Sa Hải 4 Full

Chương 11: Ác đấu

Edit: Thanh Phong Ngân Nguyệt

Beta: Phong Thanh Dương

Con vật giống hồ ly không lông đang đứng ngoài vòng lửa, dưới ánh lửa tôi có thể thấy nó đang nhìn tôi chằm chằm.

Trên lưng vật kia còn cõng theo một con vật kỳ quái, hẳn là một con

trong truyền thuyết, con

người, thân thể rất dài, quấn quanh mình con hồ ly.

Lang bái là loài động vật trong truyền thuyết, lang (sói) là động vật có tính bầy đàn, bái là sinh vật có trí khôn, thường nằm sấp trên lưng lang để chỉ đạo lang hành động. Tuy nhiên trong thực tế cuộc sống chưa từng có ai bắt được bái. Trong truyền thuyết núi Đại Hưng An

được một con, về sau lại phát hiện đó là một con sói cái bị bẫy thú kẹp gãy chân trước, vẫn còn ôm sói con, lúc đó sói đực cõng sói cái chạy trốn thì sói cái bị rơi xuống. Sói đực bỏ qua cơ hội thoát thân, cùng sói cái đợi bị săn giết.

Sói có nhân tính, nếu không phải là ở cấp độ khác nhau trong chuỗi thức ăn thì loài vật này đáng được ca ngợi, những thợ săn khi đó thấy một màn này cũng cảm động phát khóc, sau đó đã thả cả hai con sói.


Tuy nhiên người đã từng thấy bái thì rất nhiều, bắt đầu từ "Dậu dương tạp trở- động thực vật phổ biến", chuyện về bái chưa bao giờ hết. (đương nhiên hiện tại ngay cả sói cũng gần như trở thành truyền thuyết rồi) nhưng rõ ràng nhất là truyền thuyết về bái thời cổ khác xa so với hiện nay.

Vì thế có thể suy đoán là, loài bái hẳn là đã tuyệt diệt, mà trong tất cả ghi chép

đặc biệt là của thời cận đại, bái đều được quan sát từ xa, còn trong bầy sói, con đầu đàn sẽ cõng thứ gì đó sau lưng. Không có xung đột ở cự ly gần. Đây không phải là chuyện rất bình thường, không biết cũng không nên cho là như vậy, bái là loài không thể quan sát ở khoảng cách gần.

Những điều này đều là phán đoán của tôi ngay lúc đó, hơn nữa không phải là bái ở trên lưng lang sao? Tại sao bây giờ lại kiếm sống cùng hồ ly?

Tiếp tục đứng song song với nó, tôi cũng không thể làm cho rõ ràng, tôi nắm chặt dao găm, thầm nghĩ, giết chết mi rồi thì tha hồ nghiên cứu mi rốt cuộc là cái loại hàng gì.

Đống lửa cỏ khô trước mặt tôi bằt đầu lụi dần, tôi không tiếp tục thêm cỏ khô vào nữa, nhìn ánh lửa đang dần mờ đi, tôi đốt thêm nhiều chuỳ lửa nữa, quăng vào phía sau sinh vật hình người bên kia. Sau lưng nó bùng lên từng đốm lửa như châm đèn, rọi sáng cả một khu vực lớn, như vậy tôi sẽ không sợ nó bỗng nhiên lại lùi về bóng tối.

Sau

cùng, rút cương đao ra, hét lớn một tiếng xông ra chém giết.

Sau nửa đời chỉ biết phòng thủ cẩn thận, bây giờ tôi đã phát nghiện với chủ động tấn công, đặc biệt là khi biết phần lớn nguy hiểm đều là do miệng hùm gan sứa.

Đạp lên đống tro chưa tắt hẳn, tôi tiến lên làm tia lửa văng tung toé, trong nháy mắt

trước mặt sinh vật hình người kia. Tốc độ của nó cực nhanh, tôi quạt gió để lửa bùng lên lần cuối cùng, khi lửa tối lại đã không thấy nó đâu nữa. Tôi biết đây chỉ là một loại ảo giác, nhất định nó còn ở bên cạnh tôi, chỉ là chạy đến góc chết trong tầm nhìn của tôi mà thôi. Một tay cầm cương đao, một tay cầm chuỳ xoay người đâm ra sau lưng.

Đâm vào khoảng không, sau đó tôi chợt nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ bên trái mình.

Trước hết tôi ném chuỳ lửa ra làm sáng khu vực đó, liền thấy một bóng

đất.

Đây thật sự không phải người,

thật là con mẹ nó doạ người.


Tôi cứ dây dưa với nó như thế một lúc, từng bước tiến gần, dùng sức đưa chân giẫm lên tro than trên mặt đất.

Một lượng tro than lớn bị tôi đá tung lên bay đầy trời, tôi che mũi, nheo mắt lại. Nói ra thật xấu hổ, lúc trước khi còn theo học tán đả với Hắc Nhãn Kính, anh ta kiểm tra các khớp xương và cơ thể tôi. Vốn là tôi muốn anh ta có thể nói với tôi: "Trời ơi, cậu là kỳ tài luyện võ tám trăm năm khó gặp."

nhiên khi anh ta kiểm tra xong lại nói với tôi, bộ phận duy nhất trên người cậu có ích cho cậu khi chiến đấu là lông mi cậu tương đối dài, hiện tại luyện kỹ năng cơ bản cũng không thể nữa, chỉ đành nhằm vào những bộ phận có chút sở trường đặc biệt

dụng, để đối phó người thường.

Lúc đó tôi hỏi anh ta có phải là cái gì lông mi thần công không, Hắc Nhãn Kính nói, luyện mắt nhìn, lông mi là một bộ phận của ánh mắt.

Tôi khi đó còn cho là anh ta sẽ dạy tôi công phu chớp chớp mi là có thể đánh ngã người ta, kết quả anh ta dạy tôi làm thế nào để khi có người vọt tới bên mình, khắc phục nhắm mắt theo phản xạ có điều kiện, cùng với làm sao để bảo vệ hai mắt của mình trong hoàn cảnh khắc nghiệt mà vẫn có thể nhìn thấy.

Không thể xem thường loại huấn luyện này, sau khi tôi bị Hắc Nhãn Kính dùng súng nước bắn vào mặt chừng mười ngày, lấn đầu tiên cảm thấy mình đang bị

đầu tiên cho phép tôi tránh, tôi cũng lần đầu tiên tránh được tập kích của súng nước.

Tốc độ của súng nước rất nhanh, nhưng trên thực tế tốc độ của nước ở trong giới hạn có thể né tránh, nguyên nhân không thể tránh là do khi thấy nước bắn tới, người ta sẽ nhắm mắt lại ngay lập tức. Đây là phản xạ có điều kiện của con người, loại phản xạ có điều kiện này có thể bảo vệ võng mạc của anh, nhưng khi đang đánh nhau kịch liệt thì thường làm anh rơi vào thế hạ phong.

Mọi người đều biết không ai là không có loại phản xạ này, mục đích huấn luyện của Hắc Nhãn Kính là làm cho khi có gì đánh tới, toàn bộ cơ quan đều được điều động để tránh né, cho nên khi có có cái gì bay tới mắt anh ta, phản ứng đầu tiên của anh ta sẽ là chuyển

người bình thường sẽ nhắm mắt lại, đây cũng là nguyên nhân chị em phòng kẻ háo sắc chỉ cần một chiêu chọc vào mắt là luôn luôn thành công.

Đó là lý do cuối cùng tôi cũng học được phải dùng con mắt của tôi trong hoàn cảnh khắc nghiệt như thế nào. Bài huấn luyện cuối cùng khi đó là dùng tro than sau khi đốt ruộng, mỗi ngày đều được cung ứng một lượng lớn, vì thế lúc này tôi cũng lựa chọn tro than.


Tôi gần như dựa vào thị giác mong manh và dư quang nơi khoé mắt để nhìn tình hình, bởi vì mắt tôi không thể mở ra, vừa hé tro than sẽ bay vào, lập tức sưng đỏ chảy nước mắt. Còn đối phương sẽ không may mắn như tôi, tôi thấy vật kia bò loạn trên mặt đất, không giữ được thế giằng co nữa.

Tôi tiến lên, con vật đó đánh tới theo bản năng, tôi khom lưng tránh thoát, một chuỳ nện lên lưng nó. Vật kia phát ra một tiếng kêu chói tai, tôi rống lớn một tiếng, nhào tới. Nó tung một trảo, chộp vào mắt cá chân tôi, để lại ba vết máu rất sâu.

Tôi nhảy lên cưỡi trên cổ nó, nó mạnh mẽ đứng lên, trọng tâm của tôi không vững, không có cách nào di chuyển phần eo được như Tiểu Ca.

Thực sự chỉ có tự cưỡi lên mới có thể biết được động tác nào yêu cầu tố chất thân thể dạng gì.

Nhưng khi tôi xoay người ngã xuống, dao găm đâm ra từ dưới nách, đâm thẳng vào lưng nó.

Vật kia lần này hoàn toàn bị

điên lên. Tôi nới lỏng

xuống, đứng lên đuổi theo nó, vừa hô to vừa vung chuỳ lửa trên tay.

Nó đã hoàn toàn không nhìn thấy gì, xông thẳng đến khu vực tôi bố trí cho mình trong đám cháy vừa rồi, nơi đó có ít tro than nhất trên sườn núi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận