt, mới sáng sớm đã có thể nghe thấy các cư dân trong ngõ nhỏ phát ra tiếng động. Tiếng mở cửa rồi tiếng đóng cửa, tiếng người trò chuyện, tiếng ma sát túi nhựa sột sột soạt soạt, còn cả tiếng rửa rau thái thịt, nối đuôi nhau như đang diễn tấu một bản hoà âm.
 
Thẩm Kiều mở mắt ra, dụi dụi hai mắt, đi xuống tầng dưới, phát hiện Kỳ Ngôn Chu vẫn chưa về.
 
Hôm qua anh còn nói phải chuẩn bị cơm tất niên thật chu đáo.
 
Tuy nhiên tay nghề có hạn cho nên cần kết hợp một vài đồ đã được chế biến sơ qua.
 
Bây giờ, có lẽ anh đang đi mua đồ đã được chế biến sơ qua.
 
Thẩm Kiều cảm thấy hơi buồn cười, khóe môi khẽ cong lên, thoáng lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
 
Trong nháy mắt, ánh mắt khựng lại tại chỗ.
 
Cô chần chờ một lát, sau đó đi đến bên cạnh cửa, kéo cửa ra…
 
Mặc dù tuyết đã ngừng rơi từ lâu nhưng dù sao bây giờ cũng đang là mùa đông, bên ngoài vẫn rất lạnh. Gió lạnh rít gào từng đợt như có thể thổi vào tận kẽ hở của xương cốt, đóng băng toàn bộ cơ thể, rét buốt đến mức khiến người ta phải nhe răng trợn mắt.
 
Trên mặt đất của khoảng sân nhỏ, vêt tuyết đọng rất mờ nhạt.
 
Chỉ còn sót lại chút màu trắng xóa xung quanh mấy vũng nước đọng.
 
Chuyện này cũng hết sức bình thường, Lộc Xuyên là thành phố ở phương nam, nhiệt độ không khí không đủ thấp, tuyết rơi cũng không phải loại tuyết lông ngỗng như ở phương bắc, rất khó ngưng đọng.
 
Thẩm Kiều xỏ dép lê vào, đi thẳng tới bên cạnh xích đu.
 
Giờ phút này, trên ván gỗ của xích đu, một người tuyết nhỏ lớn bằng nắm tay đang yên lặng đứng sừng sững ở đó, dường như đang lẳng lặng chờ đợi ai đó đến.
 
Mặc dù người tốt nhỏ nhưng những bộ phận nên có thì đều có.
 
Con mắt, cái mũi, cái miệng, có cả mũ, khăn quàng cổ và cành cây nhỏ làm tay.
 
Nhìn kỹ sẽ phát hiện nó thực sự vô cùng tỉ mỉ.
 

Không thể nghi ngờ, chắc chắn đây chính là tác phẩm của Kỳ Ngôn Chu. Cũng giống như sự xuất hiện của chiếc xích đu này.
 
Hai mắt Thẩm Kiều càng ngày càng sáng, nhịp tim cũng dần dần tăng tốc độ.
 
Ngập ngừng một chút, sau đó cô cúi người, duỗi ngón tay, nhẹ nhàng chạm một cái vào người tuyết nhỏ bé này.
 
"Cảm ơn sự xuất hiện của cậu nhé."
 
...
 
Mười phút sau, vòng bạn bè xa cách lâu ngày của Thẩm Kiều có thêm một nội dung mới.
 
Thẩm Kiều: 【Món quà tốt nhất của năm nay. Đến từ một người bạn quan trọng. Hi vọng sang năm mới, không chỉ là bạn bè. 】
 
Đính kèm với đó là hai bức ảnh.
 
Một bức là người tuyết nhỏ bé xinh đẹp kia.
 
Một bức là Thẩm Kiều tự chụp.
 
Trong tấm ảnh, cô mỉm cười rất xinh đẹp, khóe miệng cong lên, môi hồng răng trắng. Trên cổ trắng nõn, thon dài có một chiếc dây chuyền thiên nga đang tỏa sáng lấp lánh.
 
-
 
Đầu mùa xuân.
 
Kỳ nghỉ đông kết thúc.
 
Các trường cao đẳng và đại học nghệ thuật lần lượt bắt đầu tổ chức thi.
 
Vì để giữ lại cho mình mấy con đường lùi, cho nên ngoại trừ học viện vũ đạo ở Thành phố Lục Đồng đó, Thẩm Kiều còn báo danh một số trường khác. Dự định chỉ cần thời gian thi vòng hai không trùng nhau thì sẽ có thể thi hết toàn bộ một lượt.
 
Trong đó không thiếu các trường đại học và cao đẳng phía bắc.
 
Tình hình của Chu Tư Cầm cũng không quá khác với cô, nên đã hẹn dẫn cô cùng đi, hai người có thể làm bạn đồng hành.
 
Nghe Thẩm Kiều sắp xếp, Kỳ Ngôn Chu vẫn luôn yên lặng không lên tiếng.
 
Một hồi lâu sau, anh mới nhẹ nhàng mở miệng: "Vẫn nên để tôi đưa cậu đi."
 
Thẩm Kiều hơi kinh ngạc, nhíu mày, sau đó nở một nụ cười, hỏi anh: "Kỳ Ngôn Chu, có phải cậu không nỡ rời xa tôi không hả?"
 
"... Không phải."
 
"Chắc chắn là đúng rồi, cậu đừng có mà nói một đằng nghĩ một nẻo. Nhưng mà vẫn tạm biệt thôi, bọn tôi không đi quá nhiều ngày đâu. Sẽ về ngay thôi mà."
 
Ngay sau đó sẽ lập tức có lần thi thứ hai, học sinh nghệ thuật cũng phải chuẩn bị kiểm tra.
 
Ở lần thi thứ nhất, thành tích của Thẩm Kiều không quá tốt, thụt lùi một chút so với thứ hạng lúc trước, nhưng vẫn còn đứng trước vị trí thứ 400, nằm trong đầu 3, trong phạm vi an toàn.
 
Dù sao, đến thời kỳ toàn thể tổng ôn tập, có sự không ổn định cũng là bình thường.
 
Nghe vậy, Kỳ Ngôn Chu không nhìn cô, rủ mắt xuống, giống như thuận miệng hỏi thăm: "Cha mẹ Chu Tư Cầm đưa cậu ấy đi sao?"
 
Thẩm Kiều: "Mẹ của cậu ấy cũng đi cùng, có lẽ còn cả dì của cậu ấy nữa. Thêm cả hai bọn em là tổng cộng bốn người."
 
"Ừ."
 
Cuối cùng Kỳ Ngôn Chu cũng gật đầu, giọng nói trầm thấp, êm tai như chuông đồng khẽ gõ: "Biết rồi. Các cậu chú ý an toàn."
 
"Còn gì nữa không?"
 
"... Cố lên."
 
Nghe thấy hai chữ này, Thẩm Kiều vừa lòng thỏa ý, trở về phòng tiếp tục thu dọn đồ đạc.

 
...
 
Thời gian trôi đi như nước chảy, thoáng một cái đã qua.
 
Ba tháng cuối năm rét đậm rét hại lặng lẽ trôi qua.
 
Thời tiết xuân về hoa nở đã đến.
 
Từng trường cao đẳng và đại học nghệ thuật công khai danh sách trúng tuyển vào trường.
 
Thẩm Kiều và Chu Tư Cầm đều đậu sáu trường. Trừ học viện ước mơ ở thành phố Lục Đồng kia, còn hai nơi nữa ở phía bắc, còn lại là vài trường dự trù để nắm chắc phần đậu.
 
Thành tích này hoàn toàn có thể xem là đạt được thành công lớn.
 
Chu Tư Cầm nhìn lên bầu trời, thở dài một tiếng: "Chinh chiến ngàn dặm, cuối cùng lần này cũng nhìn thấy một chút ánh sáng bình minh của thành công."
 
Thẩm Kiều trả lời: "Đúng vậy. Cuối cùng cũng đạt được."
 
"Kiều, cậu báo tin vui cho giáo viên dẫn dắt của cậu chưa?"
 
"Nói rồi, đã nói với cả cô Đới và cô Trương rồi."
 
Lúc ăn tết, Thẩm Kiều đã đặc biệt đến nhà chúc tết cho hai người cô của mình. 
 
Bây giờ đã có kết quả, đương nhiên phải là người đầu tiên nói với bọn họ.
 
Chu Tư Cầm: "Vậy là tốt rồi. Thành tích thi văn hóa của cậu tốt, nguyện vọng 1 rất ổn đó nha."
 
"Không có đâu, thi nghệ thuật nên thụt lùi nhiều lắm."
 
"Tiếp theo còn hai tháng nữa mà, đuổi kịp." Dừng lại khoảng mấy giây, Chu Tư Cầm chọc chọc cánh tay cô, mặt mày đầy vẻ chế nhạo: "Huống hồ, không phải cậu còn có số một của khối chúng ta phụ một tay giúp ôn tập sao."
 
Rất lâu trước đây, từ lúc ăn tết, Thẩm Kiều đăng xong bài viết đó lên vòng bạn bè đã nhận được tin nhắn tấn công tới tấp của Chu Tư Cầm.
 
Cô không lay chuyển được cô bạn thân của mình, không thể không nói ra hết toàn bộ tình hình hiện tại.
 
Sau đó, hai người còn cùng nhau đi tới những thành phố khác dự thi, trên đường có rất nhiều thời gian, chắc chắn cũng bị truy hỏi kỹ càng hơn.
 
Cho nên đến bây giờ, Chu Tư Cầm đã hiểu rất rõ câu chuyện của Thẩm Kiều và Kỳ Ngôn Chu. Trừ cuộc trò chuyện kỳ lạ đó ra thì cô ấy đều biết hết, bao gồm cả chuyện bị Hoàng Mao quấy rối, đến cục cảnh sát.
 
Chu Tư Cầm kiên định cho rằng, Thẩm Kiều và Kỳ Ngôn Chu chính là duyên phận đến, cản cũng không nổi.
 
Chắc chăn hai người bọn họ phải là một đôi trời sinh.
 
Hơn nữa, biểu hiện của Kỳ Ngôn Chu quá mãnh liệt quá ngang ngược, cũng rất có sức hấp dẫn. Thân là bạn tốt của Thẩm Kiều, Chu Tư Cầm đánh giá vô cùng hài lòng.
 
"... Đúng, Kiều Kiều, chắc cậu không biết, người con trai trâu bò Kỳ Ngôn Chu này, xếp hạng của cậu ấy trong cả hai lần thi thử đều là thứ nhất toàn khu."
 
Ở Thành phố Lộc Xuyên, kỳ thi thử của lớp mười hai đều được phân ra thành từng cụm, xếp hạng theo từng khu. Ở khu vực của trường cấp ba Thánh Mẫn này, độ khó của mỗi lần thi kết hợp giữa các cụm đều khó hơn toàn thành phố một chút, khu vực của Kỳ Ngôn Chu có sức nặng khá cao.
 
Thẩm Kiều gật đầu: "Mình biết mà. Cậu ấy thực sự rất tài giỏi."
 
Chu Tư Cầm nhún nhún vai, không nhịn được mà thở dài nói: "Ài, đúng thật là thay đổi rất lớn... Trước đây cậu sẽ không để ý đến chuyện của người khác đâu. Hơn nữa, còn là thái độ này. Thiếu nữ à thiếu nữ!"
 
Cuối cùng dưới bầu trời chiều, hai người cười cười nói nói, sóng vai đi ra khỏi trường.
 
Trước khi chia tay, Chu Tư Cầm lại lắm miệng hỏi một câu: "Nhắc đến mới nhớ, hai cậu ở bên nhau, chuyện đó, chú ý một chút nha. Mặc dù đã là người trưởng thành mười tám tuổi rồi, nhưng dù sao tiếp theo vẫn còn kỳ thi đại học, đừng... Ưm ừm..."
 
Lời còn chưa dứt, Thẩm Kiều lấy tay bịt miệng của cô ấy, đỏ bừng mặt, trừng cô ấy một cái.
 
"Cậu đừng có nói bậy!"
 
Chu Tư Cầm không nói nên lời, nhưng mắt vẫn có thể di chuyển. Trong ánh mắt viết rành rành "mình hiểu cả mà" .
 
Lần này lại càng làm Thẩm Kiều xấu hổ hơn, bỏ lại một câu "ngày mai gặp" rồi vội vàng quay đầu chạy đi.
 
Chạy ra khỏi hai con đường lớn.
 
Cô thở phào, ánh mắt đảo quanh bốn phía , nhưng lại không tìm thấy bóng dáng của Kỳ Ngôn Chu ở chỗ cũ.
 
Hả?
 
Bọn họ vẫn chưa tan học sao?
 
...
 
Kỳ Ngôn Chu bị một bạn học nữ cản đường đi.
 

Trong ba năm học cấp ba, những tình huống như thế này thường xuyên xảy ra.
 
Nhưng lần này lại hơi khác biệt so với những lần trước.
 
Đối diện với bạn học nữ đó, là em gái cũ của Thẩm Kiều, Thẩm Hòa Nguyệt.
 
Dễ dàng nhận thấy Thẩm Hòa Nguyệt rất căng thẳng, cô ta cúi đầu, ngón tay vô thức xoắn lại, không làm các động tác nhỏ.
 
Mặt Kỳ Ngôn Chu không có cảm xúc gì, đẩy xe đạp: "Tránh ra."
 
Thậm chí cũng không hỏi một câu xem cô ta có chuyện gì, giống như hoàn toàn không thèm để ý tới.
 
Thẩm Hòa Nguyệt nghẹn họng, cắn răng, nhưng không dịch người sang bên cạnh: "Đàn anh Kỳ Ngôn Chu, chào anh, em tên Thẩm Hòa Nguyệt. Học ở lớp mười một..."
 
"..."
 
"Chuyện đó, em... em muốn chúc anh, chúc anh thi đại học thật tốt..."
 
Nói xong, gương mặt Thẩm Hòa Nguyệt đã ửng đỏ.
 
Hai tay run rẩy, giơ lên một món quà.
 
Kỳ Ngôn Chu không nhận, mắt nhìn thời gian, vẻ mặt dần dần trở nên hung dữ, "Không cần đến. Tránh ra đi."
 
Lúc này, Thẩm Hòa Nguyệt không chỉ đỏ mặt, mà cả vành mắt cũng hơi đỏ lên.
 
"Đàn anh, em..." Cô ta dằn lòng thật mạnh: "Em thích anh! Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, em có thể làm bạn gái của anh không?"
 
Kỳ Ngôn Chu: "Thế hả. Nhưng tôi không thích cô."
 
Thẩm Hòa Nguyệt ngây ngẩn cả người.
 
Cô ta vẫn luôn biết, tiếng xấu bên ngoài của Kỳ Ngôn Chu, là hung thần ác sát đối với người khác. Không chỉ có con trai, mà cũng có không ít con gái bị anh làm cho bật khóc.
 
Nhưng khi đến lượt mình, suy cho cùng vẫn hơi khó mà tiếp nhận.
 
Hết lần này tới lần khác, hết lần này tới lần khác... Hết lần này tới lần khác cô ta đã nhìn thấy, Kỳ Ngôn Chu đối xử với Thẩm Kiều như thế nào.
 
Dựa vào cái gì?
 
Thẩm Hòa Nguyệt không cam lòng.
 
Rõ ràng là cô ta chú ý tới Kỳ Ngôn Chu trước, rõ ràng là cô ta thích anh trước. 
 
Dựa vào cái gì mà anh lại luôn một lòng yêu Thẩm Kiều chứ?
 
Chỉ bởi vì xinh đẹp ư?
 
Hay là bởi vì chị ta đáng thương?
 
Sự không cam lòng này dần dần chiến thắng sợ hãi và hoảng loạn.
 
Thẩm Hòa Nguyệt ngẩng đầu, mở miệng hỏi gằn từng chữ: "Đàn anh, anh thích Thẩm Kiều sao?"
 
"..."
 
Ánh mắt Kỳ Ngôn Chu thay đổi, tràn đầy u ám, giống như một loài thú dữ nào đó.
 
Thẩm Hòa Nguyệt nói tiếp rất tự nhiên: "Thẩm Kiều là chị gái của em, em đã sống với chị ta vài chục năm, không ai có thể hiểu chị ta hơn được em. Chị ta chinh là một người vừa già mồm vừa dối trá, nhìn thì dịu dàng, hòa nhã với tất cả mọi người, nhưng thật ra, chị ta vốn dĩ không xem người khác ra gì, chỉ để ý bản thân mình. Em biết bây giờ chị ta đang ở nhờ trong nhà đàn anh. Đó là bởi vì chị ta không có chỗ để đi, cho nên mới lợi dụng anh. Cha mẹ em không đưa cho chị ta học phí của học kỳ này, có phải là đàn anh bù thêm tiền cho chị ta không? Chị ta là người như vậy đó, có lợi cho bản thân mình mới để ý đến. Chị ta vốn không hề thích anh. Chị ta sẽ không thích bất cứ ai. Thật."
 
Kỳ Ngôn Chu: "Thẩm Hòa Nguyệt, đúng không?"
 
"Đàn anh..."
 
"Ở chỗ này, tôi chưa từng có nguyên tắc không đánh con gái."
 
Nghe vậy, Thẩm Hòa Nguyệt ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn: "Đàn anh! Anh!"
 
Kỳ Ngôn Chu cười lạnh một tiếng, chậm rãi nói: "Tôi không thích nghe những thứ này. Nếu như cô tiếp tục nói xấu Thẩm Kiều, chỉ đành phải đi bệnh viện nằm một lần vậy. Còn nữa, nếu như trong trường xuất hiện lời đồn nào không dễ nghe, ảnh hưởng đến cuộc thi của cậu ấy, tôi cũng tìm cô."
 
Nói xong, anh lách qua người Thẩm Hòa Nguyệt, đẩy xe đạp, rời đi cũng không quay đầu lại.
 
Trời chiều kéo cái bóng của Kỳ Ngôn Chu dài ra.
 
Nhìn vừa lạnh lùng lại tàn nhẫn, không hề có chút nhiệt độ nào.
 
Thẩm Hòa Nguyệt dậm chân đầy uất hận.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận