Ông Xã Quân Nhân Thô Bạo H FULL


Ôn Ngôn chỉnh sửa lại lớp trang điểm cho tốt rồi mới trở về phòng đánh bài, bên trong khói thuốc lượn lờ, mùi vị rất nồng.

Cô quét mắt một vòng, không thấy Lục Diệu.

Cô để ý thấy Yến Tống vốn mặc âu phục thẳng tắp, giờ cũng có chút thảm hại không chịu nổi.

Anh ta đã uống đến đỏ cả mặt, đứng dậy đánh bài còn lung la lung lay, Tân Nhiễm dựa vào cửa chính nháy mắt với cô một cái, để cho cô yên tâm, bản thân mình vẫn tốt.

Ra khỏi phòng đánh bài, Ôn Ngôn đi ra phòng khách, mặc thêm áo khoác đi ra thang máy.

Đêm ba mươi ở thành Bắc rất sôi động, có thể bắn pháo hoa ở khu vực cố định, đứng ở cửa Triêu Đường đúng lúc có thể nhìn thấy từ xa pháo hoa được bắn ra rực rỡ trong bầu trời đêm, Ôn Ngôn đột nhiên lại nhớ tới nhà họ Ôn, lúc này nếu như đang ở nhà họ Ôn thì chắc là đang ở cùng với người nhà thưởng thức pháo hoa ở sâu sau.

Điện thoại di động rung lên, cô lấy ra từ trong áo khác, mở Wechat, [Ngôn Ngôn, chúc mừng năm mới.]

Là Thịnh Tây Quyết.

Cô theo bản năng nhìn ra ngoài cửa, chiếc Bentley với cặp đèn nháy đang đỗ ở ven đường, Thịnh Tây Quyết điều khiển cửa sổ xe hạ xuống, nhìn cô.

Ánh mắt chạm vào nhau, Ôn Ngôn nhớ tới mấy năm trước lúc bọn họ còn đang trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt, vào đêm ba mươi, người đàn ông này đột nhiên xuất hiện tại cửa lớn nhà họ ôn, trong tay mang theo bánh bao súp của thành Nam mà cô thích ăn nhất, cười nói với cô: "Ngôn Ngôn, chúc mừng năm mới."


Nếu như không có một trận ngoài ý muốn vào ba năm trước, hẳn là năm nào cô cũng được ăn bánh bao súp mà anh ấy mang từ thành Nam về.

Nhớ tới những cái này, Ôn Ngôn lại nở một nụ cười trào phúng.

Cửa tự động mở ra, cô đi ra ngoài.

Thịnh Tây Quyết cũng mở cửa xe ra, trong tay giống như đang ôm thứ gì đó, đến gần thì nhìn thấy đó chính là bánh bao súp.

"Anh đã mua lại Nam Nguyên Ký, mở một cửa hàng chi nhánh ở thành Bắc ở đối diện với nhà em, mở cửa 24 giờ.

Sau này, chỉ cần là em muốn ăn, bất kỳ lúc nào cũng có thể ăn được." Thịnh Tây Quyết mở hộp cơm được đóng gói tinh xảo ra, đưa cho cô găng tay dùng một lần, trong đáy mắt tất cả đều là trông đợi: "Em nếm thử đi."

Ôn Ngôn không cự tuyệt, đeo găng tay vào, cầm một cái bánh bao súp lên, cắn một cái, quả thật vẫn là cái mùi vị quen thuộc: "Mùi vị không tệ, hôm nào khai trương sẽ đến ủng hộ Thịnh tổng."

"Đã khai trương được một tuần rồi." Thịnh Tây Quyết chăm chú nhìn cô không chớp mắt: "Gần đây đều không thấy em, về nhà họ Lục rồi à."

"Thịnh tổng nói đùa rồi, tôi không về nhà họ Lục thì về đâu?" Ôn Ngôn tiện tay cầm tờ giấy ăn lên lau nước canh trên khóe miệng: "Cám ơn bánh bao súp của Thịnh tổng, tôi đi về trước, Tân Nhiễm còn chờ tôi ở bên trong."

"Ngôn Ngôn." Thịnh Tây Quyết túm lấy cổ tay của cô: "Anh biết em và Lục Diệu là kết hôn giả."

"..." Đáy mắt của Ôn Ngôn không có chút gợn sóng, đoán được sớm muộn gì anh ta cũng tra ra được chuyện bản thân mình không đi đăng ký với Lục Diệu, hất nhẹ tay của anh ta ra: "Hình như Thịnh tổng hiểu lầm gì rồi, tôi và anh Tứ chỉ là còn chưa đi Cục dân chính đăng ký, đợi qua Tết, chúng tôi mới đi đăng ký."

"Ngôn Ngôn không cần lừa gạt anh, anh không ngốc, quan hệ giữa em và Lục Diệu là như thế nào, anh liếc mắt một chút là có thể nhìn ra." Thịnh Tây Quyết lại một lần nữa bắt lấy cổ tay của cô, bá đạo kéo cô đến trước mặt: "Em không yêu anh ta, trong lòng em chỉ có anh."

"Có anh?"

"Em kết hôn chính là để trừng phạt anh, trừng phạt anh năm đó ngu xuẩn, Ngôn Ngôn, không cần trừng phạt anh nữa có được không? Em cho anh thêm một cơ hội, để cho anh bù đắp cho em được không?"

"Tại sao phải bù đắp?" Đôi mắt của Ôn Ngôn vẫn luôn hàm chứa ý cười: "Người đàn ông đêm đó cưỡng gian tôi cũng không phải là anh, tại sao anh phải đền bù cho tôi?"

Hai chữ cưỡng gian đã từng là từ cấm của cô.

Bây giờ, cô đã có thể thản nhiên đối mặt với tất cả những chuyện đã từng xảy ra trong quá khứ.

Nhìn thấy người đàn ông trước mặt ngây người, cô đẩy bàn tay của anh ta ra: "Mau trở về cùng đón năm mới với bà xã của anh đi, Thịnh tổng."



Sau khi Ôn Ngôn đi về phòng khách, Lục Diệu cũng đã trở về, mọi người trong phòng đánh bài cũng đã nghỉ, Yến Tống mang vẻ mặt thất bại ngồi trên ghế sô pha, Tân Nhiễm ngồi bên cạnh ra vẻ tiền bối phân tích cho anh ta vì sao anh ta thua, đám người quan hệ công chúng của Triêu Đường ngồi bên cạnh nghe rất chăm chú.

Ôn Ngôn đi về phía Lục Diệu, chủ động tới gần anh: "Anh Tứ, em đói rồi."

Lục Diêu cầm chén rượu lên, nhấp một ngụm, cánh tay ôm lấy em của cô, kéo cô vào trong ngực: "Ăn bánh bao súp còn chưa no?"

Cô tự biết không thể lừa được anh: "Em chỉ mới ăn có một miếng."

"Muốn ăn cái gì?"

"Bánh sủi cảo."

Ôn Ngôn ở trong phòng nghỉ ăn mấy cái bánh sủi cảo xong, còn gắp một cái đưa đến miệng Lục Diệu: "Anh Tứ nếm thử không? Hương vị cũng không tệ lắm."

Lục Diệu mở to miệng, đôi mắt tĩnh mịch nhìn cô chăm chú.

"Có muốn ăn thêm không?" Ôn Ngôn lại gắp thêm một cái.

Lục Diệu cầm lấy khăn lau miệng: "Em muốn lấy lòng anh?"

"Đúng vậy." Cô để đũa xuống, ngồi lên lòng anh, hai tay ôm lên cổ của anh, cúi đầu tìm môi anh rồi hôn lên.

Lần đầu tiên chủ động hôn đàn ông, động tác của Ôn Ngôn lộ ra dáng vẻ không thuần thục, hôn kiểu chuồn chuồn lướt mấy cái, nhưng lại không biết làm như nào để xâm nhập sâu hơn.

Cô mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt: "Anh Tứ, mặc kệ anh có tin hay không, em đã lớn như vậy rồi, nhưng anh là người đàn ông đầu tiên được em dỗ dành, đừng tức giận nữa có được không?"


Lục Diệu dùng tay nắm cằm của cô, sống mũi cao cọ qua chóp mũi của cô, bàn tay rộng lớn cách một lớp vải bóp lấy cái mông của cô, môi mỏng dán tại cánh môi của cô khẽ đóng mở: "Có cần anh dạy em làm thế nào để dỗ dành đàn ông không?"

*
Lúc đi ra khỏi thang máy, trái tim của Ôn Ngôn vẫn còn đang tăng tốc nhảy nhót, Lục Diệu ở bên cạnh lại là dáng vẻ bình tĩnh như núi, đi đến cửa phòng khách, người đàn ông này mới bộc lộ ra bản tính của anh.

Cừa vừa mở ra, hơi thở của Ôn Ngôn liền bị anh xâm chiếm.

Lục Diệu vừa hôn môi của cô, vừa đá văng cửa, hay tay hung ác dày vò cặp mông co dãn mười phần của cô.

Anh đóng cửa lại, ngay cả đèn cũng không thèm bật, ngậm lấy chiếc lưỡi trơn mềm thơm tho của cô mà mút vào, vén váy của cô, sờ lên bắp đùi trơn mượt, dọc theo hai chân sờ lên trên.

"Ưm" Trong cổ Ôn Ngôn phát ra tiếng rên, cơ thể lại một lần nữa bị đánh thức, cô chủ động cởi áo khoác trên người, rồi đưa tay cởi luôn cả áo khoác của anh.

Trong bóng tối không ngừng vang lên tiếng quần áo rơi xuống đất, xem lẫn trong đó còn có cả tiếng thở dốc của nam nữ.

Ngay tại cửa ra vào, Lục Diệu nâng mông của người phụ nữ trong ngực lên, tách hai chân đang khép của cô ra, đầu gối giơ lên chạm vào trung tâm mềm mại giữa hai chân của cô, vùi đầu vào chỗ xương quai xanh của cô mà gặm cắn: "Ôn Ngôn, tối nay là em chủ động trêu chọc anh, đừng có hối hận."

Ôn Ngôn ngẩng đầu lên, hai tay rời khỏi cổ áo của anh, cởi nút áo, dùng hàng động để trả lời anh.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận