Sa Hải 4 Full

Chương 10: Hồ ly

Edit: Thanh Phong Ngân Nguyệt

Beta: Phong Thanh Dương

Thời tiết trong sơn cốc rất kỳ lạ, khó mà nói là trời đầy mây hay là sáng sủa, tôi cũng không nhớ quá rõ, bởi vì khi thấy thứ kia cả người tôi đều muốn bùng nổ. Ánh sáng rọi tới từ sau núi, nơi thứ đó đứng rất ít ánh sáng, hơn nữa tư thế của nó giống người, nhưng vừa nhìn lại tưởng đó là người.

Tôi không nhìn rõ mặt nó, nhưng từ tư thế của nó tôi biết được nó đang nhìn tôi chằm chằm.

Suy nghĩ đầu tiên của tôi là Lâm Kỳ Trung là một yêu quái, hoặc là hồ ly tinh, hoặc là sơn tiêu gì đó. Khả năng là Noạn Noạn đã sớm bị hắn ăn thịt, Lâm Kỳ Trung thực sự cũng đã chết, hiện tại chỉ là một hóa thân để lừa người vào núi ăn thịt mà thôi.

Sau khi nó lừa tôi đi vào liền hiện nguyên hình, xem ra là muốn làm hại tôi.

Nhưng mà vừa nghĩ tới tôi liền thấy khó có khả năng, tôi chưa từng thấy hồ ly tinh, sơn tiêu nghe nói cũng đã có người từng gặp, nhưng là ở trong rừng xanh núi thẳm. Ở đây không coi là nơi ít người đến, nếu hại người ở chỗ này, với súng trường của quân đội Giải phóng nhân dân và dân phòng thì 100 con sơn tiêu cũng bị bắn chết.

Tôi từng nghe bạn học kể, sói ở Ngân Xuyên cũng không thể hại người, nuôi chó bình thường sẽ nuôi nhiều chó Husky, bọn chúng được người cho ăn, về sau mới biết được chúng đều là sói hoang, giống như chim hải âu, chúng biết vồ người không bằng giả làm chó, cũng không biết là dân bản xứ tán phét hay thật sự có chuyện như vậy.


Nói chung là động vật hoang dại đã không còn tìm cách đối nghịch với con người. Sơn tiêu cũng có thể không ngoại lệ.

Tôi không biết đây là con gì, cũng không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng bị nó nhìn chằm chằm làm tôi rất khó chịu, tôi rút dao găm mang theo bên người ra.

Không biết đây đã là con dao găm thứ mấy, tôi ít khi dùng dao găm hiện

đại bạch cương đao . Lúc đầu tôi nhìn trúng một thanh khảm đao cùng dãy, nhưng về sau lại mua con dao găm này, dùng để cạo râu cũng rất tiện lợi, có người nói phụ nữ nước ngoài thích dùng dao loại này để sửa lông chân.

Nếu khảm đao ở trong tay tôi, đừng nói là sơn tiêu hay hồ ly tinh, có là voi tinh tôi cũng trực tiếp giết chết, hiện giờ cương đao lại hơi ngắn, tôi giấu sau cổ tay, cùng vật kia đứng song song nhìn nhau.

Được vài phút, vật kia bỗng nhiên loé lên, liền biến mất không thấy.

Nhưng không phải là biến mất như bay hơi, tôi biết nó dùng một tốc độ kỳ quái để trốn vào đằng sau tảng đá.

Tôi thậm chí thấy được rõ ràng động tác của nó, nó trốn vào, hoàn toàn giống trạng thái của con người, nhưng tư thế và

người rất nhiều, làm tôi sởn gai ốc.

Thứ đó biến mất sau tảng đả khoảng hai phút, tôi mới nhận ra mình đang gặp vấn đề. Ở sườn núi bên đó toàn là loạn thạch, tôi căn bản không biết nó trốn ở đâu, nó muốn phục kích tôi chăng?

Vấn đề quan trọng là, nó là con gì vậy? Là Lâm Kỳ Trung sao? Lý trí của tôi nói đó không thể nào là Lâm Kỳ Trung, trên thế giới này có thể có cương thi, có thể có thi thể hay đồ vật biến thành yêu quái (phần lớn chỉ là hiện tượng vật lý), nhưng không thể có yêu tinh có chỉ số thông minh cao như vậy.

Như vậy Lâm Kỳ Trung ở nơi nào? Đã bị cái vật kia giết chết sao?

Không mang theo cái gì, chỉ có một con dao găm, ống nhòm cũng không có, tôi không thể thấy rõ sau tảng đá có thi thể Lâm Kỳ Trung hay không.

Ở một nơi kỳ quái xuất hiện sinh vật kỳ quái làm tất cả cơ sở suy luận của tôi đều có sự thay


Trước kia tôi cho rằng tất cả chỉ là âm mưu của con người. Thế nhưng tình trạng này không phải là con người có thể làm được, hiện tại lại xuất hiện thứ này.

Tôi khom lưng nhanh chóng nấp vào sau bụi cây, nếu như là tôi trước đây, tôi nhất định ngây ngốc mà nghĩ làm sao bây giờ, nên chủ động đánh tới hay là tiếp tục chờ đợi, hiện giờ phản ứng đầu tiên của tôi là, nếu đối phương muốn tôi trở tay không kịp, tôi sẽ lập tức bắt chước hành động của nó.

Tôi không biết nó ở đâu, cũng không thể để nó biết tôi ở đâu.

Sau khi trời tối ưu thế của tôi sẽ mất hết, thực tế hoàng hôn cũng đang buông xuống, khi toàn bộ khe núi bị bóng tối từng bước xâm chiếm, thị lực của tôi đã không còn tác dụng, tôi phải ở đây chuẩn bị đối phó cho thật tốt.

Vật kia cho dù không phải yêu quái, cũng có thể là một loại động vật kỳ quái. Hoặc là một loại sinh vật sinh vật tôi chưa từng gặp phải.

Có thể khẳng định nó là vật sống, vật sống sẽ có thể chết, cương đao trong tay tôi có tác dụng uy hiếp đối với nó. Tôi không sợ đối đầu chính diện với nó, tôi đã từng đối đầu với vật chết, vật chết sẽ không chết lần nữa, chỉ có thể huỷ diệt. Tuy nhiên tôi cần một hoàn cảnh chiến đấu công bằng.

Nói thật là, nếu tôi mà chết ở chỗ này, tất cả mọi người bên cạnh tôi sẽ không biết tôi đã xảy ra chuyện gì, tôi sẽ yên lặng phân huỷ ở chỗ này, tất cả vấn đề khúc mắc lúc trước đều biến thành chuyện cười. Giống như lính quèn lập chí làm tướng quân, thắng được muòi mấy trận thì bị gỉ mũi của mình làm chết ngạt. (ví dụ hay vậy)

Tôi dùng dao găm cắt cỏ khô, cúi người, nếu đối phương không phải Nhị Oa thì hành động bên này của tôi nó rất khó biết được. Tôi có thể cảm giác được nó luôn nhìn về hướng này, nhưng thị lực của động vật không tốt đến vậy.

Tôi nhặt đến ba bốn đống cỏ khô, bây giờ đã sắp 8 giờ, bầu trời Ngân Xuyên lúc này tối

đêm khuya, tôi gom cỏ khô vào dưới gốc cây đại thụ, đốt lên.


Lửa bốc cháy hừng hực, đại thụ cũng bị cháy lan, tôi đứng lên, tiếp tục thu thập xung quanh, rất nhanh đã đốt cả sườn núi.

Nếu để người của lâm trường thấy tôi làm như vậy có thể sẽ bắn tôi chết tại chỗ không chừng. Tôi biết cây cối nơi này không nhiều, nếu không phải tôi cố ý gom lại thì chỉ có cỏ dại, lửa không thể lớn như vậy. Tôi buộc cành cây vào tảng đá làm thành nhiều cái chuỳ lửa kỳ quái, đây là cách tôi đã nghĩ ra để giải quyết vấn đề bế tắc trước mắt.

Khi trời tối đen, tôi đứng ở khu vực đã chừa lại cho mình trong đám cháy. Tôi không thấy tất cả tình hình bốn phía, cũng không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì, chỉ có thể nghe thấy âm thanh lách tách của thứ gì đó bị lửa đốt nứt toác.

Đại thụ bị tôi đốt gãy, ầm ầm đổ xuống, lửa lại càng bốc cao, lúc này tôi thấy được trong bóng tối bên ngoài vòng lửa có một ánh mắt xanh biếc loé lên. Chắc nó không thể tới gần, tuy nhiên ánh lửa làm ánh mắt nó sáng lên khác thường.

Tôi giơ chuỳ lửa, đốt lên rồi quăng sang bên kia, một hơi ném đi hơn mười mấy cái, chuỳ lửa sau khi rơi xuống đất làm tia lửa văng tung toé, tôi thấy được cái mặt quỷ của nó ở cự ly gần.

Đúng là một con hồ ly đang đứng, nó đứng ngoài vòng lửa lạnh lùng nhìn tôi, hơn nữa tôi còn thấy trên lưng nó cõng một vật. Cái vật đó mới gọi là kinh khủng thực sự.

___________________

sơn tiêu; ma núi (loài yêu quái một chân, thường nói trong truyền thuyết)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận