Ông Xã Quân Nhân Thô Bạo H FULL


Ôn Ngôn ngồi trên người Lục Diệu, có thể cảm giác được biểu tượng đàn ông ở giữa hai chân của anh đã cương lên, bị anh hôn đến mức thở không nổi, trong miệng đều là mùi vị của rượu: "Anh Tứ! "

Mấy ngày nay, giữa bọn họ đừng nói là hôn môi, ngay cả nắm tay cũng chưa từng nắm.


Lục Diệu cũng không chủ động phá vỡ thế cân bằng, còn tưởng rằng anh chấp nhận mối quan hệ xa cách giữa hai người, bây giờ suy nghĩ một chút, sau đêm đó nơi tư mật của cô và chân đều phải hứng chịu mức độ thương tổn khác nhau, mấy ngày nay tĩnh dưỡng kết hợp với bôi thuốc mới đồng ý đi cùng Tân Nhiễm đi hộp đêm đón giao thừa được.


Bây giờ Ôn Ngôn mới nghĩ ra, người đàn ông này khẳng định đã tính toán kỹ, xem chừng thân thể của cô đã phục hồi như cũ, mới có thể làm như vậy với cô.


Thật đúng là lão hồ ly.


"Anh không biết bọn Yến Tống sẽ gọi phụ nữ tới, trước kia tụ hội chưa bao giờ gọi phụ nữ.


" Lục Diệu đỡ trán của cô giải thích, trong miệng thở ra đều là mùi vị nóng rực của rượu, môi mỏng còn dính son môi hồng của cô, giống như ý thức được, đầu lưỡi quét qua, lại lần nữa ngậm lấy lưỡi của cô.



Lần này Ôn Ngôn bị hôn đến mức hô hấp dồn dập, dần dần đáp lại, hoàn toàn quên mất phòng đánh bài bên cạnh còn có mười mấy người.


Lục Diệu bế ngang cô lên, đi vào phòng nghỉ ở bên cạnh.

Sau khi đóng cửa, nụ hôn càng thêm kịch liệt, môi lưỡi quấn quýt lấy nhau, trao đổi nước bọt cho nhau, thân thể dính chặt vào nhau mà ma sát, tia lửa dục vọng bị thiêu đốt đến mức cháy càng ngày càng mãnh liệt.


Ôn Ngôn có thể cảm giác được bàn tay của Lục Diệu đang vén váy của cô lên, dọc theo hai chân bên trong lần mò sờ lên, lòng bàn tay của anh rất nóng, những vết chai vuốt ve lên da thịt trên chân, ám chit hết sức rõ ràng.


Lòng bàn tay của Lục Diệu cách một lớp vải ren nhẹ nhàng bao trùm lên hạ thân của cô: "Còn đau không?"

"Đã hết đau.

" Cô đỏ mặt đối diện với ánh mắt của anh: "Chúng ta không đi về sao?"

"Em muốn về chơi đấu địa chủ?" Ánh mắt của anh giống như muốn nói: Đâu địa chủ còn chơi hay hơn làm tình với anh sao?

Ôn Ngôn lắc đầu: "Em sợ chúng ta không quay về, bọn họ sẽ ra ngoài tìm.

"


"Không đâu.

" Lòng bàn tay cách một lớp vải xoa nắn chỗ mềm mại nhất kia, vùi đầu khẽ hôn vào cổ của cô, không dám mút cắn, biết da thịt của cô non, hơi mạnh một chút là sé có dấu vết: "Bọn họ không dám.

"

Bốn chữ này cho thấy rõ ràng địa vị của anh trong đám đàn ông kia.


"Mấy ngày nay anh vẫn luôn suy nghĩ về đêm đó.

" Lục Diệu ngoài miệng thì nói chuyện, nhưng tay đã vén lớp vải kia lên duỗi vào bên trong, sờ được dâm thủy, hài lòng bế cô lên: "Đêm đó em ngoại trừ thấy đau còn có cảm giác khác hay không?"

Anh không cho phép cô trốn tránh, cúi thấp đầu xuống chạm vào trán của cô: "Anh nhớ được em phun trào.

"

Thành kiến lớn nhất của Ôn Ngôn đối với người đàn ông này chính là những sự tình mà họ đã trải qua và khả năng đặc biệt của anh, cũng không phải do đêm đó anh hung bạo bao nhiêu, nguyên nhân mấy ngày nay tận lực tránh anh cũng chính là sợ anh nhắc lại đêm đó.



Hiện tại anh đột nhiên nhắc lại, Ôn Ngôn tự biết có tránh cũng không xong, hai chân khép lại, kẹp lấy tay của anh: "Anh Tứ cũng bắn rất nhiều lần, có muốn em giúp anh nhớ lại một chút không?"

Dứt lời, tay của cô đồng thời cũng đã duỗi tới khóa quần của anh, tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài.


Lục Diệp biết, cô không muốn thừa nhận bản thân bị thua, nhất là dựa vào sự tình bên trên, đại dương vật giữa hắng bắn ra ngoài bị lòng bàn tay của cô bao trùm cảm nhận được sự mềm mại của lòng bàn tay, hầu kết nhấp nhô lên xuống, hôn lên môi của cô, khàn giọng nói: "Anh còn nhớ rõ bắn vào trong miệng của em, còn có! Trên mặt.

"

Ôn Ngôn ngửa đầu hôn lên miệng của anh, ngăn chặn anh lại tiếp tục nói chuyện liên quan đến đêm hôm đó.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận