Phu Quân Của Tôi Là Chàng Hồ Ly Chiếm Hữu


Liễu Hàm Liên rất thích viên đá này, từ bé đến lớn, khi có ký ức thì nó đã ở bên cạnh nàng, thỉnh thoảng nàng lấy ra chơi, thân là tiểu thư khuê các nàng không thể thường xuyên ra ngoài chơi đùa, thế nên viên đá sờ tới sờ lui rất thoải mái này trở thành món đồ chơi nhỏ tiêu khiển ngày qua ngày của nàng.

Nhưng mà.

.

.

Nàng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày như thế này, viên đá nhỏ tiến vào tiểu huyệt mềm mại của mình.

Bề ngoài viên đá nhẵn mịn bóng loáng, cho nên chắc chắn không thể làm vách thịt non mềm mẫn cảm bên trong bị thương, có điều hoa huyệt chảy dâm thủy róc rách bị trường thương thô to của Bồ Duệ Minh chà đạp đến tê rần, liên tục cao trao mấy lần khiến nàng không chịu nổi kích thích dù chỉ một chút xíu.

Nàng chịu đựng xấu hổ và khoái cảm, muốn khép đôi chân đã bủn rủn không còn chút sức, song lại bị phu quân vô lương tâm ngăn cản, nàng chỉ có thể run rẩy rên rỉ, nhìn hoa huyệt ngập xuân thủy nuốt trọn viên đá bóng loáng kia.

Ngón tay khéo léo đưa đẩy chen vào từng thớ thịt mềm xoắn chặt, từng chút từng chút đẩy mạnh vào nơi mẫn cảm sâu bên trong, Liễu Hàm Liên cắn răng cố nén cơn cực khoái càng lúc càng rõ ràng, bàn tay nhỏ bé níu lấy cánh tay Bồ Duệ Minh, nàng run run rên rỉ thành tiếng, "Phu quân.

.

.

Ưm a.

.


.

Đừng ngoáy vào.

.

.

Chỗ đó không chịu nổi.

.

.

A a.

.

."

"Tiểu huyệt đừng kẹp chặt đến thế, vật này nhỏ hơn của ta rất nhiều, sẽ không làm nàng đau đâu." Bồ Duệ Minh nhìn thẳng vào tiểu huyệt bị mình chà đạp đến sưng đỏ không chớp mắt, ngón tay chống lên viên đá tiếp tục đẩy mạnh, "Liên nhi ngoan, trong nhà cũng không ít hạ nhân, chắc nàng cũng không muốn mỗi một bước đi đều chảy nước đâu nhỉ? Nghe lời, ta sẽ nhẹ nhàng đẩy nó vào trong tiểu huyệt nàng!"

Ngón tay thon dài mạnh mẽ cắm vào một đoạn, vừa khéo viên đá chống lên hoa tâm đang căng trướng, cảm giác tê ngứa nháy mắt lan rộng khắp toàn thân, tiểu huyệt mất khống chế kẹp chặt lấy viên đá nhỏ xâm lược.

"A a a.

.

.

Đừng chạm vào chỗ đó.

.

.

sướng quá.

.


.

Hức hức hức.

.

.

phu quân.

.

.

Thiếp chịu không nổi.

.

."

Khoái cảm như thủy triều đánh vào đại não, lại hoàn toàn nuốt chửng Liễu Hàm Liên nhỏ nhắn xinh xắn thêm lần nữa.

Đôi mỹ nhũ rung động ưỡn cao, nàng than thở thành tiếng, tiểu huyệt sướng rơn mút chặt viên đá không tha, kết quả lại bị ấn đến thần hồn điên đảo.

Cặp đùi mở rộng bất tri bất giác gác lên đầu vai Bồ Duệ Minh lúc nào không hay, liên tục co giật chẳng cách nào dừng lại được.

Bồ Duệ Minh khẽ nghiêng đầu hôn lên bắp chân trắng nõn bóng loáng của nàng, đôi mắt hẹp dài câu hồn theo dõi nhất cử nhất động của tiểu cô nương, tham lam thưởng thức dáng vẻ quyến rũ đầy phóng đãng khi bị hắn cắm đạt cao trào.

"Liên nhi đẹp quá, nàng biết không, khi nàng tiết âm tinh cơ thể tỏa ra mùi thơm cực kỳ đặc biệt, khiến ta chỉ muốn hung hăng chơi nàng, cắm liên tục mấy ngày, không bao giờ cho nàng rời xa ta dù chỉ nửa bước!"


Lời nói mang ý dâm trắng trợn khiến Liễu Hàm Liên xấu hổ muốn chết, lúc này nàng mới phát hiện trên người phu quân nhà mình có hơi thở xâm lược nồng đậm, bất luận là lời nói, hành động hay ánh mắt đều giống như muốn nuốt chửng nàng vào bụng.

Hiện tại nàng còn chưa biết, trình độ chiếm hữu bậc này chỉ được xưng tụng là dịu dàng như nước, song đợi nàng thật sự lĩnh ngộ được ham muốn chiếm giữ của phu quân đối với nàng nặng thế nào, thì lúc đó nàng đã không còn đường lui.

Sau khi viên đá tiến vào, quả thật đã ngăn chặn tất cả tinh dịch đậm đặc của Bồ Duệ Minh bắn vào trong tiểu huyệt, thế nhưng viên đá lại liên tiếp ma sát vào hoa tâm vẫn còn chưa tiêu sưng, đừng nói là đi lại, dù nàng chỉ nhẹ nhàng xoay trở người thôi đã đủ sướng đến hít thở không thông.

Bồ Duệ Minh ôm nàng vào lòng lần nữa, hắn vừa hôn lấy hôn để lên môi nàng vừa nói: "Người nàng nói về nhà không gặp là ai? Là vị tiểu thư tỷ muội tốt kia của nàng phải không?"

Qua cơn ghen lồng lộn ban đầu, Bồ Duệ Minh cũng nghĩ thông, người Liễu Hàm Liên nói hẳn không phải nam nhân, nàng mới bao lớn, vốn không có cơ hội tiếp xúc với nam nhân bên ngoài, đám phàm nhân quấy rối trước khi xuất giá cũng không đáng để nàng nhớ thương, nghĩ tới nghĩ lui, người có thể khiến nàng nhớ tới đại khái chỉ có vị tiểu thư tình như tỷ muội kia thôi.

Hắn vừa làm công tác tư tưởng với mình xong, nào ngờ Liễu Hàm Liên lại lắc đầu, dùng chất giọng nhẹ như bông nói một câu, "Không phải là Nhược Hà tỷ tỷ!"

"Hửm?" Bồ Duệ Minh lại mất hứng, một tay véo cằm nàng, bắt buộc nàng phải nhìn thẳng vào hắn, "Vậy người khiến nàng nhớ mãi không quên luôn muốn gặp, rốt cuộc là ai?"

"Chẳng có ai cả!" Liễu Hàm Liên hơi ngượng ngùng dời mắt, "Nếu thiếp nói, chàng không được chê cười thiếp đâu đó!"

Bồ Duệ Minh thoáng sửng sốt, "Nàng nói đi!"






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận