Phu Quân Của Tôi Là Chàng Hồ Ly Chiếm Hữu


"Nếu thiếp nói, chàng không được chê cười ta đâu đó!"

Bồ Duệ Minh hơi khựng lại một chút, "Nàng nói đi!"

"Thật ra thiếp không có nhớ thương ai, nó không phải người, mà là.

.

."

Liễu Hàm Liên ấp a ấp úng, không muốn thổ lộ đáp án trong lòng mình, thế nhưng Bồ Duệ Minh cứ nhìn nàng không chớp mắt, nàng biết nếu không nói, e rằng hắn lại ghen tuông vô cớ.

Vì để không bị hắn dùng những thủ đoạn xấu hổ muốn chết kia ức hiếp, rốt cuộc Liễu Hàm Liên đành phải khai: "Thật ra, thật ra.


.

.

là một tiểu hồ ly!"

"Gì cơ?" Hiển nhiên không ngờ đáp án lại là như vậy, Bồ Duệ Minh ngu ngơ tại chỗ.

Liễu Hàm Liên không chú ý đến vẻ mất tự nhiên của hắn, nàng nói tiếp: "Từ nhỏ thiếp đã rất thích những động vật nhỏ có bộ lông xù xinh xắn, nhưng tất cả chúng nó đều không thích thiếp, mãi cho đến khi trước khi thiếp xuất giá, đột nhiên trong phòng thiếp xuất hiện một tiểu hồ ly xinh đẹp.

Chẳng những không né tránh thiếp, nó còn quấn quýt muốn thiếp vuốt ve, buổi tối còn ngủ chung với thiếp, vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời, thiếp cực kỳ thích nó!"

"Vốn thiếp muốn thương lượng với phu quân xem có thể nào mang tiểu hồ ly đi cùng hay không, thế nhưng lúc về nhà lại mặt, thiếp sai người tìm khắp tiểu viện cũng không thấy nó đâu." Nói đến đây, Liễu Hàm Liên lại bắt đầu lo lắng, "Đã mấy ngày thiếp chưa gặp nó, không biết nó đang làm gì, không biết có sống tốt không!"

Hồ ly ôm nàng nghĩ thầm: Hắn có gì không tốt, hắn đang sống rất tốt đây!

Lúc này Bồ Duệ Minh mới biết mình ăn nhằm một vại giấm chua, nỗi đau xót ghen ghét ngập đáy lòng tan biến sạch sẽ trong nháy mắt, hắn vốn chỉ muốn cười thầm một chút, ai ngờ vẫn không kiềm chế được, cuối cùng thoải mái cười to.

Liễu Hàm Liên gấp đến độ vội bịt kín miệng hắn, "Cười cái gì, chẳng phải đã nói không được cười thiếp rồi sao? Chàng thật là, thật là.

.

."

"Được rồi, được rồi, ta không cười nàng nữa!" Ngoài miệng Bồ Duệ Minh nói như vậy, có điều cái dáng vẻ dương dương đắc ý đó chẳng bớt đi một chút nào.


Thấy thế Liễu Hàm Liên hết sức phiền lòng, không ghen nữa thì có thể hiểu, nhưng cớ gì mà chàng đắc ý vậy chứ?

Cơn ghen long trời lở đất tiêu tán trong tiếng cười giòn tan của Bồ Duệ Minh, Liễu Hàm Liên cũng hiểu được phu quân nhà mình cực kỳ ghen tuông, nhưng mà nàng cũng oan uổng, rõ ràng chỉ muốn nuôi một tiểu hồ ly mà thôi, tại sao phải chịu khổ để xoa dịu cơn ghen của hắn?

Đi tiếp chưa được nửa canh giờ, rốt cuộc xe ngựa cũng tiến vào thành Trì Dương, Liễu Hàm Liên muốn ngắm nhìn xem nơi này có phồn hoa hay không, tuy nhiên Bồ Duệ Minh lại ngang ngược giam nàng trong lồng ngực, nói rằng khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của nàng sẽ thu hút sự chú ý của nam nhân khác.

Liễu Hàm Liên thở dài cam chịu, chỉ có thể ngồi trong xe ngựa nghe âm thanh náo nhiệt ngoài đường, tiến thẳng vào nhà mới, Bồ Duệ Minh dứt khoát bế nàng xuống xe, trước cổng chính, hạ nhân quỳ đầy đất, tất cả đều cung kính gọi nàng là phu nhân.

Tuy nhà mới không đồ sộ xa hoa bằng Liễu gia, nhưng với thân phận Bồ Duệ Minh bịa ra, như vậy cũng được xem là tương đối phú quý rồi.

Bốn gian nhà liền kề rộng rãi bề thế vô cùng, Liễu Hàm Liên nắm tay phu quân, đi từng bước chậm rãi về phía trước.

Không phải nàng cố ý đi chậm như vậy đâu, sự thật là viên đá nhét trong hoa huyệt kia lúc nào cũng cọ vào hoa tâm yếu ớt mẫn cảm, mỗi một bước nàng đi đều bị thứ đó ma sát đến nỗi hai chân như nhũn ra, mặt nàng ửng hồng, toàn thân run rẩy, không còn chút xíu hơi sức nào.

Bên trong mật huyệt ngứa ngáy tê rần, nàng phải cắn chặt môi dưới mới có thể đảm bảo bản thân sẽ không rên thành tiếng trong cơn khoái cảm mất hồn này.

Đằng sau có không ít hạ nhân đi theo, lỡ như rên lên thành tiếng, cả đời này nàng không còn mặt mũi gặp ai nữa.


Đáng tiếc dù nàng có kiềm chế thế nào, hoa tâm mềm mại vẫn không thể chịu nổi đòn tấn công liên tục như vậy, ngay tại lúc nàng bước lên bậc thềm, tiểu huyệt bỗng đạt cao trào, Liễu Hàm Liên kêu nhỏ một tiếng, hai chân mềm nhũn khuỵu xuống.

Bồ Duệ Minh luôn quan sát nhất cử nhất động của nàng, cánh tay rắn chắc nhanh chóng duỗi ra, linh hoạt ôm nàng vào lòng, sau đó bế bổng lên.

Hắn nhìn thoáng qua tiểu kiều thê đang vùi mặt vào lòng mình, mắc cỡ không dám ngẩng đầu lên, hắn hít hà hương thơm nồng nàn tỏa ra từ người nàng, sau đó không thèm quay đầu ra lệnh cho hạ nhân: "Các ngươi lui xuống đi, việc ai nấy làm, phu nhân mệt rồi, muốn nghỉ ngơi!"

Liễu Hàm Liên vùi vào lòng hắn không dám cử động dù chỉ một chút, nàng được Bồ Duệ Minh bế đi thẳng vào nhà chính, đến khi nằm lên giường, dưới thân là tấm đệm mới tinh mềm mại, nàng mới vừa ngượng vừa giận ngẩng đầu lên, "Đều tại chàng, tại sao chàng làm thế, sau này thiếp nào còn mặt mũi gặp ai?"

Bồ Duệ Minh cười đáp: "Được rồi, đều tại ta hết, vậy phạt phu quân bới viên đá ra khỏi tiểu huyệt phu nhân nhé!"






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận