Không Huyền nhíu mày nhìn Chu Tĩnh Nhi, một cô gái trẻ tuổi bỗng nhiên muốn đánh bại hắn, thế là hắn hỏi với giọng điệu không thoải mái:
“Ngươi là ai?”
“Ta là một thành viên của Quang Minh Giáo Đình!” Chu Tĩnh Nhi một mặt lạnh nhạt trả lời.
Chu Tĩnh Nhi không thích nhìn cảnh Không Huyền phách lối, vừa nói chuyện liền tuyên bố muốn đồ thành, phải biết rằng ở trong thành trì này là biết bao nhiêu con người, cho nên Chu Tĩnh Nhi mới đứng ra với ý định đánh cho tên Không Huyền này một trận, để hắn biết rõ hắn không có tư cách cuồng ngạo ở nơi này.
“Chị Tĩnh Nhi cố lên!” Trần Nghiên Trúc phấn chấn trong khi nhìn lên bầu trời, ánh mắt long lanh, một quả đấm nhỏ giơ lên cao.
Đa Bảo Tặc Miêu đang ngồi trong lòng bàn tay của Trần Nghiên Trúc thì hơi nghiêng đầu, vẻ mặt kinh ngạc khi nhìn vào Không Huyền, nó cảm thấy tên sát thủ đến từ Hắc Sát Thiên Mạc này rất mạnh, nhưng nó lại chẳng coi trọng Không Huyền chút nào, bởi vì đối thủ của Không Huyền là Giáo Hoàng, nay còn có thêm Chu Tĩnh Nhi.
“Không ngờ một cô gái bằng tuổi mình lại có thể đối diện với sát thủ mạnh mẽ…” Bảo Trụ Như Kiều nhìn bầu trời, cảm xúc trong lòng hỗn tạp, cô cảm thấy kính phục Chu Tĩnh Nhi vì cô không có đủ dũng cảm đối diện với một kẻ sát thủ khủng khiếp như Không Huyền.
Bảo Trụ An Vương đưa mắt dõi theo Chu Tĩnh Nhi, sau đó lại liếc về phía dưới Bảo Trụ Như Kiều, nội tâm thầm than:
“Là bản thân mình quá vô dụng nên không thể lo cho hậu bối tốt, sau ngày hôm nay mình nên để Như Kiều tiến vào Quang Minh Giáo Đình để tu luyện.”
Giữa thời khắc giương cung bạt kiếm, Chu Tĩnh Nhi đứng ra giúp Thanh Vũ đối chiến với Không Huyền, Thanh Vũ không có từ chối ý tốt của của cô ấy, bởi vì hắn cảm nhận được một luồng linh áp mờ nhạt khá mạnh mẽ đang hiện diện quanh Vương Thành, đó là một tu sĩ mang theo ý đồ không rõ ràng, đứng quan sát từ xa tựa như thú săn mồi đang chờ đợi thời cơ.
“Bắt giữ toàn bộ kẻ xâm phạm!” Thanh Vũ gật đầu với Tĩnh Nhi rồi nhìn vào các Thánh Sứ cao giọng ra lệnh.
“Vâng!” Nhóm người Trần Liễu quát khẽ một tiếng, đôi mắt mãnh liệt nhìn vào đám sát thủ của Hắc Sát Thiên Mạc.
“Giết!” Trần Liễu cầm theo một kiếm, xông thẳng vào hơn một trăm sát thủ, một vệt kiếm khí bay ra ngoài đánh bay mấy sát thủ, cậu ta nhắm thẳng vào một sát thủ Tứ Dương kỳ để tấn công, giải quyết những người có thực lực cao nhất để nhanh chóng kết thúc chiến đấu.
“Huyền Nguyệt Đao Pháp!”
“Huyền Nguyệt Bạch Quang!”
Trần Minh Nguyệt cầm trong tay hai cây Bán Nguyệt Đao, đôi mắt tỏa sáng như Mặt Trăng trên bầu trời, bên cạnh cô còn có một dãy linh khí màu bạc mỏng manh, giống như sức mạnh của Mặt Trăng đang bảo vệ quanh cô, gia tăng cho cô thêm sức mạnh lớn lao, đôi tay ngọc linh hoạt lạ thường, mỗi một đao chém tới đều làm cho sát thủ tránh né, không dám đón đỡ.
Trần Minh Nguyệt là một trong những Thánh Sứ đầu tiên gia nhập Giáo Đình, tự mình từ bỏ chức vị Thành Trụ của Không Vũ Vương Triều, toàn tâm toàn ý làm việc cho Giáo Đình, trong vòng mấy tháng qua, thực lực tăng mạnh, lại còn nhận được nhiều cơ duyên lớn nữa.
Minh Nguyệt đã lĩnh ngộ ra huyền diệu của Mặt Trăng gọi Huyền Nguyệt Linh Ý, nắm giữ sức mạnh sơ bộ của Mặt Trăng, khi đêm đến, có thể mượn nhờ ánh trăng để gia tăng tốc độ tu luyện, nay Thần Thông Minh Nguyệt Kính càng tăng lên một bậc, biến thành Thần Thông Huyền Nguyệt Bạch Quang có thể đánh tan hết linh lực, phá hủy pháp bảo của kẻ địch.
Dưới màn đêm, sức mạnh của Trần Minh Nguyệt càng tăng lên đáng kể, những sát thủ Hắc Sát Thiên Mạc đều không dám tiếp cận Minh Nguyệt, nếu trúng phải một Bán Nguyệt Đao thì bản thân họ sẽ gặp tai ương ngập đầu, thậm chí là chết đi.
Không Tinh, Hư Minh, Băng Tu thì kết hợp chặt che, cùng nhau sử dụng pháp thuật, dùng thân thể cận chiến, trực tiếp cuốn lấy mấy chục sát thủ, chờ cơ hội sử dụng Thần Thông hợp kích, một kích đánh bại tất cả.
Văn Phác Chân thì chuyên về tu luyện pháp thuật, ký hiệu huyền ảo chuyển động liên tục biến thành pháp thuật tấn công hay bảo vệ, khiến cho đám sát thủ khổ không thể tả.
Trần Đình Hải xuất thân tán tu, cũng là một nhân vật hung ác, nay gặp phải kẻ địch càng không thể nhường, miệng phun ra ký hiệu hiển hóa thành pháp thuật, đánh bay mấy sát thủ Tam Dương kỳ.
Đình Hải là tu sĩ có linh lực chuyên về hệ băng, ông tu luyện một bản sách tu luyện gọi là Băng Linh Tự Pháp, này Đình Hải nhờ vào Thần Niệm Trần Ai Giới cho nên thành công dung hợp Băng Linh Tự Pháp vào Quang Minh Thánh Điển, có thể mượn nhợ Quang pháp tắc gia tăng sức mạnh pháp thuật, tạo ra một Thần Thông độc nhất là Băng Linh Chân Ngôn, miệng phun chân ngôn là có thể biến ra pháp thuật đánh với kẻ địch, không cần kết ấn rườm rà.
Nó cũng chẳng phải là Thần Thông Độc Bản, giới hạn một mình ông ta có thể sử dụng, có thể truyền thụ cho người khác. Đáng tiếc Băng Linh Chân Ngôn chỉ có hiệu quả khi sử dụng pháp thuật hệ băng, cho nên phần lớn người trong Giáo Đình không học Băng Linh Chân Ngôn của Trần Đình Hải.
Võ Gia Hiệp thích rèn luyện thân thể, lực chiến cường hoành bá đạo, mỗi một quyền đập tới đều như vật nặng mấy ngàn cân đè xuống, đánh tới bọn sát thủ lùi bước liên tục, phá hủy luôn cả pháp bảo của bọn chúng.
Bảo Trụ An Vương, Kim Vương cùng với một số người như Quốc Sư, Đại Nguyên Soái, một ít Tướng Quân cảnh giới Tam Dương trung kỳ, hậu kỳ cũng tham chiến, bọn họ chú trọng luyện thể, sử dụng vũ khí là thương, một thương đâm tới như vũ bão, cực kỳ khiếp người.
Cũng may nhờ vào số tài nguyên mà Giáo Đình tặng cho nên người của Bảo Trụ Vương Triều đã mạnh hơn lúc trước rất nhiều, có thể chống đỡ được với sát thủ mà không rơi vào thế yếu.
Các tu sĩ đi theo Trần Đình Hải, làm nhiệm vụ xây dựng học viện cũng tham gia chiến đấu, mấy ông lão, bà lão sống lâu, sử dụng thủ đoạn khó lường khiến các sát thủ dè chừng, không dám buông tay chiến đấu.
Trong một chốc lát, khoảng không Bảo Trụ Vương Thành biến thành trung tâm của chiến trường, hơn một trăm người đánh thành một đoàn, pháp thuật phát ra đủ loại màu sắc, không khí bạo tạc, tiếng nổ tung lớn cứ truyền ra không ngừng nghỉ, có âm thanh pháp bảo rạn nứt, có bóng người rơi xuống phía dưới như một viên thiên thạch đập mạnh vào Thánh Thuẫn của Thanh Vũ, không thể liên lụy đến người dân.
Lúc này, Chu Tĩnh Nhi cũng đã chiến với Không Huyền, một bên tỏa ra ánh sáng màu trắng thuần, vừa tuyệt đẹp vừa mạnh mẽ tới khó tin, những ký hiệu pháp tắc màu trắng ngần cứ hội tụ với nhau biến thành pháp thuật tấn công tới Không Huyền.
Không Huyền cũng không phải là hạng người tầm thường, một thân tỏa ra ánh sáng màu đen ngòm như thể miệng hung thú đang há ra, nuốt chửng mọi vật, ánh sáng màu đen tiếp xúc với ánh sáng màu trăng liên phát ra tiếng keng keng, tựa như hai vật kim loại đánh mạnh vào nhau.
Nhưng mà thể chất của Chu Tĩnh Nhi là Chân Tiên Thánh Thể, lại còn là một Thánh Giả luân hồi chín lần, càng đánh Chu Tĩnh Nhiên càng mạnh mẽ, càng sử dụng pháp thuật một cách thuần thục, đôi mắt của cô biến thành màu trắng, nhìn thấu mọi chuyển động, điểm yếu của Không Huyền.
Không ngừng lại ở đó, dường như Chu Tĩnh Nhi đang đánh thức những ký ức về tiên thuật một cách vô thức, mỗi một pháp thuật của cô đều mạnh mẽ bất thường, đánh tới Không Huyền bại lui liên tục.
“Pháp thuật gì thế này?” Lòng của Không Huyền kinh hãi, trước mặt hắn là mấy chục thanh kiếm màu trắng ngần, bọn chúng chuyển động linh hoạt như rắn, mỗi một thanh kiếm đều là pháp thuật của Tĩnh Nhi, ẩn chứa năng lượng còn hơn cả pháp thuật do tu sĩ Hóa Thần trung kỳ sử dụng.
Lưu Quang Tiên Kiếm, kiếm như dải sáng, kiếm trảm quỷ thần!
Đó là tên gọi của bản kiếm quyết này, nó bỗng dưng hiện ra trong đầu của Chu Tĩnh Nhi và cô sử dụng nó một cách dễ dàng như điều khiển cánh tay vậy.
Không Huyền không thể chống lại, hắn vội vàng tránh né, nhưng không ngờ không gian xung quanh hắn đột nhiên ngưng kết lại giống như đầm lầy làm hắn không thể chuyển động nhanh, còn phía trên trời cao, mấy chục bàn tay khổng lồ màu trắng ngần của phái nữ đang đánh xuống, nhắm thẳng vào hắn.
Định Giới Tiên Pháp! Một pháp thuật hạn chế hành động của kẻ địch, tu luyện đến mức tối cao, nếu như có đủ sức mạnh, một pháp thuật vừa ra, biến cả thế giới đứng yên.
Thiên Thủ Tiên Pháp! Đó là một pháp thuật đẳng cấp cực kỳ cao khác.
Chỉ có tồn tại đỉnh cao, đứng hàng Thánh Giả như Chu Tĩnh Nhi mới có tư cách học được những tiên thuật mạnh mẽ cỡ này, đáng tiếc, đây chỉ là ký ức của linh hồn tự động vận chuyển khi cô chiến đấu, không thể chép chúng thành pháp thuật để người khác tu luyện được.
Mắt thấy mấy chục bàn tay khổng lồ chuẩn bị đập tới, Không Huyền lạnh lùng quát lớn:
“Hắc Vũ Già Thiên!”
Ánh sáng màu đen quanh Không Huyền liền biến thành một đám mây mù độc, hàng loạt hạt nước mưa nhỏ li ti bắn ngược lên bầu trời va chạm vào Thiên Thủ Tiên Chưởng.
Nhưng nguy cơ còn chưa giải trừ thì Không Huyền lại trố mắt lên nhìn một bóng hình hư ảo đang gầm thét, nó quay người dùng một cái đuổi quất tới làm không khí nổ tung, lực lượng cực kỳ cường đại.
Tiên Long Hoành Không!
Không Huyền vốn tưởng rằng bản thân hắn sẽ có một trận chiến đặc sắc, vượt cấp đánh bại tu sĩ Hóa Thần trung kỳ là Thanh Vũ, nào ngờ hắn lại bị một cô gái trẻ tuổi trấn áp tới không ngóc đầu lên được, thể chất của hắn bị áp chế gắt gao.
Trong lúc Chu Tĩnh Nhi và Không Huyền đánh nhau với khí thế hừng hực, Thanh Vũ đã biến mất khỏi Vương Thành từ bao giờ, hắn đang đứng bên ngoài thành, trước mặt Thanh Vũ là một người thanh niên cầm kiếm, ánh mắt như thể kiếm khí sắc lẻm bắn tới Thanh Vũ.
“Ngươi tu luyện Đà La Kiếm Quyết?” Thanh Vũ bình tĩnh hỏi trong lúc khoát tay, kiếm khí liền tan biến thành hư không.
“Đúng vậy, ta là Triệu Chí Cảnh, một đệ tử của Đà La Môn, hai trăm năm trước một mình ra khỏi Đà La Môn, xông xáo Loạn Giới Thâm Hải, bây giờ cũng có chút thành tựu.” Triệu Chí Cảnh thản nhiên nói ra.
“Ngươi muốn ra mặt vì Đà La Môn?” Thanh Vũ nhàn nhạt hỏi tiếp.
“Đà La Môn có ơn dưỡng dục ta, ta phải bảo vệ nó!” Triệu Chí Cảnh chăm chú trả lời, hắn là tu sĩ Hóa Thần trung kỳ nhưng khi đứng trước mặt người thanh niên này, hắn cảm thấy áp lực thật lớn.
“Đà La Môn có ơn với ngươi, nhưng lại nợ nhiều người!” Thanh Vũ chầm chậm nói ra.
“Mạnh được yếu thua, luật lệ của ngươi có tác dụng trong Vương Thành, còn luật lệ đó thì đang bao phủ toàn bộ thế giới.” Triệu Chí Cảnh chậm rãi đáp.
“Giữa ta và ngươi không còn gì để nói!” Thanh Vũ lạnh nhạt nhìn vào Triệu Chí Cảnh.
“Đúng vậy!” Triệu Chí Cảnh gật đầu.
“Tiếp kiếm!” Mới vừa ngẩng đầu lên, kiếm của Triệu Chí Cảnh liền phóng nhanh ra khỏi vỏ, nó biến thành một đóa hoa màu đỏ mỹ lệ, kiếm khí bắn ra bốn phương, để lại trên mặt đất mấy trăm vết kiếm dữ tợn sâu hoắm.
Thanh Vũ biết Triệu Chí Cảnh đã quyết định đứng về phía Đà La Môn, muốn đứng ra bảo vệ Đà La Môn, cho nên Triệu Chí Cảnh chính là kẻ địch của hắn, cho nên Thanh Vũ dùng lực chiến mạnh nhất để đánh với Triệu Chí Cảnh.
Ngũ Hành Thánh Thuật phát ra uy lực kinh người, viên cầu lửa to đến mấy chục mét đâm xuống rồi nổ tung, mấy chục sợi dây leo thô to như thể mũi mâu đâm tới muốn xuyên thủng cơ thể Triệu Chí Cảnh, nhất là có một con quái vật hệ thủy há miệng rộng táp tới…
Giờ đây Ngũ Hành Thánh Thuật trong tay Thanh Vũ đã thuần thục, nhuần nhuyễn, thời gian kết ấn cũng giảm xuống rất nhiều so với lúc hắn mới bắt đầu học, đôi khi Thanh Vũ còn tiếp cận, dùng sức mạnh cơ thể đánh bay Triệu Chí Cảnh.
“Thật đáng sợ!” Triệu Chí Cảnh đổ mồ hôi hột, chiến đấu vừa đầy hai phút, mà linh lực của hắn đã không còn lại bao nhiêu.
Hắn là tu sĩ vừa mới trở về Đà La Môn sau hai trăm năm, đúng dịp Đà La Môn đang chuẩn bị chiến tranh với Quang Minh Giáo Đình cho nên hắn mới có lòng hiếu kỳ tìm đến Quang Minh Giáo Đình để điều tra thực lực.
Hôm nay nghe tin sát thủ tụ tập ở Bảo Trụ Vương Thành, Triệu Chí Cảnh liền tới nơi thăm dò từ xa, nói không chừng Quang Minh Giáo Đình sẽ có đại chiến với Hắc Sát Thiên Mạc, khi có hắn có thể nhìn thấy thực lực nội tình của Giáo Đình, thậm chí là bỏ đá xuống giếng, với tu vi Hóa Thần trung kỳ, hắn có thực lực để làm điều đó.
Số tu sĩ đi ra ngoài lịch luyện như Triệu Chí Cảnh không ít, Đà La Môn hay các thế lực tồn tại mấy trăm năm đều thu nhận rất nhiều người, một số ở lại, một số truy tìm sức mạnh nên rời khỏi, đi về nơi xa, nhưng khi thế lực nuôi dưỡng họ gặp phải kẻ địch, khi nhận được tin thi họ sẽ trở về giúp đỡ một tay.
Dạo gần đây, số tu sĩ ở bên ngoài của Đà La Môn trở về khá nhiều, trong đó không thiếu Nguyên Anh kỳ, Hóa Thần kỳ.
Đó là lý do vì sao Thanh Vũ không vội tấn công Đà La Môn mà là chờ đợi, hắn phải điều tra thực lực của Đà La Môn, nếu không sẽ để lại hiểm họa tiềm tàng, một tu sĩ Tứ Dương kỳ, Ngũ Dương kỳ đủ sức mạnh nhấc lên sóng gió ở trong vùng đất tín ngưỡng.
Trận chiến diễn ra khá nhanh, Thanh Vũ trở lại Vương Thành với một người là Triệu Chí Cảnh, hắn bị trói buộc bởi một sợi dây xích thô to, nó được Vũ Hy chế tạo, có thể khóa tu vi của tu sĩ Hóa Thần kỳ.
Cảnh tượng hỗn loạn bên trong thành không còn nữa, hơn một trăm sát thủ đều bị bắt giữ.
“Giáo Hoàng, tên Không Huyền dùng một loại pháp thuật kỳ dị, biến thành ánh sáng màu đen rồi chạy thoát.” Chu Tĩnh Nhi tới gần Thanh Vũ rồi nói với giọng điệu hơi khó chịu.
“Trạng thái của hắn thế nào?” Thanh Vũ hơi ngạc nhiên vì tin này.
“Bị thương nặng, không thể rời giường ít nhất một tháng!” Chu Tĩnh Nhi cười híp mắt.
“Làm rất tốt!” Thanh Vũ cười gật đầu.
“Thế chất của hắn ít nhất là Đạo Thể, ngay cả ta cũng không thể bắt lại hắn nếu như không bỏ ra một cái giá lớn!” Thanh Vũ nghiêm nghị nói tiếp, dù tu vi Không Huyền không cao, nhưng sức mạnh thì lại vượt xa Đại Yêu Vương Thạch Ma Khải, Thanh Vũ cần dùng Danh Hiệu để có thể bắt lại Không Huyền nếu như Không Huyền muốn bỏ chạy.
Nhưng sử dụng Danh Hiệu trong hoàn cảnh này là một hành động không khôn ngoan!
Một cái Không Huyền mà thôi, không đáng để Thanh Vũ mạo hiểm.
Văn Phác Chân mang theo gương mặt hơi mệt mỏi tới gần, ông ta hơi ngạc nhiên vì Triệu Chí Cảnh, ông cất tiếng hỏi Thanh Vũ:
“Ngài Giáo Hoàng, tại sao đám sát thủ này cứ năm lần bảy lượt muốn bắt Đỗ Kiến Huy?”
Thanh Vũ nghe vậy, hắn cười khẽ nói:
“Bởi vì Đỗ Kiến Huy có giá trị với chúng.”
“Nào, chúng ta cùng đi thẩm vấn đám sát thủ để biết rõ nguyên nhân.”
“Đỗ Kiến Huy, ngươi cũng đi theo đi.” Thanh Vũ quay đầu nhìn vào Đỗ Kiến Huy, một người chưa bao giờ rời khỏi vị trí cũ một bước.
“Vâng!” Đỗ Kiến Huy nhỏ giọng đáp lại, không dám cãi lệnh của Thanh Vũ.
“Chúc mừng ký chủ đạt thành tựu mới.”
“Thành tựu: Pháp Luật Như Thép.”
“Phần thưởng: năm mươi triệu điểm tín ngưỡng, một bản pháp thuật Thánh Long Tỏa Thần.”
Thanh Vũ cảm thấy bất ngờ vì âm thanh nhắc nhở vừa vang lên trong đầu, hắn nhìn lướt qua giới thiệu của pháp thuật Thánh Long Tỏa Thần.
Thánh Long Tỏa Thần: pháp thuật đẳng cấp Thần Thông cao cấp, có thể dùng linh lực biến thành xiềng xích tấn công kẻ địch, mỗi một xiềng xích đều là rồng phương đông, có hiệu quả chấn nhiếp linh hồn kẻ địch.
Thanh Vũ không ngờ rằng hắn vừa bắt được một thiên tài đáng giá bồi dưỡng là Đỗ Kiến Huy thì lại còn hoàn thành một thành tựu liên quan đến pháp luật.
Đúng vậy, ngay khi Không Huyền vừa nói Đỗ Kiến Huy là Thiên Sát Cô Tinh, Hệ Thống liền nhắc nhở với Thanh Vũ về Đỗ Kiến Huy, đó là thiên tài đáng giá bồi dưỡng, cần thu nhận vào Giáo Đình.
Thiên tài tự mình chạy vào trong chén, Thanh Vũ làm sao lại để Đỗ Kiến Huy chạy thoát?
Hệ Thống này chẳng linh động gì, khi biết Đỗ Kiến Huy là Thiên Sát Cô Tinh mới đưa ra lời nhắc nhở cho Thanh Vũ, nếu như nhắc vào lần gặp đầu tiên thì mọi chuyện không đến nỗi loạn thế này rồi.
Cũng đúng thôi, Ngọc Trang cũng giống vậy, sau khi cô thức tỉnh Quang Minh Thánh Thể, Hệ Thống mới thông báo cho Thanh Vũ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...