Chương 8: Sóc, nguy hiểm!
Mấy hôm nay Tống Hứa vẫn luôn cảm thấy ngứa răng, nhất định phải gặm thứ gì đó mới dễ chịu được. Hồi trước, mỗi ngày "Tùng" đều dùng răng gặm quả hạch, mà trong cánh rừng rậm nơi cô đang sống này có rất ít thứ như quả hạch. Số lần dùng răng của cô ít đi rất nhiều, có lẽ thú nhân sóc cần mài răng đúng hạn.
Thử dùng răng gặm cây, phát hiện bào cây tốt hơn những thứ khác nhiều, với cả như vậy răng sẽ không ngứa nữa. Tống Hứa dần quen dùng răng làm công cụ đào hốc cây.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ban đầu, khi gặm cô còn vô thức nhìn chung quanh xem có ai đang coi không, nếu có thì ngại lắm. Sau đó thấy vụn gỗ rơi ào ào xuống tạo cảm giác cực kỳ khoái lạc. Gặm rồi gặm, mỗi ngày gặm cây giống như động cơ chạy bằng điện vậy.
Cạo cây một hồi, lại đi kiếm thức ăn, sau đó chơi trong rừng cây hoặc thăm dò. Tiện cũng đào một đống rêu xanh về đặt ngoài cửa hang rắn để phơi khô.
Rêu xanh đã phơi khô có rất nhiều tác dụng, có thể là đồ nhóm lửa, có thể làm ổ.
Trước mắt, Tống Hứa đã đệm mấy lớp rêu khô làm thành cái ổ nhỏ trong hang đá, ở giữa bị cô nằm vào ngủ nên hõm xuống, giống như cái tổ chim non.
Cô còn phơi rất nhiều rêu xanh cũng làm đệm cho rắn ở nơi hẻo lánh, rắn có đệm lót sẽ ngủ thoải mái hơn, sạch sẽ và cũng vệ sinh hơn.
Với cả rêu xanh ẩm ướt còn có thể dùng làm giấy vệ sinh, tốt hơn nhiều so với những thứ khác.
Thứ như rêu này có thể thấy được khắp nơi trong rừng rậm, lấy mãi không hết, dùng mãi không cạn. trước kia Tống Hứa cò từng ghét bỏ người ta không ăn được, bây giờ mới hiểu được tác dụng của nó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong quá trình thăm thú rừng rậm, Tống Hứa thấy cái gì thú vị, thấy đồ gì chưa từng thấy đều muốn mang về hang đá, thời gian chậm chạp trôi qua, hang đá thuộc về rắn đã bị đống đồ linh tinh của cô chất đồng đầy một góc.
Cũng may, rắn là chủ thuê hào phóng, không để ý mấy thứ linh tinh cô kéo về. Chỉ có mỗi khi cô mang theo cành cây khô về, hắn đi ngang qua sẽ dùng đuôi quấn lấy chúng, xoắn nó thành năm, bảy mảnh.
Ban đầu mang cành cây khô về, đúng là Tống Hứa muốn cho hắn làm đồ chơi, nhưng về sau cô chỉ muốn thu thập củi lửa, rắn "chẻ củi", vừa tiện lại vừa nhanh! Cuối cùng không lo không có củi đốt.
Với cả cô từ từ phát hiện ra, quấn cành cây khô có thể là sở thích của rắn.
Hắn ra ngoài đi săn, trên đường thấy cây khô đổ rạp, cũng sẽ hơi chếch người, xoắn cây khô thành từng khối, từng khối, sau đó mới rời đi.
Thật giống như bé trai bị hố nước ven đường thu hút sự chú ý, mỗi ngày đều chơi với hố nước trong rừng rậm.
Lần thứ hai Tống Hứa nhìn thấy rắn lớn ra ngoài đi săn, khác với lần trước, lần này chạng vạng tối hắn mới rời hang. Mặt trời lặn về tây, chim mỏi về tổ, Tống Hứa cũng đang chạy về hang đá. Đi được nửa đường, thấy hắn trườn ra ngoài, gót chân cũng chuyển hướng theo, đi một đoạn mới phát hiện hắn muốn ra ngoài ăn cơm.
Xem ra thời gian ăn cơm của hắn không cố định, cũng không phân bữa ăn sáng, trưa, tối. Với cả khoảng cách với lần ăn trước ước chừng nửa tháng.
Tống Hứa ghi lại thời thời gian ở trong hang của rắn lớn. Mỗi ngày trước khi đi ngủ đều vạch một đường, còn bổ sung mấy đường ban đầu không chủ ý nhớ, bây giờ đếm thì có 33 đường rồi.
Trong vòng ba mươi ba ngày cô xuyên vào thế giới này, gần như mỗi ngày đều nhìn thấy rắn, nói ra thì giờ bọn họ đã quá quen thuộc nhau rồi.
Bọn họ sẽ ngủ cùng nhau: mỗi lần sét đánh, trời mưa, Tống Hứa nhất định sẽ phi như bay tới dưới cái đuôi của Ô Mộc nằm một đêm. Sở dĩ cô trải nệm rêu khô ở trong xó của Ô Mộc cũng có suy tính trước, thực sự không muốn lần nào lăn vào cũng thành một con sóc đầy bụi.
Bọn họ sẽ cùng ăn gì đó: Tống Hứa là một người thích chia sẻ, không kéo kiệt giấu thức ăn của mình đi không cho bạn cùng phòng thử. Sự nhiệt tình của cô làm Ô Mộc không chống đỡ nổi lần nào. Trừ lúc đi săn, bình thường phản ứng của Ô Mộc đều chậm chạp, mỗi lần lên tiếng đều không cách nào theo kịp tốc độ nói chuyện của cô. Tài nghệ nấu ăn của cô cùng làm cho Ô Mộc phải vô số lần cuộn mình trốn vào trong cái hang chật hẹp kia, né tránh không muốn gặp.
Bọn họ sẽ cùng đi săn: Tống Hứa phấn khởi đi theo sau rắn lớn, muốn tham quan hiện trường thế giới động vật. Cô vẫn chưa hiểu rõ về mảnh rừng này, rắn bản địa có thể mang lại cho cô tầm nhìn rộng rãi, khám phá ra nhiều cảnh đẹp hơn.
Lần này Ô Mộc không đi săn ở bờ sông kia, nhưng hoàn cảnh thì tương tự. Tống Hứa đoán có thể là thượng nguồn và hạ lưu của cùng một dòng sông.
Nơi này có khá nhiều động vật đang uống nước, chỉ là không nhiều bằng lần trước. Việc này cũng dễ hiểu thôi, dù sao đêm xuống khu rừng rậm quả thực không an toàn lắm, có rất nhiều kẻ hung tàn đang săn mồi, tất cả đều ai về nhà nấy.
Nếu như không có rắn lớn bên cạnh, Tống Hứa cũng không dám lang thang trong rừng vào ban đêm.
Tống Hứa đứng ở nhánh cây gần đó nhìn rắn lớn. Lần này hắn nhắm vào một con lợn rừng, là con đực béo ục ịch, đang ủi đất ở bờ sông. Không biết nó đang đào cái gì mà bùn đất văng tứ tung.
Tống Hứa đứng ngoài quan sát thấy rắn lớn biến thành hình thú, mở cái miệng rộng từ từ nuốt con lợn đã ngừng giãy dụa vào miệng, trong lòng tự nhủ: Trên người toàn là bùn, không rửa cái đã ăn rồi sao? Dùng cái đuôi cuốn nó vung vẩy trong sông tí cũng tiện mà?
Một con lợn bự biến cổ rắn lớn thành quả bóng. Quả bóng kia chầm chậm nhích xuống dưới. Không hiểu sao Tống Hứa lại cảm thấy trông rất hề, rất đáng yêu. Giống như viên kẹo hồ lô, cũng giống nuốt viên thuốc. Cô ngồi trên cành cây cười nghiêng ngả.
Đột nhiên, cô phát hiện rắn lợn phun thịt đã vào miệng ra.
Tống Hứa: Hở? Sao lại nhổ ra, không ngon à?
Cô còn đang hoang mang, gần như trong nháy mắt, rắn lớn ở bờ sông không xa đã tìm được cô trốn trên cây.
Tống Hứa nhìn đầu rắn đột nhiên phóng đại trước mặt, thân hình sóc bỗng ngu luôn. Rắn lớn hoàn toàn trong hình thú phát ra tiếng khè khè đe dọa, rắn vảy đỏ sậm kèm hoa văn đen lướt qua đôi tai dựng đứng trên đỉnh đầu của cô.
Sau lưng Tống Hứa truyền tới tiếng kêu sợ hãi dồn dập của một loài động vật thuộc họ mèo. Cô quay đầu nhìn, thấy rắn lớn đang cắn một con báo đen, đồng thời đuôi dài quấn lên, cả cái cây này lập tức bị đuôi của hắn quấn đầy.
Tựa lưng trên cành cây nhìn cuộc săn giết gần trong gang tấc, Tống Hứa nhìn con báo đen kia không còn động tĩnh gì trong vài giây đồng hồ, phát hiện hình như rắn lớn là một con rắn có kịch độc.
Đến khi báo đen bị rắn lớn nuốt trọn, Tống Hứa mới ý thức được tình huống vừa rồi là thế nào.
Vừa rồi, lúc rắn lớn đang săn lợn rừng, ở cành cây trên đỉnh đầu cô có một con báo đen đang ẩn mình, mà cô có khả năng là mồi săn của báo đen.
Nghĩ lại mà cảm giác sợ hãi đột nhiên xông lên não. Cả người Tống Hứa mềm nhũn nhảy từ cành cây tới cạnh rắn lớn, ôm cái đuôi hắn gào khóc.
"Sợ chết ta rồi, sợ chết ta rồi, sợ chết mất trời ơi!"
"Hu hu hu, sao lại có báo chứ!"
"Suýt thì bị ăn rồi, nếu như bị ăn thì sáng mai ta sẽ biến thành một đống kít tươi!"
Ô Mộc vừa mới nuốt con báo vào, suýt thì bị tiếng gào khóc của cô dọa phun báo đen ra.
Cái cây này kiên cường gánh vác cơ thể dài hơn hai mươi mét của hắn. Ô Mộc quấn trên cây, đầu kẹt ở một cành cây, tiêu hóa đồ mới vừa ăn theo thói quen trước đây.
Chỉ là bên cạnh có người đang không ngừng kêu gào phát tiết ra nỗi sợ tới trễ, hắn không nhịn được bị hấp dẫn sự chú ý. Cô nhảy chỗ này chỗ kia, không khác gì trước đây.
Mỗi lúc trời tối cô đều vừa kêu vừa nhảy như vậy, có đôi khi còn chạy trên vách của hang đá.
Cô quen khóc lóc, gào khan không rơi lệ trong nhiều năm đấu với bố mình, lúc này dựa vào cơ thể tráng kiện của rắn khóc khan một trận, bỗng sờ tới phần nhô lên ở thân rắn, con báo đen khi này đã nhích tới vị trí tay cô rồi.
Một giây sau cô ngừng khóc, tò mò nhìn cái bọc to kia, cẩn thận sờ.
Cô có thể cảm giác được thức ăn cỡ lớn bị bọc bên trong, đang bị dịch dạ dày tiêu hóa. Bởi vì bằng mắt thường cũng có thể thấy được cái bọc to này đang dần dần thu nhỏ. Công suất tiêu hóa của thú nhân mạnh ghê ta.
Cô tò mò xong lại muốn khóc tiếp, mà khóc không được. Đành phải xoa ngực mình yếu ớt lặp lại: "Dọa ta sợ chết."
Trong trí nhớ của nguyên thân, thú nhân cỡ nhỏ không có sức mạnh, trong sinh hoạt một mình dễ bị thú dữ tập kích. Trước đây nguyên thân sống trong bộ lạc nhỏ, cũng thường xuyên bị chim ưng khổng lồ tập kích.
Nhưng ở vùng rừng rậm này, những địa điểm mà bình thường Tống Hứa hoạt động đều gần hang đá, chung quanh có mùi của rắn lớn, động vật cỡ lớn cũng không dám lại gần. Cô chưa từng gặp nguy hiểm, nên cũng dần buông lỏng phòng bị.
"Rắn ơi, vừa rồi ngươi đã cứu ta, ngươi tốt bụng quá." Tống Hứa lập tức cảm động ghé vào đuôi rắn. Cảm thấy thật không uổng công ngày thường mình quét dọn hang cho hắn, còn trải đệm rêu xanh, còn nói chuyện phiếm, khiêu vũ và chia sẻ đồ ăn. Mặc dù hắn không thích nói chuyện, nhưng là một người... rắn nhiệt tình.
Rắn "nhiệt tình" tiêu hóa xong, chuẩn bị đi về. Hắn bò xuống cây, phát hiện cái đuôi bị giữ chặt. Sóc tóm chặt lấy cái đuôi của hắn, nhìn còn lợn rừng béo cách đó không xa.
"Không cần con lợn rừng kia nữa sao? Tiếc ghê á."
Đương nhiên Ô Mộc không có ý định nuốt lại thứ mình vừa nôn ra. Nhưng đã lâu rồi Tống Hứa không ăn thịt lợn, thế là chạy tới xé một tảng thịt lớn bọc vào lá cây chuẩn bị mang về nếm thử.
Cô tốc chiến tốc thắng, chỉ sợ rắn lớn không đợi cô đã về như lần trước. Nhưng ai ngờ lần này hắn vẫn đứng tại chỗ chờ. Tống Hứa cảm động ghé vào lưng rắn, muốn hắn cõng mình về.
Nếu hôm nay rắn lớn tốt thế, thì không được bỏ qua bất cứ cơ hội nào tiến thêm bước nữa.
Lúc quay về trời đã tối đen, đây là lần đầu tiên Tống Hứa ở ngoài dong chơi với rắn lớn vào ban đêm.
Lúc một thân một mình, cô cảm thấy ban đêm rất đáng sợ, vừa sợ thú dữ cũng vừa sợ có ma. Nhưng đang nằm trên lưng rắn thì không còn làm người ta sợ như vậy nữa. Thậm chí Tống Hứa còn có tâm tư đi ngắm sao trên trời.
Tán cây rậm rạp che khuất bầu trời, chỉ thỉnh thoảng ngang qua đầm lầy đất trống mới có thể nhìn thấy sao trên trời.
"Sao sáng quá..." Tống Hứa bỗng thấy lắc lư một cái rồi ngã khỏi đuôi rắn. Mà rắn lớn lại như phụ huynh vô tậm, lái xe mà cũng không phát hiện con mình rớt khỏi xe rồi, vẫn tiếp tục trườn về phía trước.
Tống Hứa phải tự chạy về nhà nốt đoạn đường sau, cô đuổi theo sau lưng Ô Mộc, thở hồng hộc về được cửa hang. Nhìn thấy rắn lớn đã về trước một bước biến thành hình thú nhân. Hắn vẫn còn đang nghi ngờ quay đầu nhìn cái đuôi cuộn tròn của mình, hình như đang thắc mắt sao không thấy sóc con ở trên đâu nữa.
Sóc con phải đuổi theo sau xe sắp mệt chết rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...