Phu Quân Của Tôi Là Chàng Hồ Ly Chiếm Hữu


Cao trào đến vừa nhanh vừa mạnh, vừa dứt lời Liễu Hàm Liên đã bị khoái cảm mãnh liệt cắn nuốt, thân thể nàng co giật mất phương hướng tiêu diêu trong bể dục mênh mông, huyệt mềm cuồn cuộn phun dâm dịch lần nữa, vui sướng quá độ khiến nàng đạt cực khoái, hai mắt đẫm lệ, nàng chỉ biết ôm chặt phu quân đòi hỏi vô độ với mình.

Đôi gò bồng đào tuyết trắng cao ngất phập phồng kịch liệt, Bồ Duệ Minh chôn mặt vào giữa rãnh ngực thơm ngát của kiều thê, liếm lớp mồ hôi trên làn da mịn màng, hạ thân vẫn không ngừng vận động.

Hai chân Liễu Hàm Liên bủn rủn rũ xuống chẳng còn tý sức nào, Bồ Duệ Minh sợ nàng như thế không thoải mái nên đã xoay nàng lại để nàng nằm sấp lên ghế ngồi, tay hắn mân mê mông nàng rồi bất ngờ cắm vào từ phía sau.

Tốc độ cắm rút điên cuồng vừa dày đặc vừa tàn nhẫn, thân thể va vào nhau vang lên tiếng bạch bạch không ngừng, tầng tầng sóng thịt mềm mại trong khe mông bị hắn vô tình động chạm.

Bồ Duệ Minh nhìn mê mẩn, hắn cúi đầu hôn lên khe mông nàng, hôn lấy hôn để còn chưa đã ghiền, đột nhiên hắn há mồm ra cắn.

Răng nanh sắc nhọn chạm vào da thịt non mềm, kích thích vụn vặt khiến nàng càng thêm mẫn cảm, Liễu Hàm Liên lập tức hét to, vô thức kẹp chặt hoa huyệt, đổi lại là từng cú nhấp dũng mãnh.

Trường thương to lớn hết lần này đến lần khác tấn công hung ác, kiều thê yêu kiều ngâm nga phóng túng khơi dậy thú tính trong người Bồ Duệ Minh, gậy thịt thô dài cắm vào nơi sâu nhất, thậm chí còn xoáy đảo thịt mềm, nơi yếu ớt nhất của nữ nhân hoàn toàn thất thủ trước hung khí của hắn, từng nếp gấp tơ non bị căng ra bóng loáng.

Khoái cảm hết lớp này đến lớp khác như thủy triều, thịt thương to dài điên cuồng cắm rút trong tiểu huyệt không biết mệt, mãi cho đến khi chơi Liễu Hàm Liên không biết hôm nay là ngày tháng năm nào, cao trào liên tục, thế nhưng cây gậy đáng đánh đòn kia vẫn không có ý xuất tinh.

"Phu quân.

.

.

Aha.

.


.a.

.

.

Tha cho thiếp đi.

.

.

Thật sự chịu không nổi.

.

."

Hoa huyệt nhỏ hẹp căng hết cỡ phun ra nuốt vào gậy thịt căng trướng màu tím đỏ, có điều phu quân nhiệt huyết sôi trào cứ khăng khăng không chịu dừng lại, quy đầu lớn ủi mạnh vào da thịt mềm mại, lập đi lập lại hành động rút ra rồi tiến vào cọ ngoáy, khiến Liễu Hàm Liên khóc lóc thảm thương.

"Muốn ta bắn cho nàng hửm? Muốn thì nói ra đi!"

"A a.

.

.

Thiếp muốn.

.

.

Phu quân mau bắn cho thiếp.

.

.

Tiểu huyệt thèm nước tinh nóng bỏng của phu quân.

.


.

A a a.

.

."

"Cho nàng, cho nàng hết!"

Tốc độ đâm rút càng mạnh càng nhanh, Liễu Hàm Liên vểnh mông thừa nhận thêm mấy trăm cú thúc sâu lút cán, rốt cuộc Bồ Duệ Minh cũng gầm nhẹ, bắn tinh dịch nóng hổi vào tử cung, thịt non quyến rũ run run vì bỏng, cùng lúc đó một lượng lớn dâm thủy cũng bắn phụt ra, Liễu Hàm Liên và Bồ Duệ Minh đồng thời đạt cực khoái.

Sau khi xuất tinh gậy thịt lại bành trướng lần nữa, mạnh mẽ chắn trước cửa huyệt bị cắm mềm, Liễu Hàm Liên run rẩy được Bồ Duệ Minh ôm vào lòng, một lúc lâu sau nàng mới khôi phục tinh thần.

Nhân lúc nàng mơ mơ màng màng, Bồ Duệ Minh len lén làm phép khiến tốc độ xe ngựa nhanh thêm không ít, trên đường đi tiểu cô nương của hắn mệt sắp chết rồi, Bồ Duệ Minh hết sức đau lòng, chỉ muốn mau đến nơi để nàng nghỉ ngơi thật tốt.

Một lát sau, Bồ Duệ Minh lưu luyến rút gậy thịt ra khỏi hoa huyệt mê hồn, tiểu huyệt non mềm của Liễu Hàm Liên đã bị hắn cắm sưng đỏ, nàng khẽ nhúc nhích một chút đã làm cho lượng lớn tinh dịch đậm đặc tràn ra khỏi tiểu huyệt.

"Làm sao bây giờ?" Liễu Hàm Liên giận dỗi oán trách hắn, "Làm nhiều như vậy, xuống xe bị người ta phát hiện thì phải làm sao?"

Bồ Duệ Minh ngượng ngùng cười cười, với tình hình khi ấy hắn nào có lòng dạ nghĩ nhiều như vậy, hiện tại nàng đã tỉnh táo, muốn dùng phép giúp nàng rửa sạch cũng không được, tuy nhiên.

.

.

Cũng không phải không có cách nào!

"Ừm, thật ra ta có một cách."

"Cách gì?"


"Rất đơn giản, nàng tách hai chân ra trước đi!"

"Chàng muốn làm gì?" Liễu Hàm Liên hơi sửng sốt, tuy nói vẫn còn rất thẹn thùng, nhưng vừa rồi chuyện thân mật như vậy cũng đã làm, nàng không ngại ngần quá lâu, chậm rãi mở rộng hai chân trước mắt Bồ Duệ Minh.

Tay hắn lần mò vào trong đống váy áo Liễu Hàm Liên để bên cạnh, ngay sau đó lấy ra một món đồ.

Đó là một viên đá lớn cỡ quả trứng gà, mặt ngoài bóng loáng, chất đá hơi mờ đục, bên trong còn chứa một sợi bấc thô nho nhỏ, đó chính là viên đá Liễu Hàm Liên luôn mang theo bên người, thỉnh thoảng còn lấy ra ngắm nghía.

"Chàng.

.

.

lấy cái này làm gì?" Đột nhiên trong lòng Liễu Hàm Liên nảy lên một dự cảm chẳng lành.

"Đương nhiên là dùng nó chặn huyệt mềm của phu nhân lại rồi, kẻo nước tinh chảy ra ngoài mất!"

Bồ Duệ Minh không cho nàng cơ hội từ chối, hắn búng nhẹ lên hai cánh hoa trơn ướt sung huyết một cái rồi từ từ đẩy viên đá vào trong tiểu huyệt.






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận