Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 7: Rắn lớn đi săn

 
Tống Hứa tới thế giới này đã mười mấy ngày, gần như đều ở trong hang đá của rắn lớn. Trừ lúc có mặt trời ra ngoài phơi nắng chút, và giải quyết như cầu vệ sinh cá nhân thì gần như rắn lớn chưa từng ra khỏi hang. Tống Hứa chưa từng thấy hắn ăn gì.

 
Buổi sáng hôm nay, Tống Hứa ôm cái bụng sôi sùng sục của mình, u ám thở dài, nhận mệnh chuẩn bị rời khỏi giường bôn ba vì đồ ăn cho hôm nay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Mọi khi vào thời gian này, Ô Mộc sẽ vẫn nằm trong góc hang không động đậy giống như một con rắn giả. Hôm nay bỗng nhúc nhích, đồng thời còn rời hang trước cả cô.

 
Tống Hứa tò mò, giờ này hắn đi đâu?

 
Hôm nay trời có mây, rừng rậm bị một lớp sương mù trắng bao phủ. Rừng rậm ẩm ướt luôn xuất hiện sương trắng vào sáng sớm và ban đêm. Nhưng sương hôm nay là dày nhất. Tống Hứa đi theo sau lưng rắn, muốn xem hắn đi đâu.

 
Tốc độ của Ô Mộc rất nhanh, hắn trườn cái eo thô và đuôi rắn qua lớp rêu xanh ướt át, thậm chí không phát ra tiếng. Tống Hứa chỉ đuổi theo sau hắn, vì để bản thân không bị bỏ rơi mà phải dùng hết sức lực.

 
Sóc nhỏ giận dữ: Chân dài thì hay lắm à!

 
"Chân" rắn dài hơn hai mươi mét, chiều dài này Tống Hứa nhân lúc đối phương ngủ mà dùng tay đo từng tấc, có được con số chính xác nhất, chuẩn hơn so với ban đầu.

 
Lúc cô đo cho rắn, rắn lớn không nhúc nhích, làm Tống Hứa càng to gan hơn. Sau khi đo xong còn không quên xoa xoa nắn nắn. Thỉnh thoảng bị cô sờ tới phiền, rắn cũng chỉ nhúc nhích cơ thể, đổi một tư thế khác tránh né cô. Ngay cả ngóc đầu nhìn cô cũng không thèm làm.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ có một lần, có lẽ là phiền quá, nên hắn mới bò vào trong một cái động nhỏ trong hang trốn đi. Lần đầu tiên Tống Hứa phát hiện hóa ra còn có nơi nho nhỏ để trốn.

 
Cơ thể to mập của rắn lớn chắn cái động nhỏ kia cực kỳ khít. Chỉ để lại một đoạn đuôi rũ xuống bên dưới vì thực sự không nhồi vào được nữa, giống như một cây dây leo dài dính trên vách đá.


 
Dáng vẻ rõ ràng hung ác thế nhưng tính tình lại đáng yêu, dịu dàng ngoan ngoãn. Sóc con to gan chưa từng thấy, chống nạnh nghĩ: Sợ gì, cùng lắm thì hắn sẽ ngậm ta vào miệng, nhưng cuối cùng vẫn nhổ ra thôi!

 
Cô không chỉ hoàn thành công việc đo đạc, mà vì để chuẩn còn đo tận hai lần.

 
Tống Hứa trên cành cây phi nước đại, tiện để lại mù đánh dấu. Rừng rậm lớn thế, rất nhiều nơi gần như đều giống nhau như đúc, không phân được Đông Tây, Nam Bắc, không dựa vào mùi hương biết đường rất dễ bị lạc.

 
Chạy hồi lâu, rắn lớn dẫn đầu tới một mép nước lạ.

 
Nơi này nhìn qua thì là một đoạn của dòng sông, lớn hơn đầm nước là Tống Hứa tìm được lần trước. Mép nước đều có cây cối rủ xuống, rễ của cây sống gần mép nước bị cuốn trôi đi hơn nửa đất, để lại đống rễ ngoằn ngoèo như lồng thăm dò trong nước.

 
Chim ở mép nước phong phú đủ loại, Tống Hứa đứng ở trên thân cây liền thấy mấy trăm cái tổ chim, có lẽ là khu tụ tập của gia tộc chim nước nào đó.

 
Đến nơi này, Tống Hứa đã hiểu rắn tới làm gì, nhất định là hắn tới ăn buffet.

 
Ô Mộc không làm kinh động tới những động vật đanh uống nước kia, hắn quấn lấy thân cây, Tống Hứa đứng trên một nhánh cây cách đó không xa, có hơi khẩn trương nhìn cảnh rắn săn mồi trước mặt.

 
Ở vị trí này, cô không thấy rõ toàn bộ cơ thể của rắn, chỉ có thể nhìn được hơn nửa cái đuôi đang giấu dưới lớp cành lá.

 
Thế là cô đi ngược lại mép nước xem một vài động vật có hình thể khá đô, đoán xem hôm nay rắn lớn muốn ăn gì.

 
Con hươu đang gặp cỏ bên sông, hay là loại như con trâu rừng đang ngâm nửa mình trong nước kia?

 
Cũng có thể là con lợn rừng dẫn theo con nhỏ bên bờ sông?

 

Tống Hứa vẫn chưa đếm xong những động vật uống nước ở chỗ này, Ô Mộc đã bắt đầu cuộc đi săn của mình. Tốc độ nhanh như vậy nhất định hắn không chọn loại nào có chứng hoảng hốt.

 
Hắn chọn con trâu rừng có hình thể bự nhất ở gần hắn nhất.

 
Con trâu rừng kia nhất định là con đầu đàn. Cơ thịt ở phần lưng của nó gồ lên, đường nét bóng loáng, rõ ràng cường tráng hơn đồng bọn bên cạnh rất nhiều, sức hẳn cũng mạnh. Tiếc thay, nó gặp phải một con rắn lớn cực đáng sợ. Sức mạnh tuyệt vời của trâu rừng không thể phát huy được trình độ vốn có trước mặt rắn lớn này.

 
Nó bị đuôi rắn xoắn lấy, bốn vó chổng lên trời không làm gì được. Đầu sừng liều mạng khua khoắng nhưng không làm kẻ săn mồi bị thương, chỉ có thể phát ra tiếng sợ hãi, đau đớn khi bị cái đuôi kia từ từ xoắn chặt.

 
Thậm chí Tống Hứa cảm giác được tiếng gãy lìa hai bên xương sườn của trâu rừng dưới lực chèn ép của đuôi rắn... Đương nhiên đây là tưởng tượng thôi.

 
Nhưng đúng là xương của trâu rừng bị gãy mất, nhìn cơ thể gồ lên của nó rõ ràng bị chen nát mất một bộ phận.

 
Tống Hứa nhìn đuôi rắn đang cuốn lấy trâu rừng, ôm cái đuôi lông của mình, cảm giác xương cốt trên người mình cũng bắt đầu đau đớn.

 
Cô thấy được sức mạnh của rắn lớn rốt cuộc đáng sợ tới cỡ nào. Phải biết rằng lúc hắn cuốn lấy trâu rừng, nhìn bề ngoài thì thấy hoàn toàn chẳng dùng bao nhiêu sức.
Lần đầu tiên cô thấy rắn lớn đi săn, cũng là lần đầu tiên trông thấy rắn lớn hoàn toàn trong dạng thú.

 
Gương mặt mỹ nhân có thể trò chuyện cùng giờ đã biến thành một đầu rắn khổng lồ. Khí chất hung tàn của kẻ săn mồi tạo cảm giác bị áp bách mạnh mẽ cho người ta. Nhất là khi hắn mở miệng ra, từ từ nuốt con trâu rừng không thể nào giãy dụa được nữa vào... Nếu như ngay từ ban đầu, Tống Hứa nhìn thấy một con rắn lớn hoàn chỉnh như vậy, cô đoán chắc mình chẳng dám nhiều lần to gan sờ soạng người ta đâu.

 
Có điều, sau khi hắn ăn xong thì có hơi buồn cười. Không thể tiêu hóa trâu rừng liền được, thế là phần bụng của hắn nhô lên, chỉ có một chỗ căng phồng, làm nổi bật phần đuôi hẹp dài còn lại.

 
Tống Hứa: Nếu như lúc này mà quay về hình bán thú nhân, có phải sẽ giống như đang mang bầu không... Không ổn rồi, sao lại thấy động lòng thế nhỉ, mình không ổn rồi!

 
Các động vật khác đã chạy đi vì bị hành động săn mồi của rắn lớn dọa. Chung quanh đây trở nên cực kỳ yên tĩnh, rắn lớn thuận thế nghỉ ngơi ở gần đó, đặt đầu lên tảng đá kề bên.


 
Tống Hứa cảm thấy có lẽ hắn đang ngủ, nhưng rắn lớn hóa thành hình thú rồi thì không chớp mắt giống như người. Tống Hứa nhìn chằm chằm con mắt đỏ của hắn thật lâu, vẫn không nhìn ra rốt cuộc hắn có đang ngủ hay không.

 
Vỗ vào gương mặt mình vài cái mới tỉnh hồn lại từ trong cuộc đi săn kia. Tống Hứa quyết định tìm chút đồ ăn ở gần đây. Đúng lúc chim nước chung quanh bị dọa chạy mất, cô có thể đi mò mấy quả trứng chim, đã lâu không được ăn trứng rồi, thèm ghê.

 
Dã thú cỡ lớn có cách đi săn của dã thú cỡ lớn. Động vật cỡ nhỏ có kỹ xảo tìm kiếm thức ăn của động vật cỡ nhỏ. Bây giờ Tống Hứa làm sóc càng ngày càng thạo, nhanh chóng mò được mấy túi trứng chim.

 
Cảm giác của việc đi tìm trứng chim nước không giống người nuôi gà đi nhặt trứng gà, chỉ cần đến ổ gà, trứng sẽ có ở khắp nơi, cực kỳ có niềm vui thu hoạch.

 
Hôm nay có thể ăn trứng luộc, mai ăn trứng rán, canh trứng, đúng rồi, có thể tìm ít rau cho vào nấu canh.

 
Trứng dễ vỡ, không thể bỏ tùy tiện được. Muốn đưa trứng bình an trở về hang phải dùng vũ khí bí mật của sóc: túi má. Không gian của túi má trong miệng sóc rất rộng, giống như cái túi có thể đựng đồ ăn. Là một thú nhân sóc có thể biến hóa hình dạng, túi má của cô lại càng rộng hơn.

 
Rửa trứng chim xong rồi bỏ vào trong túi má, Tống Hứa sờ cái mặt phình to của mình, vẫn có thể tràn đầy sức sống tiếp tục đi kiếm ăn. Ví dụ như tìm hạt của thực vật dưới gốc cây, đây cũng là thứ mà sóc ăn được.

 
Đa số kỹ xảo tìm kiếm đồ ăn của sóc đều truyền thừa từ ký ức của nguyên thân "Tùng". Những kỹ xảo này có thể làm cho Tống Hứa tránh khỏi việc chết đói trong rừng rậm.

 
Quá chăm chú tìm kiếm thức ăn, Tống Hứa vừa quay đầu lại, phát hiện không thấy rắn lớn nãy nằm nghỉ đâu nữa.

 
Sau khi trở về hang đá, quả nhiên rắn lớn đang nằm ườn trong góc của hắn. Tống Hứa nhìn hắn một cái, bèn dọn bát đá mà trước đấy tìm được ra ngoài bắc lên cái lò nhỏ thô sơ mà mình dựng lên, bắt đầu nhóm lửa đun nước. Lấy trứng ra phân chia, hai quả làm canh trứng, hai quả nướng, còn hai quả luộc để chiều ăn.

 
Cô bận tới bận lui, chờ tới khi nước trong bát đá sôi thì đập trứng vào khuấy.

 
"Dùng bát đá đun nước lâu sôi ghê, có nồi sắt thì tốt, không thì nồi gốm cũng được." Nói rồi, bỏ hết chồi non, hạt giống hoa vào trong canh trứng, đương nhiên cũng không thiếu vị mặn của muối trắng.

 
Lúc suýt xoa ngồi chờ được ăn, cô đột nhiên phát hiện mình không có thìa ăn canh.
Muốn làm thìa thì cũng đơn giản, lấy một đoạn nhánh cây, dùng dao răng thú và móng vuốt gọt rồi cào, cũng có thể làm đại khái ra hình cái thìa. Nhưng cuối cùng Tống Hứa phát hiện dùng dao răng thú và móng vuốt làm thìa chẳng tiện bằng trực tiếp dùng răng gặm.

 
Gần đây cô cứ cảm thấy ngứa răng, lúc này gặm gỗ cảm thấy thoải mái hơn khá nhiều. Bèn một hơi gặm kèn kẹt ra hai cái thìa, cho dù hơi xấu nhưng có thể ăn được canh đã là thìa xịn rồi.


 
Vội vàng húp một ngụm canh, lệ nóng dâng lên trong mắt Tống Hứa, tự lẩm bẩm: "Mình là đầu bếp thiên tài rồi, chứ sao canh lại ngon thế chứ!"

 
Bây giờ mấy đứa nhỏ rất ít khi tự nấu đồ ăn, Tống Hứa cũng không ngoại lệ. Cô rất ít khi vào bếp, muốn ăn gì thì dì đều sẽ làm xong rồi bưng ra phòng ăn hoặc mang vào trong phòng của cô. Trước đây cô chưa từng thử nấu cơm.

 
Cô uống từng hớp từng hớp một, cuối cùng uống no căng. Nhăn nhó nhìn bát nước còn non nửa, không có kinh nghiệm nên đổ nhiều nước quá rồi.

 
Không thì, bạn cùng phòng sẽ bằng lòng san sẻ giúp cô chút đồ ăn chứ? Tống Hứa bưng bát đá vào trong góc.

 
Ô Mộc vẫn giống như trước, đầu gối lên một tảng đá to nghỉ ngơi. Hắn đã biến về thành hình bán thú nhân. Tống Hứa tiếc nuối phát hiện bụng của hắn chỉ hơi nhô lên.

 
Thú nhân tiêu hóa nhanh vậy sao?

 
"Ta nấu canh này, uống cực kỳ ngon luôn, ngươi có muốn uống thử không?" Mới được nhìn cảnh hắn đi săn, thái độ của Tống Hứa có hơi dè chừng, khẽ đứng sau gáy hắn hỏi, mà không trực tiếp túm lấy hắn.

 
Ô Mộc không có phản ứng gì, Tống Hứa lại thì thầm vào lỗ tai hắn: "Đại Lang, uống canh nào, Đại Lang, uống canh, uống canh nào Đại Lang."

 
Ô Mộc quay đầu nhìn cô, thè lưỡi thu tin tức. Tống Hứa nhanh nhẹn đặt cái bát đá dưới cằm hắn, lưỡi đúng lúc chạm vào phần canh.

 
Ô Mộc: "... Xì."

 
Hắn hé miệng, gương mặt không cảm xúc lại có hơi dữ, như đang muốn "xì" cô. Tống Hứa dùng tay múc một thìa canh nhét vào trong miệng hắn. Thấy miệng của Ô Mộc chậm chạp không ngậm lại, tay cô lại nâng cái cằm hắn lên, còn có vẻ mong đợi hỏi hắn: "Sao, ngon chứ?"

 
Ô Mộc nhanh chóng thè lưỡi khỏi khe hở giữa hai môi, Tống Hứa cảm thấy nét mắt của hắn giống như một người ăn rồi không thích mùi vị lắm nên vô thức lè lưỡi.

 
Nhanh chóng rời cái cằm khỏi tay cô, Ô Mộc dịch vào trong hang đá nhỏ, giấu nửa người đi.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận