Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 9: Sự nghi ngờ của rắn

 
Buổi tối, Tống Hứa nhóm lửa như thường lệ, đặt bếp đun nước nóng uống. Đến gần tảng đá đã bị cô vẽ bậy đầy trong lúc chán, cuối cùng cô vẫn liếc mắt nhìn tên rắn đang lặng lẽ nằm trong góc.

 
Cô cất giọng the thé như xe đẩy hàng của siêu thị: "Trai đẹp ơi mau tới đây chơi nào!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Không giống như lúc trước, hai ba câu là thu hút sự chú ý của người ta, hôm nay cô hô mấy lần, còn hát một bài vẫn không gọi được người tới.

 
Chẳng lẽ do hai hôm nay nhiệt độ bắt đầu dần tăng cao, hắn không thích sưởi nắng nữa rồi? Tống Hứa tới gần, phát hiện rắn lớn đã hoàn toàn biến thành thú hình. Cái đầu tổng thể hình bầu dục với phía trước hơi nhọn giấu trong đống đuôi, gối lên cái đệm rêu xanh mà cô phơi khô rồi chất đống.

 
Bao nhiêu ngày qua, Tống Hứa chủ yếu thấy hắn duy trì hình dạng bán thú nhân, là kiểu nửa người nửa rắn, chỉ có lúc săn mồi ngắn ngủi mới hoàn toàn hóa thành thú hình. Nhưng bây giờ hắn đâu có đi săn, vì sao đột nhiên lại biến thành thú hình thế?

 
Cô như trèo đèo lội suối vượt qua đống đuôi của hắn, cẩn thận kề bên đầu hắn: "Ngươi sao thế? Không muốn chơi à? Hay là không thoải mái?"

 
Hắn không nói lời nào, cũng không xì xì, chỉ có cái đuôi hơi đong đưa.

 
Tống Hứa nhìn một hồi cái đầu lớn của hắn, cũng không thấy rõ hình dạng của hắn lắm, đành phải cầm bó đuốc tới, lúc này mới phát hiện điểm khác thường.

 
Cặp mắt của rắn màu đỏ sậm dường như bị phủ một lớp màng trắng, mờ đục như sương mù, thật giống như miếng pha lê trong bị đánh bóng.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Hứa lập tức phản ứng kịp: "A, có phải ngươi bị che mắt không, muốn lột xác hả?"

 

Trước khi lột xác, rắn sẽ trải qua một quá trình bị che mắt. Che mắt trước, sau đó là thanh mắt, rồi qua một trận mới bắt đầu lột xác. Che mắt chính là tín hiệu muốn lột xác, cũng là một quá trình tạo "mí mắt" để bảo vệ con mắt.

 
Trong giai đoạn này, mắt của rắn sẽ biến thành màu trắng.

 
Tống Hứa vẫn luôn chỉ nuôi rắn trong mơ, chưa thực sự tự tay nuôi. Bây giờ có được rắn thật, lại là bán thú nhân, cũng không giống với rắn bình thường mà cô biết đến lắm.

 
Bởi vậy Tống Hứa có hơi sốt ruột, cô dời bó đuốc đi, sợ kích động tới tên rắn chuẩn bị lột xác này, rón rén sờ lên miệng hắn.

 
"Ôi, ngươi nghỉ ngơi cho tốt nha, ta không quấy rầy ngươi nữa."

 
Ô Mộc nhìn cô tới, nói chuyện với hắn, sau đó lại quay về vị trí của mình, biểu hiện yên tĩnh chưa từng có. Thật ra hắn lại có chút nghi ngờ.

 
Sự nghi ngờ này đã có từ lâu, từ lần đầu tiên trông thấy thú nhân sóc này rồi.

 
Cho dù hắn lớn lên ở tộc Mãnh Thú, ở bên hắn trừ mẹ thì cũng có rất ít thú nhân dám tới gần hắn. Lưỡi rắn bắt được tin tức trong không khí, luôn biết bọn họ tiết ra mùi sợ hãi.
 
Nhưng mà cô, thú nhân giống cái này rất nhỏ yếu, nhìn thấy hắn lại không sợ, mùi của cô luôn rất hưng phấn, vừa có cơ hội là nắm lấy cái đuôi của hắn sờ tới sờ lui, dù bị hắn bất cẩn cắn vào miệng cũng không sợ hãi, dừng như cô tin chắc bọn họ đang chơi đùa.

 
Trong ký ức không còn nhiều của Ô Mộc, thú nhân giống cái và giống đực ở chung chính là bạn đời, nhưng hắn không đi săn cho cô, không xây tổ cho cô, trái lại cô cứ luôn làm vậy.

 
Cô dọn dẹp hang động cho hắn, quét sạch rêu xanh và mảnh gỗ vụn trên đát, còn mỗi ngày đều có ý chia đồ ăn cho hắn. Mặc dù hắn không thích ăn, nhưng đây đúng là đồ ăn mà cô tìm được.

 
Nhưng hành vi này chỉ có bạn đời mới có thể làm, cũng là hành động theo đuổi đối phương, cho nên cô muốn trở thành bạn đời với hắn ư?

 

Ô Mộc suy nghĩ rất lâu mới nghiệm ra điểm này.

 
Nhưng hắn có rất nhiều chuyện không hiểu, tại sao lại có giống cái muốn làm bạn đời với bán thú nhân? Bán thú nhân không trọn vẹn, nếu như không thể biến thành hình thái thú nhân hoàn toàn, sớm muộn cũng sẽ sa đọa, trở thành dã thú mất lý trí, cuối cùng, thậm chí sẽ săn giết đồng bạn ngày trước của mình.

 
Hắn rất ít khi nghĩ chuyện liên quan tới thú nhân khác, hiếm khi suy nghĩ thì phải tốn rất nhiều thời gian. Có rất nhiều lúc, hắn chẳng nghĩ gì cả.

 
Ô Mộc không phải lột xác lần đầu, ngày trước mỗi lần lột xác, hắn đều ở chỗ này chậm chạp chờ đau đớn tới. Hắn chưa từng thấy thú nhân rắn khác loài, không biết lúc thú nhân rắn khác lột xa có phải cũng sẽ đau khổ vậy không. Hay chỉ có mình hắn là vậy. Nhưng bán thú nhân sẽ phải trải qua tra tấn so với thú nhân là chuyện không thể bình thường hơn.

 
Ô Mộc đang nghi ngờ, đang suy tư, Tống Hứa thì lại hồi hộp, vừa mong chờ vừa lo lắng.

 
Lần đầu tiên không có kinh nghiệm, rắn mà lột xác gặp khó khăn thì phải làm sao đây? Cô phải giảm bớt thời gian ra ngoài chơi, ở đây chờ xem.

 
Từ ngày hôm nay trở đi, Ô Mộc không biết thành hình dạng bán thú nhân nữa, vẫn luôn duy trì hình thú. Tống Hứa nhìn hắn trải qua việc bị che mắt, thanh mắt, thân hình rắn xinh đẹp cũng bắt đầu nổi lên màu trắng, cuối cùng thì cũng bắt đầu lột xác rồi.

 
Trong hang đá, trên vách đá xù xì toàn là dấu vết hắn cọ người. Hắn sẽ lợi dụng những tảng đá này làm rách lớp xác trắng bên ngoài. Tống Hứa ngồi xổm ở gần đó lo lắng nhìn, nắm chặt lấy tảng đá nhô ra: "Cố lên bé cưng! Cố lên!"

 
Cô lo lắng nhìn động tác chậm chạp của rắn lớn, lột da không nhẹ nhàng như con rắn mà bạn cô nuôi trong nhà. Rắn lớn lột xác rất khó khăn.

 
Rắn hình thể nhỏ và khỏe khi lột da ra thành lớp hoàn chỉnh. Nhưng rắn hình thể lớn thì không kéo ra được lớp da hoàn chỉnh, toàn là từng mảnh từng mảnh. Nếu như không đủ mạnh, thì lột xác sẽ càng khó chịu hơn một chut. Chưa chuẩn bị xong, điều kiện hoàn cảnh không thích hợp sẽ để lại chút da vụn chưa lột hết. Rắn lớn trước mặt đang là như thế.

 
Tống Hứa nhìn, lo lắng như đang trông đối tượng sinh con khó. Cô còn không gặm nổi cả nhánh cỏ non nhiều chất ngọt, chỉ nhìn chằm chằm rắn lớn không tha.

 

Dường như hắn rất đau khổ, đang nôn nóng di chuyển trong hang đá. Cái đuôi trước đó không nhúc nhích bắt đầu vung vẩy. Ban đầu Tống Hứa còn để hắn tự làm, nhưng thấy hắn giống như Bạch nương tử đang giãy dụa không ngừng sau khi uống nhầm rượu hùng hoàng thì không chịu nổi nữa, quyết định lên trợ giúp.

 
Người nuôi rắn thấy bé yêu nhà mình lột xác khó chịu như thế, ai mà không nhịn được đi giúp chứ. Nếu rắn yêu không có vấn đề gì thì để nó tự làm, nhưng có khó khăn thì phải giúp đỡ ngay.

 
Dùng vỏ trấu lớn nhặt được đổ đầy nước, đổ vào bát nước nóng trên lò cho nó thành nước ấm, lấy thêm một lớp cỏ rêu sạch nhúng ướt, Tống Hứa xích lại gần rắn lớn đang vặn vẹo, miệng thì an ủi: "Đừng vội, đừng vội, ta tới giúp ngươi đây."

 
Hắn lột xác khó khăn, có lẽ vì trong hang đá quá khô khan. Tống Hứa thử thăm dò tiếp cận, dùng cỏ rêu tẩm nước ấm lau vào phần da chưa bung ra của hắn.

 
Cơ thể hắn quá lớn, muốn thấm ướt cả, Tống Hứa không thể không chạy qua chạy lạ nhiều lần, không ngừng làm ra cỏ rêu thấm nước cho hắn.

 
"Xong ngay đây, cố chịu thêm chút nữa."

 
Rắn lớn đã trút bỏ vảy ở mí mắt, lộ ra con mắt to cực kỳ trong nhìn từng hàng động của cô.

 
Tuy rắn là kẻ mù một nửa, nhưng thú nhân thì khác, hắn có thể thấy được. Tống Hứa tới gần, không ngừng làm ướt cơ thể hắn. Vì sốt ruột và đau đớn, Ô Mộc uốn éo cơ thể lung tung không dừng lại, cô cũng không để ý, vừa tránh vừa giúp hắn xử lý phần da chưa bong.

 
Ô Mộc không nghe kỹ cô nói nhỏ cái gì, nhưng cảm xúc biểu đạt trong giọng điệu thì lại tiếp thu được rõ ràng. Việc này làm cho Ô Mộc cảm thấy hơi sững sờ, mẹ, người duy nhất quan tâm hắn cũng chưa từng cho hắn cảm xúc mềm mại thế này.

 
Tống Hứa thấy hắn nhìn mình chằm chằm, còn không ngừng thè lưỡi, thế là hỏi hắn: "Ngươi có muốn uống nước không?"

 
Cô quen với việc rắn lớn ngơ ngác, nói xong cũng đứng dậy đi lấy nước cho hắn.
Cô muốn tận mắt thấy rắn lớn uống nước từ lâu rồi! Không phải uống nước trong hình dạng bán thú nhân, mà uống nước trong thú hình hoàn toàn. Bởi vì cảnh đó thực sự đáng yêu lắm! Sẽ ghé cả miệng xuống nước, vùi đầu ừng ực uống nước, đáng yêu biết bao!

 
Ngày trước Tống Hứa có thể xem video rắn uống nước cả một ngày. Bây giờ, cuối cùng cũng được thấy tận mắt rồi.

 
Lúc Ô Mộc uống nước, bỗng nghe thấy tiếng cười kỳ quái phát ra từ cổ cô. Ô Mộc uống hai hớp thì ngẩng đầu nhìn cô, Tống Hứa lại giục: "Uống nhanh, uống nhanh đi, hê hê!"

 

Nhìn hành vi cử chỉ của cô, Ô Mộc có một nỗi hoang mang khó hiểu. Nhưng không biết sự hoang mang này xuất phát từ đâu, quá phức tạp để nắm bắt cảm xúc đó cũng như cố gắng hiểu.

 
Đến nửa đêm, Ô Mộc mới lột xác được một nửa. Bình thường vào giờ này Tống Hứa đã đi ngủ rồi, nhưng hôm nay vẫn ngồi chờ bên cạnh hắn.

 
Ô Mộc di chuyển vòng quanh cô, cọ vào tảng đá làm rơi lớp da vụn ra. Thỉnh thoảng dừng lại nghỉ một chút, Tống Hứa lập tức xoa đầu hắn và cổ vũ cố lên.

 
"Bé yêu, ngươi giỏi lắm, xong ngay thôi. Xem đi lột xác xong vảy đẹp cỡ nào chứ!" Lúc này Tống Hứa đã hoàn toàn quên dưới tay mình không phải rắn của cô, mà là bán thú nhân.

 
Thỉnh thoảng Ô Mộc cũng cẩn thẩn nghe xem cô đang nói gì, trong lòng lại thêm hoang mang... Sao cô lại muốn nói chuyện như thế với hắn? Trước đây hắn chỉ nghe thấy "đáng sợ", "xấu xí", "to lớn", mà cô lại nói "ngoan", "bé yêu", đang gọi hắn sao?

 
Bởi vì ngôn ngữ của thú nhân rất đơn giản, tên gọi mà Tống Hứa phiên dịch ra đến khi lọt vào tai Ô Mộc lại biến thành lời khen ngợi càng gai người hơn.

 
Tống Hứa không biết thế nào, thái độ cô dịu dàng như vậy, rắn lớn lại chen cơ thể mình vào trong góc, dáng vẻ không dám tới gần cô nữa.

 
Tống Hứa: Ta đáng sợ đến thế sao?


 
Nhìn hai tay hai chân như bình thường của mình, nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, lại còn biến thành hình con sóc, lông bù xù, cho dù thế nào cũng siêu đáng yêu, cho nên rắn lớn không có sợ cô, chỉ là đang khó chịu vì phải lột xác thôi!

 
Rạng sáng, cuối cùng Tống Hứa không kiên trì nổi mà ngủ mất. Lúc mặt trời mọc, cuối cùng Ô Mộc cũng lột xác xong.

 
Ngày trước một lần như vậy, sau khi lột xác xong hắn sẽ ngâm mình ở dòng sông gần đó, để làm bong nhưng phần da chưa lột hết trên người đi. Lần này nhờ có Tống Hứa hỗ trợ, cơ thể hắn rất sạch sẽ, không cần phải ra sông tắm táp nữa.

 
Rắn lớn lặng lẽ tới gần Tống Hứa đang ngủ, ngóc cái đầu rắn lên trước mặt cô. Bây giờ cô đang trong hình thú sóc, phồng miệng, lông xù, mấy sợi râu còn rung rung theo từng hơi thở của cô.

 
Rắn lớn nhìn cô một hồi, dùng môi ủi ủi cái bụng lông mềm của cô. Con sóc lơ mơ xoa bụng, quay người đi, không tỉnh dậy.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận