Đây là một đêm tối khó ngủ đối với người dân trong thành trì, kể cả những ngôi làng, thành trấn ở gần Vương Thành, trận chiến quá lớn, hơn một trăm tu sĩ Tam Dương, Tứ Dương kỳ chiến đấu ác liệt tạo ra những chấn động mạnh, linh lực sôi trào, dù ở xa cả trăm km cũng có thể cảm nhận được sự đáng sợ của trận chiến này.
Phe chiến thắng là Quang Minh Giáo Đình và Bảo Trụ Vương Triều, toàn bộ kẽ xâm phạm bị bắt giữ bị trồng lên xiềng xích và áp giải vào bên trong Vương Cung trước những ánh mắt hân hoan của người dân, ai nấy đều tỏ ra tự hào, đây là quê hương của họ, đây là Bảo Trụ Vương Thành mới, sẽ không chấp nhận bị người khác hiếp đáp như trước đây nữa.
Hồi đó, mỗi lần sứ giả của Đà La Môn tới Vương Thành, toàn thể người dân nơm nớp lo sợ, nếu như làm sứ giả kia không vui, một lời là có thể tước đoạt mạng sống của họ.
Giờ đây dù là Hắc Sát Thiên Mạc, tổ chức sát thủ mạnh mẽ hơn Đà La Môn gấp không biết bao nhiêu lần cũng không có tư cách làm loạn trong quốc gia của họ.
Đó là sự thay đổi lớn lao, thay đổi cách nhìn nhận của người dân, đánh tan bóng ma tâm lý về các thế lực mạnh mẽ luôn áp đảo trên đầu của họ, bây giờ, họ có thể đứng lên đòi lấy công bắng nếu như cảm thấy bị oan ức, quốc gia sẽ bảo vệ họ, Giáo Đình sẽ luôn đồng hành với họ.
Quang Minh Thánh Thuẫn biến thành màn sáng bảo vệ thành trì, không một tòa nhà, kiến trúc nào bị phá hủy bởi trận chiến trên bầu trời, mọi người đều an toàn cả.
“Tại sao các sát thủ lại yếu vậy?” Tu sĩ đến từ bên ngoài nghi hoặc.
Một trận chiến hoành tráng, pháp thuật xen kẻ trên bầu trời rồi nổ tung như nhưng pháo hóa mỹ lệ, tuy nhiên, một số tu sĩ Kết Đan kỳ trở lên nhìn ra rằng sát thủ bị đè đánh bởi người của Giáo Đình.
“Các sát thủ đến đây đều là sát thủ yếu kém hay sao?”
“Có lẽ là do người của Giáo Đình quá mạnh.”
Đủ loại suy đoán, bán tán xôn xao, tuy nhiên, tu sĩ bên ngoài không dám nhiều chuyện tung tin đồn bậy bạ, một bên là Giáo Đình thần bí, nội tình chưa rõ, rất khó chọc, một bên là tổ chức sát thủ trải dài khắp nơi, tung tin đồn nói xấu bên nào thì cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Thành viên Giáo Đình tu luyện pháp thuật và rèn luyện cơ thể, lại còn có binh khí, phù chú, đan dược bên người, hoàn toàn nghiền áp sát thủ Hắc Sát Thiên Mạc.
Ngay cả độc tố bá đạo cũng không thể làm gì được thành viên của Giáo Đình vì đan dược giải độc của Nguyễn Thanh.
Giáo Đình đang nắm giữ Trúc Cơ Cốc, trong đó có nhiều dược thảo quý giá, chúng đã hấp thụ tinh hoa của trời đất nên thuế biến, giúp tu sĩ đột phá giới hạn bình thường, đạt đến cảnh giới Nhị Dương viên mãn, hoàn mỹ, có dược thảo sống lâu năm còn giúp tu sĩ bước vào Thiên Địa Nhị Dương.
Số dược thảo quý giá đó rất hiếm hoi, Linh Dược Đường phụ trách bảo quản, trồng linh dược trong Trúc Cơ Cốc, qua nhiều ngày khai thác, Giáo Đình cũng chỉ tìm thấy một ít cọng linh dược giúp tu sĩ đột phá Thiên Địa Nhị Dương mà thôi. Còn số linh dược kém hơn một chút thì rất nhiều, Linh Dược Đường không khai thác hết chúng, mà ngược lại còn vun trồng thêm nữa.
Theo như tính toán sơ bộ của Vương Tinh Đường Chủ và Tina Phó Đường Chủ, hằng năm, chỉ tính riêng số linh dược trong Trúc Cơ Cốc sẽ đóng góp cho Giáo Đình mấy trăm triệu Linh Thạch hạ phẩm.
Trúc Cơ Cốc chính là một vùng đất toàn là bảo vật đúng nghĩa, chẳng trách vì sao các thế lực thường tranh đấu chảy máu đầu để giành lấy các loại thế giới nhỏ kỳ dị như Trúc Cơ Cốc.
Hơn một trăm sát thủ bị giam giữ ở trong ngục tối, bọn họ bị thương khá nặng, vết thương vẫn còn đang chảy máu, vẻ mặt xám xịt chờ đợi phán xét của Vương Triều và Giáo Đình.
Năm phút trôi qua, một binh linh mặc giáp bạc bước vào nhà lao rồi giải một sát thủ ra bên ngoài, những người còn lại đều tỏ ra bình thường, người bị bắt giữ thường hay bị thẩm vấn một phen.
Người bị đưa đi là Phạm Gia Khanh, tu vi Nguyên Anh trung kỳ, hắn ta bị Trần Liễu đánh bại nhanh chóng, không có sức chống trả, còn hắn đánh vào Trần Liễu thì như đánh vào hư vô, còn bị trọng thương một cách khó hiểu, giờ phút này, vẻ mặt của hắn vẫn còn bần thần.
Binh lính dẫn Phạm Gia Khanh đang bị trói chặt vào Chính Điện rộng rãi.
“Thưa Quốc Vương bệ hạ, phạm nhân đã được áp giải tới!” Binh lính khom người báo cáo.
Bảo Trụ Kim Vương phất tay để binh lính lùi ra, sau đó ông quay đầu sang nhìn Thanh Vũ.
“Mời Giáo Hoàng xử trí tội phạm!” Bảo Trụ Kim Vương trang trọng nói ra.
Giờ phút này, các bàn tiệc đã được dọn đi, để lại từng cái ghế ngồi trong Chính Điện, toàn bộ thành viên của Vương Thất và Giáo Đình đang có mặt ở đây, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn vào Phạm Gia Khanh.
Phạm Gia Khanh nuốt một ngụm nước bọt trong khi ngẩng đầu lên nhìn từng người một, ai nấy đều phát ra áp lực kinh khủng làm Phạm Gia Khanh hoảng hốt.
Thanh Vũ gật đầu nhẹ với Kim Vương rồi thản nhiên nhìn xuống dưới rồi hỏi:
“Ngươi tên là gì?”
Phạm Gia Khanh nghe Thanh Vũ hỏi vậy, hắn không khám không trả lời, tiếng nói hơi ngập ngừng:
“Phạm Gia Khanh, một sát thủ cấp bốn trung kỳ bình thường của Hắc Sát Thiên Mạc.”
Sát thủ của Hắc Sát Thiên Mạc thường phân cấp chặt chẽ, liên quan đến phúc lợi của từng sát thủ trong tổ chức, cấp bốn trung kỳ là Tứ Dương trung kỳ, bình thường nghĩa là hắn ta không có lực chiến mạnh hơn cùng cấp, không thể nhận nhiệm vụ vượt qua một cấp độ.
Tính toán như thế, Không Huyền là sát thủ cấp bốn đỉnh phong, tam kiếp, đủ nhận nhiệm vụ ám sát tu sĩ Ngũ Dương trung kỳ hay ám sát thiên tài ba sao cùng cấp với hắn.
Hắc Sát Thiên Mạc ngoài sức mạnh khủng bố ra thì họ làm việc rất có kỷ cương và giới hạn, ám sát ba lần từ Thể Tai, Linh Tai cho đến Hồn Tai, nếu kẻ bị ám sát sống qua được thì suốt đời không trở thành mục tiêu nữa, vì lẽ đó tổ chức vẫn còn tồn tại được cho đến giờ, không bị các thế lực liên hợp tiêu diệt.
Bởi vì Hắc Sát Thiên Mạc đúng là một nơi rất tốt, dùng tiền tiêu diệt kẻ địch của nhiều thế lực khác, nhất là thế lực nhỏ yếu, như ở Thiên Quy Đảo, hằng năm, số Trưởng Lão của Hợp Ma Tông bị ám sát không phải là ít, nguyên nhân đến từ Quân Cách Mạng của nhiều quốc gia, họ cùng nhau góp nhặt tài nguyên mời sát thủ tiêu diệt Trưởng Lão nào dám tấn công Quân Cách Mạng.
Điều này làm cho Hợp Ma Tông đau đầu không thôi, các tu sĩ Kết Đan kỳ, Nguyên Anh kỳ kiêng kỵ, không dám ra khỏi tông môn chèn ép Quân Cách Mạng quá mức, cho nên Quân Cách Mạng vẫn còn tồn tại.
Hiển nhiên, nếu như Quân Cách Mạng chiếm lấy quốc gia, đánh bại con rồi của họ, ảnh hưởng tới lợi ích của Hợp Ma Tông, bọn họ sẵn sàng cử nhiều tu sĩ tiến tới hủy diệt Quân Cách Mạng đó.
Phạm Gia Khanh báo ra tên họ, lại còn nhắc tên tổ chức, hắn ta đang nhắc nhở Thanh Vũ là hắn đến từ Hắc Sát Thiên Mạc, một cái Giáo Đình ở Thiên Quy Đảo không nên quá phận, âu hắn làm thế cũng vì bảo toàn mạng sống của bản thân mà thôi.
Thanh Vũ hờ hững cất tiếng nói:
“Phạm Gia Khanh, các ngươi phá hoại luật lệ của Vương Thành, ảnh hưởng đến an nguy của dân chúng, không đến mức phải bị chém đầu nhưng cũng phải bị phạt nặng.”
Phạm Gia Khanh nhìn Thanh Vũ, nét mặt khó coi, không ngờ Thanh Vũ lại dám xử tội hắn, phải biết rằng hắn là sát thủ cấp bốn, lại còn đang thi hành nhiệm vụ của Điện Chủ, chắc chắn Điện Chủ sẽ không bỏ qua, dù là một kẻ đần cũng suy nghĩ ra được điều đó, tên Giáo Hoàng này không biết sao?
Chỉ những việc quan trọng thì mới khiến hơn một trăm sát thủ xuất hiện cùng lúc, bỏ qua luôn cả mấy thứ quy định của tổ chức.
“Ngươi muốn xử ta thế nào?” Phạm Gia Khanh cắn răng hỏi.
“Giam giữ ngươi trong ngục tù, nặng thì ba mươi năm, nhẹ thì mười năm.” Thanh Vũ cười khẽ.
“Ta là người của Hắc Sát Thiên Mạc, ngươi thật sự muốn làm như vậy sao?” Phạm Gia Khanh lấy hết dũng khí để hét lên.
“Tính thêm lời uy hiếp đó của ngươi thì ngươi sẽ bị nhốt một trăm năm tù giam.” Thanh Vũ nhàn nhạt nói tiếp.
“Nhưng mà ta là một người nói lý lẽ, nếu như ngươi chịu khai ra lý do vì sao tổ chức ngươi lại muốn bắt Đỗ Kiến Huy thì ta sẽ giảm nhẹ tội của ngươi, chỉ nhốt ngươi một năm.”
“Đừng có nằm mơ, nói ra tin tức của tổ chức khác nào tự đẩy bản thân vào địa ngục?” Phạm Gia Khanh cười gằn.
Hắc Sát Thiên Mạc bồi dưỡng nhiều Chú Sư, lại còn nắm giữ nhiều vật phẩm của sát thủ, kể cả mệnh bài, đó là vật phẩm đại diện cho mạng sống của sát thủ, nếu mệnh bài vỡ thì sát thủ đã chết, ngoài ra đó còn là một cây đao trên đầu của sát thủ.
Chú Sư dùng mệnh bài, chú thuật thẳng vào một tia linh hồn trong mệnh bài đủ để khiến sát thủ phản bội chết không toàn thây, nếu còn không chết thì cũng kéo dài hơi tàn được một chút mà thôi, các sát thủ khác sẽ nhao nhao tới lấy mạng kẻ phản bội tổ chức để giành lấy công lao.
“Ồ? Ngươi không muốn nói?” Thanh Vũ từ tốn hỏi.
“Ngươi của Hắc Sát Thiên Mạc sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Phạm Gia Khanh không trả lời mà là tiếp tục uy hiếp.
“Nếu như ngươi thả bọn ta ra và giao nộp Đỗ Kiến Huy thì còn có một cơ hội sống…”
Phạm Gia Khanh còn chưa nói xong, hắn đã bị ngắt ngang bởi Thanh Vũ.
“Nếu đã không nói thì ta đành phải dùng cách thức mạnh bạo vậy.”
Vù!
Bỗng dưng một vật bay đến vào miệng của Phạm Gia Khanh, vật này quá nhanh làm Phạm Gia Khanh không tránh được, đang lúc hắn muốn nhổ dị vật ra thì Thanh Vũ đã đứng trước mặt hắn, bàn tay Thanh Vũ mở rộng rồi nhấn mạnh lên đầu của Phạm Gia Khanh khiến hắn nuốt chửng vật kia.
Phạm Gia Khanh trừng mắt lên nhìn Thanh Vũ, sau khoảng vài phút, hắn bỗng nhiên cúi đầu, giọng nói cung kính:
“Tham kiến Giáo Hoàng!”
Thanh Vũ trở lại ghế ngồi, vị trí của hắn hơi thấp một chút so với ghế ngồi của Quốc Vương, vốn dĩ Bảo Trụ Kim Vương muốn nhường ghế cao nhất cho Thanh Vũ nhưng bị Thanh Vũ từ chối và yêu cầu ngồi ở vị trí thấp hơn, giọng nói Thanh Vũ không nhanh không chậm:
“Ngươi biết gì cứ nói ra!”
“Vâng thưa ngài!” Phạm Gia Khanh gật đầu đáp, nghe lời tuyệt đối làm những người khác cảm thấy ngạc nhiên, thậm chí là khiếp sợ, Phạm Gia Khanh vừa nuốt vật gì mà khiến tính tình của hắn thay đổi một trăm tám mươi độ như biến thành một người khác?
“Điện Chủ của Hắc Sát Thiện tại Thiên Quy Đảo muốn tìm kiếm người mạng mệnh cách Thiên Sát Cô Tính, nếu phát thiện thì dùng mọi cách để bắt giữ.”
“Đỗ Kiến Huy bị Đà La Môn treo giải thưởng, Chú Sứ trong Hắc Sát Thiên Mạc không thể chế tạo la bàn định vị Kiến Huy nên phát hiện Kiến Huy là Thiên Sát Cô Tinh, từ đó phát ra lệnh truy bắt.”
“Thì ra là vậy.” Thanh Vũ gật đầu nói ra.
“Ngươi hãy trở về ngục giam, nói cho những sát thủ kia rằng tu vi Kết Đan giao nộp một trăm ngàn Linh Thạch hạ phẩm, Nguyên Anh thì một triệu liền có thể rời khỏi đây!”
“Vâng!” Phạm Gia Khanh cúi đầu đáp rồi quay người rời đi, Trần Liễu lẳng lặng đi trước Phạm Gia Khanh giống như đang áp giải Gia Khanh, không để lộ sơ hở cho các sát thủ biết Phạm Gia Khanh đã là người của Giáo Đình.
“Quốc Vương, số tài nguyên mà sát thủ giao nộp hoàn toàn thuộc về Bảo Trụ Vương Triều.” Thanh Vũ nhìn Kim Vương rồi nói.
“Giáo Hoàng xử lý như thần, chúng tôi hoàn toàn bội phục!” Bảo Trụ Kim Vương cười nói, vừa có thể moi móc thông tin từ Hắc Sát Thiên Mạc, vừa lấy được tài nguyên, lại không làm căng với tổ chức sát thủ, đây là một bước đi khôn ngoan.
Tuy vậy, lòng của Kim Vương và An Vương đang lo lắng vì Thanh Vũ vừa sử dụng một cách thức vượt qua nhận thức của họ, trực tiếp khống chế một sát thủ cứng đầu, nếu như Giáo Hoàng dùng cách đó lên người họ thì sao?
“An Vương, Kim Vương không cần phải lo lắng, ta chỉ dùng nó lên người kẻ địch!” Thanh Vũ truyền âm cho hai người, giúp hai người bỏ đi lo lắng trong lòng.
An Vương, Kim Vương nhìn nhau rồi thở dài một hơi, Giáo Hoàng cần gì lừa gạt bọn họ? Lúc bọn họ còn là tu sĩ Tam Dương kỳ, Thanh Vũ dư sức khống chế bọn họ cần gì phải giúp đỡ, giải thích họ làm quái gì cho mệt mỏi?
“Đỗ Kiến Huy, ngươi nghe rồi chứ?” Thanh Vũ nhìn sang Đỗ Kiến Huy, người đang ngồi ở hàng ghế chót.
Đỗ Kiến Huy ở đây từ đầu, nhìn thấy toàn bộ mọi chuyện, Thanh Vũ bày ra cho cậu thấy một mặt mềm mại và một mặt cứng rắn.
Thanh Vũ đề ra điều kiện cho sát thủ rất khoan hồng, khi Phạm Gia Khanh từ chối và còn uy hiếp ngược lại thì Thanh Vũ mới dùng cách cứng rắn triệt để.
Cũng giống như tình cảnh của Đỗ Kiến Huy lúc bấy giờ vậy.
“Ngươi làm cho Giáo Đình phải giúp ngươi chống lại Hắc Sát Thiên Mạc, uy hiếp đến tính mạng của nhiều người vô tội, ngươi cho rằng Giáo Đình nên làm gì ngươi đây?” Thanh Vũ nhàn nhạt nói ra.
Đỗ Kiến Huy vừa nghe xong, cậu ta biết thời khắc quan trọng nhất đã tới, lợi dụng người khác nên chuẩn bị tâm lý bị người khác chặt một đao, mà lại, Đỗ Kiến Huy cũng chẳng có gì để mất, cho nên cậu ta đi tới giữa Chính Điện rồi khom người, giọng nói kiên định:
“Cảm ơn ngài đã cứu mạng tôi, nếu như ngài xử lý tôi như thế nào thì tôi cũng không có lời oán trách, kể cả việc giết chết tôi đi chăng nữa!”
Thật sự thì cảm giác bị Hắc Sát Thiên Mạc truy bắt là một cảm giác khủng khiếp, Đỗ Kiến Huy không còn nơi nào để đi nên quyết định liều một lần, lúc này là thời điểm nguy hiểm nhất của cậu ta.
Ở ngoài sáng, Giáo Đình phải bảo vệ cậu vì giữ gìn pháp luật cho người dân thấy.
Còn ở đây, Đỗ Kiến Huy chẳng là cái gì cả, Giáo Đình có thể âm thầm giao cậu cho Hắc Sát Thiên Mạc hay giết chết cậu cho hả giận.
“Ta là một người nhân từ, làm sao có thể chém chém giết giết chứ?” Thanh Vũ cười khẽ một tiếng, giọng nói ấm áp như gió xuân xé tan đi toàn bộ cảm giác ngột ngạt trong Chính Điện.
“Ta chỉ cần ngươi làm việc cho Giáo Đình trong vòng một trăm năm mà thôi.”
Lời nói của Thanh Vũ rơi vào tai Đỗ Kiến Huy, cậu ta liền cười khổ trong lòng, không phải giống như Phạm Gia Khanh sao? Nếu cậu thì chối chắc chắn nhận ngay vật kỳ lạ vào miệng, biến thành một người nghe lời Thanh Vũ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...