Tác giả: Sở Thanh
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Nguồn: ddlqd; Editor: tooblue + ahrin00
Trạng thái: FULL
Số chương: 488
Tần suất cập nhật: 1 phút/chương
Ngày đăng: 5 năm trước
Cập nhật: 5 năm trước
Lăng Tuyết Mạn từ nhỏ đã bị người cha ức hiếp, dù chưa tốt nghiệp nhưng nàng thường xuyên đi làm thêm để đem tiền về phụ giúp gia đình. Mặc vậy, người cha vẫn không ngần ngại mắng nhiếc nàng. Đối xử tệ với nàng đã đành, ông thường xuyên tay đánh mẹ nàng.
Bao nhiêu nỗi bực tức và ấm ức tích lũy từ lâu. Khi vừa về nhà nhìn thấy cảnh mẹ mình bị đánh không thương tiếc, mất đi lý trí nàng kêu to một tiếng, xông vào phòng bếp cầm lấy con dao, hướng thẳng ngực người đàn ông đâm mạnh xuống!
Kết cục nàng nhận tuyên án mười lăm năm.
***
Nàng, ngày đầu tiên xuyên qua, liền bị phụ thân áp giải lên kiệu hoa. Đi với nửa đường, một tin dữ truyền đến!
“Cái gì? Tên vương gia ốm yếu kia không chờ ta bái đường xung hỉ liền chết?”
Lăng Tuyết Mạn ngửa mặt lên trời cười ba tiếng, bàn tay vung lên, “Hồi phủ! Chú rẻ thành người chết, vậy không cần xuất giá đi?”
Ai ngờ...
“Từ Vương Gia trước khi mất có để lại di ngôn: hôn lễ tiếp tục, tứ vương phi cùng linh vị bái đường! Vì Tử Vương Gia thủ tiết cả đời cho đến chết!”
Từ Vương Gia! Ngươi thật là một vương gia đáng chết!.
***
Tác giả : Sở Thanh
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Nguồn: ddlqd; Editor: tooblue + ahrin00
Trạng thái: FULL
Số chương: 488
Tần suất cập nhật: 1 phút/chương
Ngày đăng: 5 năm trước
Cập nhật: 5 năm trước
Lăng Tuyết Mạn từ nhỏ đã bị người cha ức hiếp, dù chưa tốt nghiệp nhưng nàng thường xuyên đi làm thêm để đem tiền về phụ giúp gia đình. Mặc vậy, người cha vẫn không ngần ngại mắng nhiếc nàng. Đối xử tệ với nàng đã đành, ông thường xuyên... vung tay đánh mẹ nàng.
Bao nhiêu nỗi bực tức và ấm ức tích lũy từ lâu. Khi vừa về nhà nhìn thấy cảnh mẹ mình bị đánh không thương tiếc, mất đi lý trí nàng kêu to một tiếng, xông vào phòng bếp cầm lấy con dao, hướng thẳng ngực người đàn ông đâm mạnh xuống!
Kết cục nàng nhận tuyên án mười lăm năm.
***
Nàng, ngày đầu tiên xuyên qua, liền bị phụ thân áp giải lên kiệu hoa. Đi với nửa đường, một tin dữ truyền đến!
“Cái gì? Tên vương gia ốm yếu kia không chờ ta bái đường xung hỉ liền chết?”
Lăng Tuyết Mạn ngửa mặt lên trời cười ba tiếng, bàn tay vung lên, “Hồi phủ! Chú rẻ thành người chết, vậy không cần xuất giá đi?”
Ai ngờ...
“Từ Vương Gia trước khi mất có để lại di ngôn: hôn lễ tiếp tục, tứ vương phi cùng linh vị bái đường! Vì Tử Vương Gia thủ tiết cả đời cho đến chết!”
Từ Vương Gia! Ngươi thật là một vương gia đáng chết!.
***