Hơn một trăm sát thủ cùng nhau hiện thân, đứng giữa bầu trời, vẻ mặt lạnh lùng, bọn họ cùng nhau tỏa ra một áp lực nặng nề chứa sát khí kinh khủng phủ xuống toàn bộ Vương Thành.
Người dân bên trong thành không khỏi ngẩng đầu nhìn lên cao, vẻ mặt kinh hãi xen lẫn khó hiểu, khi không lại có nhiều tu sĩ mạnh mẽ xuất hiện, lại còn muốn gây sự, hủy diệt Vương Thành
“Những người đó không biết nơi đây là đâu sao?”
“Lại còn muốn đồ thành, họ không biết Giáo Hoàng đang có mặt ở đây sao?
“Ngài Giáo Hoàng chắc chắn sẽ trừng trị bọn họ!”
Những người dân bên dưới thấp nhỏ bàn tán, chẳng có người nào cảm thấy thành trì sẽ bị hủy bởi đám tu sĩ đang bay trên bầu trời cả.
Các binh lính, người đến từ Công Hội Mạo Hiểm Giả phụ trách giữ gìn trật tự của Vương Thành yên lặng, họ không giơ lên vũ khí tấn công các sát thủ bởi vì họ đã được nhận lệnh từ trước.
Trong vòng một ngày ngắn ngủi, hơn một sát thủ của Hắc Sát Thiên Mạc tụ họp tại đây, chắc chắn bọn họ đang truy bắt người tên Đỗ Kiến Huy.
Lần này, hơn một trăm sát thủ đồng thời tạo ra áp lực, muốn dùng uy thế chấn nhiếp Bảo Trụ Vương Thành, bọn họ có một người dẫn đầu không đơn giản, linh áp lớn mạnh thuộc về tu sĩ Tứ Dương đỉnh phong cứ tràn ngập trong không khí.
Nếu như các binh lính tấn công người gây rối thì sẽ tạo ra một trận chiến thảm khốc giữa Vương Thành, khiến cho nhiều người dân vô tội chết đi vì dư ba chiến đấu.
Cho nên để bảo đảm sự an toàn của thành trì, Bảo Trụ An Vương đã ra lệnh cho bọn họ từ trước đó.
Với lại, bọn họ cũng chẳng cần ra tay làm gì, ở đây có Giáo Hoàng!
“Đỗ Kiến Huy, ngươi muốn nhìn toàn thành chôn cùng ngươi sao?” Thanh Vũ bỗng nhiên xuất hiện đối diện với Không Huyền, giọng nói bình tĩnh lan truyền khắp thành trì.
“Ta ở đây!” Bên trong đám người ở dưới, Đỗ Kiến Huy bước từng bước một lên không trung, nét mặt không sợ hãi.
“Con chuột nhỏ, cuối cùng ngươi cũng chịu đi ra rồi sao?” Một sát thủ Tứ Dương kỳ cười gằn, ánh mắt lạnh băng nhìn vào Đỗ Kiến Huy.
“Giáo Hoàng ngươi cũng rất thức thời, chủ động giao nộp Đỗ Kiến Huy!” Một sát thủ khác cười lạnh, vẻ mặt thể hiện sự khinh thường đối với Thanh Vũ.
Bọn họ còn tưởng Thanh Vũ, thân là Giáo Hoàng sẽ đứng ra bảo vệ luật pháp cấm đấu đá lẫn nhau trong Vương Thành, nào ngờ Thanh Vũ còn gọi Đỗ Kiến Huy đi ra ngoài, khiến cho bọn họ đỡ mất công tìm kiếm.
Nếu như Đỗ Kiến Huy không phải là Thiên Sát Cô Tinh, bị trời đất nguyền rủa thì Chú Sư của Hắc Sát Thiên Mạc đã chế tạo ra La Bàn định vị Đỗ Kiến Huy từ lâu rồi, giống như người con mồi bị tổ chức nhắm vào, mỗi một con mồi có La Bàn dẫn đường riêng, thường thì Chú Sư sẽ dùng những vật liệu liên quan đến con mồi như sợi tóc, quần áo… để chế tạo La Bàn.
Bọn họ nhận nhiều vật liên quan tới Đỗ Kiến Huy từ Đà La Môn, một số nhân vật lớn của Đà La Môn muốn giết chết Đỗ Kiến Huy, nhưng khi Chú Sư đang chế tạo La Bàn định vị thì bỗng nhiên phun máu tươi, trọng thương ít nhất mấy năm mới khỏi, nếu như cố gắng chế tạo thì sẽ bị thiên kiếp đánh thành tro bụi.
Mà Chú Sư cũng biết bản thân tại sao lại bị thương, trời đất đang nguyền rủa Đỗ Kiến Huy gặp phải xui xẻo, người thân lần lượt bị tai nạn chết chóc, bọn họ còn muốn dùng chú pháp lên người Đỗ Kiến Huy chẳng khác nào đang gây hấn với nguyền rủa của trời đất?
Cho nên, Hắc Sát Thiên Mạc liền biết rõ, Đỗ Kiến Huy là một người mang trong mình nguyền rủa mạnh nhất, Thiên Sát Cô Tinh, một đời gặp tai ương liên tục, không lúc nào an toàn.
Và Thiên Sát Cô Tinh chính là con mồi hàng đầu của Hắc Sát Thiên Mạc, vì thế Điện Chủ liền ra lệnh bắt giữ Đỗ Kiến Huy bằng cất cứ giá nào, kể cả chém giết với thế lực hai sao, ba sao.
Chỉ những sát thủ cảnh giới Tứ Dương kỳ trở lên mới có quyền biết rõ nguyên nhân trong đó, các sát thủ khác thì làm theo lệnh mà thôi.
Không Huyền lẳng lặng đứng ở đó, hắn ta không lên tiếng, chỉ tập trung ánh mắt quan sát Thanh Vũ, hắn đã từng nghe qua về Thanh Vũ, hôm nay, hắn tự mình đến đây là để bắt giữ Đỗ Kiến Huy, còn có thử sức một phen với tu sĩ Hóa Thần trung kỳ như Thanh Vũ, để xem lực chiến của hắn đã đạt tới mức độ thế nào rồi.
Phải biết rằng, cảnh giới của Không Huyền lúc này chỉ là Nguyên Anh đỉnh phong, kém Hóa Thần trung kỳ đến ba cấp độ nhỏ nhưng hắn vẫn tự tin khi đối mặt với Thanh Vũ, điều này cho thấy Không Huyền rất có sức mạnh.
Thanh Vũ dường như không nghe thấy giọng nói khinh miệt từ mấy sát thủ Tứ Dương kỳ, hắn kinh ngạc nhìn vào Đỗ Kiến Huy, không ngờ Đỗ Kiến Huy lại dám ra mặt dù đang bị truy sát gắt gao, nhưng hắn lại suy nghĩ một chút ra nhận ra Đỗ Kiến Huy có tính toán riêng.
Hôm nay, Thanh Vũ thân là Giáo Hoàng, đang ở trong vùng đất tín ngưỡng, hắn phải đứng ra bảo vệ luật lệ ở Vương Thành, không cho phép người nào đánh nhau sống chết, không cho phép bắt giữ người vô tội, vì vậy, Đỗ Kiến Huy tin chắc Thanh Vũ sẽ đứng ra bảo vệ hắn.
Còn nếu như Thanh Vũ không bảo vệ thì sao?
Đỗ Kiến Huy cũng chẳng có đường sống, trên đường chạy trốn, cậu bị truy sát tới kiệt sức, nếu như còn tiếp tục, không đến một tuần, cậu sẽ bị sát thủ bắt về, chết muộn hay chết sớm cũng giống nhau mà thôi.
Ngược lại, nếu như Đỗ Kiến Huy đánh cược vào Giáo Hoàng của Quang Minh Giáo Đình, một người rất kỳ lạ theo như Đỗ Kiến Huy đánh giá thì cậu còn có một cơ hội sống dù nó rất mong manh đi chăng nữa.
“Đỗ Kiến Huy đã ở đây!” Thanh Vũ chầm chậm nói trong khi đưa mắt nhìn vào Không Huyền.
“Các ngươi muốn bắt Đỗ Kiến Huy cũng có thể, nhưng hãy trả lời ta một vài điều!”
“Tại sao các ngươi lại muốn bắt hắn?”
Đám sát thủ vừa nghe Thanh Vũ nói xong, gương mặt họ liền trầm xuống, người của Hắc Sát Thiên Mạc làm việc còn đến phiên một tên Giáo Hoàng nhỏ nhoi hỏi chuyện sao?
Không Huyền lạnh nhạt trả lời: “Bởi vì Điện Chủ muốn hắn!”
“Đỗ Kiến Huy bị tội gì?” Thanh Vũ hờ hững hỏi tiếp.
“Tội của hắn là mang mệnh cách Thiên Sát Cô Tinh!” Không Huyền nhàn nhạt đáp, hắn còn đưa một tay lên chấn chỉnh đám sát thủ đang muốn vọng động, người của Hắc Sát Thiên Mạc làm việc xưa nay, chẳng có một ai dám hỏi bọn họ như thế.
“Nghĩa là Đỗ Kiến Huy không phải là một tên ác nhân?” Thanh Vũ bình tĩnh nói ra.
“Có thể coi là vậy!” Không Huyền gật đầu trả lời.
“Luật pháp ở đây đã ghi rõ, không một ai được quyền bắt giữ người trong Bảo Trụ Vương Triều trừ khi kẻ bị bắt là một tên trọng phạm.” Thanh Vũ điềm tĩnh nói ra.
“Hôm nay các ngươi uy hiếp mạng sống của một thành trì, hơn một trăm ngàn người dân chỉ vì muốn bắt giữ một người vô tội, các ngươi xem Quang Minh Giáo Đình ta là vật trưng bày sao?”
Thanh Vũ nói ra từng chữ một, âm vang có lực trong khi linh áp của hắn tăng dần cho đến lúc bao phủ toàn bộ Vương Thành, linh áp không nhắm vào người dân, mà nhắm thẳng vào đám sát thủ Hắc Sát Thiên Mạc, trong một cái nháy mắt, một phần hai sát thủ rớt xuống mặt đất, số còn lại thì nhíu mày, nội tâm cảm thấy trầm trọng, khó thở.
Sát thủ rơi xuống có tu vi yếu kém, còn các sát thủ có thể đứng tại chỗ thì đều là tu sĩ Tam Dương đỉnh phong trở lên, mặc dù vậy, linh áp tỏa ra từ Thanh Vũ quá cường thế khiến cho linh lực trong người họ xao động, tâm linh rung động, thậm chí là sợ hãi.
Bọn họ đang đối mặt với một tu sĩ Hóa Thần trung kỳ, ít nhất bọn họ cho là như vậy thì Thanh Vũ đánh bại Đại Yêu Vương trung kỳ của Thiết Thạch Nghĩ tộc.
Người dân bên dưới nghe lời nói của Thanh Vũ, ai nấy đều lên tinh thần, ủng hộ Thanh Vũ, đây là Giáo Hoàng, một người đang bảo vệ người vô tội khỏi các tu sĩ dữ tợn, Giáo Hoàng đang bảo vệ Đỗ Kiến Huy cũng nghĩa là ngài ấy đang bảo vệ bọn họ.
“Vì một tên tu sĩ Kết Đan sơ kỳ, có đáng không?” Những tu sĩ đến từ bên ngoài thì lắc đầu.
“Giáo Hoàng này điên rồi, dám khiêu khích cả Hắc Sát Thiên Mạc!”
Phần lớn họ cho là Thanh Vũ không suy nghĩ kỹ càng, khi không lại gây hấn với Hắc Sát Thiên Mạc, không phải mọi chuyện có thể giải quyết đơn giản bằng cách giao Đỗ Kiến Huy cho những sát thủ đó là xong rồi sao?
“Nếu GIáo Hoàng giao Đỗ Kiến Huy nghĩa là Giáo Hoàng đang sợ hãi sát thủ Hắc Sát Thiên Mạc, dân tâm sẽ tan rã!”
“Đây là một người Giáo Hoàng hợp cách, rất có phong phạm!”
Cũng có tu sĩ sáng mắt, suy nghĩ ra những ẩn tình trong đó, họ thì cảm thấy khâm phục Thanh Vũ, nhưng mà thế lực đối đầu với Hắc Sát Thiên Mạc thường không tồn tại được lâu.
Đỗ Kiến Huy kinh ngạc nhìn Thanh Vũ, cậu ta không ngờ Thanh Vũ lại cứng rắn với sát thủ chỉ vì bảo vệ cậu đến như thế, nghĩ lại những lần gặp gỡ với Giáo Hoàng từ trước, Đỗ Kiến Huy quyết định trong lòng, giọng nói khẩn cầu:
“Xin ngài hãy cứu tôi!” Đỗ Kiến Huy khom người đối với Thanh Vũ, cậu ta đã thay đổi, lần trước, biết cầu xin người khác bằng sự chân thành chứ không còn dùng tài nguyên để nhờ Thanh Vũ giúp đỡ nữa.
“Ngươi đang được pháp luật của Vương Triều và Giáo Đình bảo hộ!” Thanh Vũ thản nhiên nói với Đỗ Kiến Huy, gián tiếp nói cho những người khác rằng Thanh Vũ sẽ bảo vệ tất cả người đang ở trong vùng đất này nếu như họ không phải là một tội phạm.
Còn làm thế nào để xác định một người có ác độc hay không thì rất dễ dàng, tu luyện Quang Minh Thánh Điển cho phép Thanh Vũ nhìn thấy nhiều thứ như mảnh vỡ linh hồn của người chết oan ức hay chết vì mâu thuẫn giữa các tu sĩ với nhau.
Tu sĩ bình thường gần như không thể nhìn thấy các thứ đó, hồn thường chia thành hai loại, trong đó một loại là oán hồn và oan hồn.
Oán hồn xuất hiện từ kẻ địch bị Đỗ Kiên Huy giết chết, hận thù hóa thành oán niệm bám vào kẻ địch.
Oan hồn xuất hiện khi một sinh linh bị giết một cách vô cớ, người chết tất nhiên biến thành oan niệm bám trên người kẻ sát nhân.
Dù là oan hồn hay oán hồn đó cũng chỉ là một ý niệm trước khi chết của sinh linh, không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với tu sĩ trong lúc bình thường, trừ khi tu sĩ bị lạc lối khi tu luyện sinh ra tâm ma, các oan hồn, oán hồn sẽ giúp tâm ma mạnh mẽ, sau đó nuốt chửng linh hồn tu sĩ, biến tu sĩ thành một kẻ điên rồ hay thậm chí là chết đi.
Trên người Đỗ Kiến Huy không có oan hồn, cậu ta hoàn toàn trong sạch, một kẻ từng kiêu ngạo tới mức không cần xin người khác bảo vệ mình dù trong hoàn cảnh khó khăn sẽ giết những sinh linh vô tội sao?
Còn nếu như Đỗ Kiến Huy là tội phạm giết người, Thanh Vũ sẽ tha thứ cho cậu trong những lần gặp trước đó ư?
“Giáo Hoàng, ngươi chắc chứ?” Không Huyền trầm giọng lên tiếng.
“Những kẻ làm trái pháp luật ở đây sẽ bị trừng phạt!’ Thanh Vũ cao giọng trả lời.
“Vậy thì chết đi!” Không Huyền gằn từng chữ, sau đó hắn rút một thanh kiểm ra khỏi vỏ rồi chém ra, một tia kiếm khí màu đen ngòm mang theo sức mạnh khủng bố bay thẳng tới Thanh Vũ.
Kiếm khí này rất lạ lùng bởi vì nó đang ăn mòn không khí, một kiếm khí vừa sắn bén, vừa ẩn chứa độc tố đáng sợ, nếu trúng phải thì dù tu sĩ Ngũ Dương sơ kỳ cũng bị thương nặng.
Đây là một đối thủ rất đáng gờm, thậm chí Thanh Vũ đánh giá thực lực của Không Huyền còn nhỉnh hơn so với Đại Yêu Vương trung kỳ, Thạch Ma Khải một chút.
Thanh Vũ làm sao khinh thường kẻ địch như vậy?
Hắn lập tức dùng đến ba loại Thánh Vật là Thánh Dực, Thánh Hoàn và Thánh Thuẫn, lực chiến tăng lên gấp mấy lần, Thánh Thuẫn biến thành một màn sáng khổng lồ bao phủ toàn bộ dãy kiến trúc bên dưới, bảo vệ người dân an toàn khỏi chấn động của trận chiến.
Còn Thanh Vũ thì biến mất khỏi tại chỗ, lúc hắn xuất hiện đã đứng trước kiếm khí, một nắm đấm trực tiếp đánh tan kiếm khí, Hắc Sát Thiên Độc vừa bám vào tay của Thanh Vũ thì liền biến mất, nó bị Thủy Tinh Thần Thạch trong cơ thể Thanh Vũ hấp thụ, chuyển hóa thành năng lượng thuần khiết cung cấp cho Thanh Vũ, ngoài ra còn ngưng tụ ra những pháp tắc hệ thủy, giúp Thần Thạch lại mạnh mẽ hơn một chút.
“Cái gì?” Không Huyền kinh ngạc thốt ra.
“Ngươi rất mạnh nhưng ngươi không phải là đối thủ của ta!” Thanh Vũ bình tĩnh nói ra.
“Hừ, hôm nay ta tất trảm ngươi!” Không Huyền thét dài, khí thế tăng mạnh, khoảng không gian xung quanh hắn bỗng nhiên trở nên âm u, tối tăm như mực, dao động linh lực cũng lớn mạnh hơn trước gấp mấy lần.
Không Huyền nắm giữ một loại thể chất mạnh mẽ!
“Đánh bại ngươi cần gì Giáo Hoàng ra tay? Một mình Chu Tĩnh Nhi ta là đủ rồi!” Bỗng dưng một giọng nói nữ tính vang lên từ bên dưới, chỉ thấy Chu Tĩnh Nhi bay thẳng lên bầu trời, đứng gần với Thanh Vũ, đôi mắt đẹp nhìn vào Không Huyền.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...