Bên trong phòng đánh bài, bầu không khí đấu địa chủ ngày càng náo nhiệt, mỗi người đều nhìn chằm chằm bài trong tay, hoàn toàn quên đi hai người còn chưa trở về.
Trong phòng nghỉ, Ôn Ngôn dựa lưng vào cửa, hai tay che miệng lại, chặn tiếng rên rỉ lại.
Ngón tay thon dài của Lục Diệu chen vào giữa hai chân của cô, ngón tay thon dài trượt vào bên trong hoa huyệt phấn nộn của cô không ngừng ra vào đào móc, thấy được dáng vẻ thống khổ muốn kêu nhưng lại không dám kêu của cô, anh kéo tay của cô ra, cúi đầu hôn môi cô, nuốt mất toàn bộ tiếng rên rỉ của cô.
"Ưm..." Ôn Ngôn thở dốc, ôm lấy cổ của anh, ngửa đầu đáp lại nụ hôn của anh, hạ thân không ngừng vang lên tiếng nước khi bị trừu sáp, đôi mắt của cô ngấn lệ.
Cảm giác khi dùng tay không giống với dùng dương vật, ngón tay có thể linh hoạt tự do mở rộng, uốn cong ở bên trong hoa huyệt.
Mỗi lần đi vào Lục Diệu đều cố ý cong ngón tay đào móc tiểu đậu đậu ở sâu bên trong, đó là điểm mẫn cảm của cô, ở sâu bên trong hoa huyệt, không chịu được kích thích.
"Anh Tứ...!Ừ...!Đừng chạm vào chỗ đó...! Sướng quá, thật sướng quá, a a..." Ôn Ngôn khóc nức nở cầu xin tha thứ, hai tay cách lớp áo sơ mi mà dùng sức cào vai của anh: "A a....!Cầu xin anh Tứ."
Lục Diệp ngừng trừu sáp, thở gấp đỡ trán của cô, chậm rãi rút hai ngón tay từ trong tiểu huyệt của cô ra, đưa tới bên miệng của cô: "Nếm thử hương vị của bản thân không?"
Ánh mắt của Ôn Ngôn mê ly, ngửi thấy một hương vị dâm mĩ, lại nghe lời mở ra cái miệng nhỏ nhắn, ngậm lấy hai ngón tay dính đầy dâm thủy của anh mút vào.
Nhìn thấy dáng vẻ mút ngón tay của cô, trong đầu của anh đều hiện lên hình ảnh đêm đó ấn cô quỳ gối giữa háng mình, dùng đại dương vật trừu sáp cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Ngón tay cuốn ở đầu lưỡi trơn mềm của cô, một tay khác cách lớp vải nhào nặn bầu ngực của cô: "Dùng cái miệng nhỏ nhắn của em giúp anh bắn ra đi."
Ôn Ngôn cũng không kháng cự việc giúp anh khẩu giao.
Trong lúc bọn họ làm tình, cô cực kỳ không thích việc mình bị trêu chọc đến mơ hồ, còn người đàn ông này vẫn luôn là dáng vẻ tỉnh táo bày mưu tính kế, ngoại trừ đêm hôm đó say rượu làm anh bị mất khống chế, những thời điểm khác anh luôn là người chủ đạo trong lúc họ làm tình, chỉ có khoảnh khắc anh bắn tinh mới có thể nghe được anh nặng nề thở dốc.
Lục Diệu ngồi trên ghế sô pha, Ôn Ngôn cúi đầu ở giữa háng của anh ngậm đại dương vật trong miệng hút, áo sơ mi trắng trên người anh đã có nếp gấp, không còn cảm giác cấm dục như khi mặc quân trang, giờ phút này anh đang tựa vào lưng ghế sô pha, đan tay giữ sau gáy người phụ nữ ở giữa háng, nhiều lần đều muốn túm lấy tóc của cô mạnh mẽ ấn xuống, nhưng lí trí còn sót lại của anh cho biết không thể lại bạo lực như vậy.
Ôn Ngôn cảm thấy anh đang kiềm chế, đầu lưỡi liếm qua quy đầu cường tráng của anh, lại ngậm rồi đâm sâu vào trong miệng, giữ trong cổ họng một lúc mới chịu nhả ra, lặp đi lặp lại như thế mười mấy phút, tiểu huyệt dưới thân cũng càng ngày càng tao.
Chẳng lẽ bản chất bên trong của cô thật sự dâm đãng? Chỉ là liếm dương vật của người đàn ông này mà tiểu huyệt của cô cũng có thể chảy nước.
Lục Diệu phát hiện ra cô phân tâm, anh rút đại dương vật trong miệng cô ra, kéo cô từ dưới đất lên, nâng mặt của cô, tìm được miệng của cô, lại một lần nữa trao đổi nước bọt, cùng nhau ngã xuống ghế sô pha.
Hai tay của Ôn Ngôn quấn lấy eo của anh, nâng mông lên đi cọ cọ với tính khí nóng như lửa của anh: "Anh Tứ..."
Lục Diệu lại không theo ý cô, ôm chặt lấy cô ma sát ở cửa huyệt đã ươn ướt, chỉ ma sát...!Không đâm vào.
"Anh Tứ..." Ôn Ngôn không ngừng gọi anh: "Đâm vào đi."
Một vưu vật thật sự là dưới giường cao quý như lan, trên giường lại dâm đãng không chịu nổi.
Tương phản trước sau mới có thể cho người đàn ông loại cảm giác chinh phục trước giờ chưa từng có.
Ôn Ngôn hiểu rõ tâm lý của đàn ông, cô biểu diễn cái cảm giác tương phản đến mức tinh tế vô cùng.
Lục Diệu biết cô diễn giỏi, không vạch trần, dùng quy đầu mài ép âm đế mẫn cảm của cô, kích thích hoa huyệt của cô không ngừng co vào, phun ra một lượng lớn dâm dịch rồi mới bằng lòng dùng dương vật chậm rãi đâm vào bên trong hoa huyệt chật chội của cô.
"Ưm..." Cuối cùng cũng được lấp đầy, mi tâm của Ôn Ngôn vừa mới giãn ra lại cau chặt vào, hai tay cào lên ghế sô pha làm bằng da thật ở dưới thân, thân thể trắng như tuyết vặn vẹo không ngừng: "Ừ...!Anh Tứ..."
Thanh âm rên rỉ của cô rất êm tai, có cảm giác trêu chọc lòng người, cho dù là diễn, nghe cũng cũng không thấy có chút giả tạo nào.
Lục Diệu nâng tay của cô đặt ở trên vai, nhìn thấy tính khí to dài của mình ra vào trong huyệt động của cô, lại nghĩ tới đêm đầu tiên cưỡng bức cô, cô trúc trắc đáp lại còn vô cùng chật chội: "Từng làm với Thịnh Tây Quyết rồi sao?"
Nghe được tên của Thịnh Tây Quyết, Ôn Ngôn lập tức tỉnh táo.
Thấy phản ứng này của cô, Lục Diệu ngừng ra vào trong hoa huyệt của cô, cúi người xuống gần mặt cô, đặt câu hỏi lần nữa: "Đã từng làm rồi sao?"
Ôn Ngôn không thích bị ép hỏi, nhất là chuyện liên quan đến quá khứ của họ, nhấc tay chạm lên gương mặt góc cạnh rõ ràng của anh, đầu ngón tay trượt từ đầu sống mũi cao trượt xuống, dừng lại ở bên môi: "Hình như anh Tứ nhập diễn sâu quá rồi, anh quên rồi hả? Chúng ta là kết hôn giả, trên hiệp ước có ghi chú rõ ràng, dùng làm tình để an ủi đối phương, thỏa mãn nhu cầu của đối phương, ngoại trừ đảm bảo trung thành và trong sạch khi làm những điều trên, còn lại tình cảm và sinh hoạt, chúng ta không thể can thiệp vào của nhau, cũng không được hỏi đến."
Đáy mắt tĩnh mịch của Lục Diệu hiện lên một cảm xúc không rõ, chỉ vẻn vẹn mấy giây liền chuyển thành cười yếu ớt, một cái an ủi thật tốt...
Bỗng nhiên anh động thân một cách hung ác đè lên chỗ sâu trong hoa huyệt của cô mà xoay nghiền: "Vẫn còn yêu anh ta?"
Ôn Ngôn quay mặt qua chỗ khác, lựa chọn không trả lời.
Lục Diệu cười nhẹ, di chuyển tính khí giữa háng rút ra rồi lại hung ác đâm đi vào, mỗi một lần đều ma sát đến tận chỗ sâu nhất, thẳng đến khi làm cho dâm thủy của cô chảy ròng ròng, tiếng thở gấp không ngừng, mới rút ra côn thịt vẫn còn cứng như bài ủi.
Đột nhiên bị trống rỗng, Ôn Ngôn mở mắt nhìn về phía anh, lại nhìn thấy anh đi chỗ bàn trà bên cạnh nhặt quần áo lên rồi mặc vào.
Tại sao có thể như vậy được? Không phải người ta vẫn hay nói người đàn ông đang làm tình tuyệt đối sẽ không dừng lại giữa đường sao? Chỉ có một số lượng cực nhỏ người có lý trí siêu cấp mới có thể khống chế được nửa người dưới.
Nhìn thấy sau khi Lục Diệu chỉnh lại thắt lưng thì xoay người, dưới ánh đèn ấm áp u tối chiếu rọi, làm cho gương mặt đẹp trai của anh thêm mười phần yêu mị.
Ôn Ngôn ngồi dậy, trước tiên kéo váy xuống, che khuất nửa người dưới: "Anh Tứ tức giận à?"
"Đúng." Lục Diệu không hề che giấu cảm xúc của bản thân, móc bật lửa và thuốc lá từ trong túi quần ra: "Lúc anh tức giận, cảm xúc rất dễ mất khống chế, không muốn lại làm em bị thương."
Thở ra một vòng khói, từ trong một túi quần khác lấy ra không cái quần lót viền ren của cô: "Mặc vào đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...