Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 6: Sóc chuột ta á, giỏi nhảy múa nhất

 
Xuyên vào thế giới này đã lâu, Tống Hứa cũng thử tìm đồ nhóm lửa. Ví dụ như là đánh lửa phổ biến nhất mà con người biết, nhưng lý luận và thực hành hoàn toàn khác biệt. Mấy lần cô thử nhưng đều thất bại. Có thể vì trong rừng quá ẩm ướt, và cô cũng không có đủ kỹ xảo.

 
Cô sắp từ bỏ rồi, kết quả bất ngờ tới đến nỗi không kịp chuẩn bị tinh thần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Thứ đồ xuất hiện trong hang rắn, đây cũng là đồ lúc trước của hắn. Có điều không biết vì nguyên nhân gì mà hắn lại để ở đó, ném vào một góc như rác rưởi... Tính hắn tốt, nửa đêm bị cô coi là chăn bông trùm người mà cũng không cắn chết cô, sử dụng đống rác mà hắn vứt chắc hắn cũng không tức giận đâu nhỉ?

 
Tống Hứa to gan cầm đồ mà chủ nhân nơi này bỏ qua một bên, trong hang chính là nơi thích hợp nhất để nhóm lửa, còn thông gió nên nửa đêm đột nhiên mưa xuống sẽ không làm đống lửa bị ướt. 

 
Tống Hứa tràn đầy hứng thú cạo một lớp rêu khô, trộn với ít vụn gỗ rồi dùng đá lửa nhóm lửa. Đá lửa có mùi gay mũi, lúc cọ xát sẽ tóe lên tia lửa, để sát vào rêu khô và mảnh gỗ vụn dễ bắt lửa sẽ nhanh chóng nhóm ra lửa.

 
Ngọn lửa nhỏ dần dần bốc khói, Tống Hứa từ từ bỏ cành cây nhỏ lên trên, chờ tới khi ngọn lửa ổn định, cô mới ngồi xuống bên cạnh.

 
Lâu rồi mới cảm nhận được ánh lửa ấm áp, trong lòng tự nhiên sinh ra một cảm giác an toàn, dường như ngay cả bóng tối bên ngoài cũng không đáng sợ đến vậy.
Màn đêm buông xuống, Ô Mộc trở lại hang động, phát hiện có ánh lửa nhảy nhót ở cửa hang. Ánh lửa kia dần biến thành bóng người nhảy múa trong mắt hắn.
Hắn nhớ tới một đoạn ký ức ngày còn bé.

 
Khi còn nhỏ, hắn sống trong bộ tộc. Buổi tối, các thú nhân trong tộc nhóm lửa, ăn mừng vì săn được "thú nguyên thủy", mỗi thú nhân đều hưng phấn nhảy nhót bên đống lửa, hát hò.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc đó hắn còn rất nhỏ, cái đuôi không có dài, còn hơi mập, vụng về qua lại dưới chân đám thú nhân trưởng thành.

 
Mẹ ngồi cạnh đống lửa vẫy tay với hắn, hắn sẽ xuyên qua những thú nhân cường tráng như núi tới bên cạnh mẹ. Bên tay mẹ là thịt thú nguyên thủy phát ra mùi thơm nức mũi. Hắn muốn cắn, lại bị mẹ đẩy nhẹ ra.

 
Thời gian thay đổi, đám thú nhân trưởng thành đã từng giống như ngọn núi nhỏ trong mắt hắn đều trở thành thứ mà hắn có thể trông xuống. Ánh mắt của bọn họ cũng dần trở nên e ngại khi thấy hắn.


 
"Đã lâu Hắc Sâm không về, có thể là không về được rồi." Các thú nhân trong bộ lạc bàn tán sau lưng mẹ Hắc Sâm của hắn: "Năm đó, Hắc Sâm mang thai ở bên ngoài, cha của Ô Mộc có thể là thú nguyên thủy, không phải thú nhân, cho nên Ô Mộc mới chỉ có thể thành bán thú nhân, không cách nào biến hóa, mới có sức mạnh đáng sợ như vậy."

 
Mẹ của hắn rời khỏi bộ lạc trước khi hắn trưởng thành, bảo là muốn tìm một thứ có thể giúp hắn hoàn toàn hóa thành thú nhân, cũng không thấy quay về nữa.

 
"Ô Mộc, trưởng thành rồi mà vẫn không thể hóa thành thú nhân hoàn toàn nên sẽ bị trục xuất khỏi bộ lạc, chúng ta cũng không còn cách nào.”

 
Các tộc nhân nói vậy, thế là sau khi hắn thành niên bèn rời khỏi bộ tộc.

 
Rừng rậm tĩnh mịch, cuộc sống một mình dài dằng dặc, hóa thú ngày càng sâu ảnh hưởng tới một phần cảm giác của hắn, làm cho hắn trở nên chậm chạp.

 
Trong ngọn lửa có tiếng người đang hát, tiếng ca không hùng tráng hùng hồn như thú nhân trong trí nhớ của hắn, mà là giọng điệu ngọt ngào, dịu dàng, hắn chưa từng nghe thấy, bất giác thè lưỡi ra, dường như muốn bắt lấy âm thanh trong không khí.

 
Là của thú nhân sóc yếu đuối kia, cô đang vui vẻ lúc lắc đầu ngồi sau đống lửa.
Tống Hứa thấy chủ nhà về, hắn dựng nửa người lên, mặt không biểu cảm đứng ở cửa hang ngẩn người nhìn đống lửa.

 
Đống lửa chiếu sáng cơ thể hắn, đây là lần đầu tiên Tống Hứa thấy phần bụng của hắn rõ đến vậy, cũng có những miếng vảy và hoa văn màu đen rải rác, phân bố ở bên hông và trước ngực, giống như hình xăm, có một cảm giác đẹp tà dị.
Tống Hứa có chút ý đồ đen tối, chỉ một chút thôi.

 
Cô cười vẫy Ô Mộc: "Đang sưởi ấm á! Đừng khách sáo, qua ngồi đi nào!"

 
Rắn lớn trườn vào trong động, hắn chuyển động một vòng quanh đống lửa, cái đuôi quấn thành ba vòng, nhốt Tống Hứa và đống lửa vào trong. Cuối cùng hắn còn có thể ngồi nghiêng bên cạnh cái đuôi của mình. Giống như một thiếu niên ngây thơ ngồi bên bờ hái hoa trong nước, vươn tay nghiêng người chạm vào đốm lửa.

 
Tống Hứa nhanh nhẹn kéo tay hắn lại: "Đừng nghịch lửa, nghịch lửa là toi đó!"
Ô Mộc nghiêng đầu nhìn cô, tóc trượt xuống khỏi vai, suýt thì bị lửa xém. Tống Hứa lại vôi vàng vén tóc hắn về sau.

 
Tống Hứa bị vây trong thành lũy bằng đuôi rắn, cô to gan coi đuôi rắn của Tống Hứa làm ghế ngồi, đưa một cây gậy gỗ trong tay đưa cho hắn: "Ấy, muốn nghịch lửa thì dùng cành cây nghịch vui hơn."


 
Ô Mộc cầm cây gậy, hiếm khi chủ động lên tiếng, phun ra một chữ "lửa".

 
Nghe thấy hắn bằng lòng lên tiếng, Tống Hứa lập tức phấn khởi hơn: "Đúng đúng, đúng là lửa, dùng đá lửa tìm được trong hang nhóm lên đó. Ta nhóm lửa trong hang của ngươi, ngươi không thấy phiền chứ? Buổi tối đen sì sì thế này, ngươi không cảm thấy có đống lửa sẽ thoải mái hơn sao?"

 
"Lửa có thể loại bỏ ẩm ướt, có thể làm ấm cơ thể, còn có thể đun nước nóng, nướng đồ ăn. Bán thú nhân cũng sẽ ăn thịt nướng chứ?"

 
"Ta còn tưởng ngươi không thích lửa, nhưng bây giờ thấy ngươi cũng không phải không thích, vậy sao lúc trước ở một mình mà ngươi không nhóm lửa vậy? Lười hả? Hay không muốn bổ củi?"

 
...

 
Ô Mộc nói một chữ, Tống Hứa bèn nói xa xả như cái loa phát thanh. Ô Mộc hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của cô, thế là hắn nghiêng đầu sang chỗ khác tiếp tục nhìn đống lửa.

 
Tống Hứa: "Vì sao ngươi quay đi, không muốn nói chuyện à? Không muốn thật hả, sao ngươi hướng nội thế. Đã lâu lắm rồi ta không nói chuyện với ai, ngươi nói chuyện với ta một lúc đi mà! Chúng ta nói vài chuyện đơn giản nhé."

 
Mặc dù chỉ có một người bên cạnh, nhưng Tống Hứa nói rất hào hứng. Ô Mộc cảm thấy cảm giác náo nhiệt này rất quen, nhìn ánh lửa bập bùng trong hang, chậm chạp nói hai chữ: "Nhảy múa."

 
Lúc náo nhiệt nhất trong trí nhớ của hắn đều có người đang nhảy múa.

 
Tống Hứa nghe xong: "Nhảy múa á? Ngươi muốn xem nhảy múa à, hay là ngươi muốn nhảy?"

 
Ô Mộc không có ý gì khác, hắn nói xong cũng giật giật cơ thể, muốn trở mình lánh vào trong xó xỉnh quen thuộc. Tống Hứa thấy hắn muốn đi, vội vàng giữ chặt hắn lại, trong miệng như súng liên thanh, nói: "Đừng đi đừng đi, chẳng phải nói nhảy múa hả, ta nhảy, ta nhảy!"

 
Tống Hứa lập tức biến thành thú hình con sóc. Con sóc lông màu đỏ một tay chống nạnh, một tay đặt trên vành tai, cái đuôi sau lưng quét tới quét lui.

 

Cô đứng trên sân khấu bằng đuôi rắn uốn éo, hoàn toàn nhảy bằng thiên tính, càng xoay cành mạnh, cố ý bày ra tư thế diêm dúa lòe loẹt buồn cười nhất: "Sóc chuột ta đây giỏi nhất là nhảy múa đó!"

 
Nói xong lại đan chéo chân bước trên đuôi rắn: "Sao, có phải xem tới nỗi thú tính bộc phát không..."

 
Quả nhiên thú tính của Ô Mộc bộc phát... Loài rắn không có năng lực phản kháng nào trước đồ ăn đang lắc lư không ngừng trước mặt mình, hắn há miệng rồi cắn Tống Hứa vào trong miệng.

 
Động tác của hắn quá nhanh, Tống Hứa chỉ thấy hắn đột nhiên há miệng cắn về phía mình. Gương mặt xinh đẹp vì mở rộng mồm quá độ mà biến hình, lúc lấy lại tinh thần mới phát hiện mình nằm trong miệng rắn đầy nguy hiểm.

 
Tống Hứa y y a a vùng vẫy bốn chân: "Cứu với, sau ta không nói bậy nữa, a a a!"

 
Ô Mộc vừa mới cắn người vào trong miệng mới nhớ đây là thú nhân, là đồng loại, không được ăn. Thế là lại há mồm nhổ con sóc trong mồm ra.

 
Tống Hứa gào khóc đỡ eo ngồi xuống, phát hiện trên người mình không bị thương, cũng không đau, chỉ bị dính chút nước miếng thôi.

 
"Trên người ta toàn là nước bọt của ngươi thôi..." Tống Hứa lau nước bọt trên lông: "Ta không muốn bị bôi nước bọt bằng cách này đâu."

 
"Tóm lại, sóc ta đây không muốn tiếp tục nhảy múa nữa."

 
Kẻ đầu sỏ vừa rồi suýt thì tiễn cô lên tây thiên đột nhiên cất tiếng: "Nhảy múa."

 
Tống Hứa ngẩng đầu muốn xả giận, thấy gương mặt vô cảm của Ô Mộc xuất hiện một nụ cười. Hắn cười rồi.

 
Còn cười cực kỳ đẹp.

 
Vì trong hang có lửa, hốc cây lúc trước đào vẫn còn đọng nước, Tống Hứa không về hốc cây của mình ngủ, vẫn ngủ trong hang, bèn nằm cạnh đống lửa. Về phần Ô Mộc, hắn vẫn rúc vào trong góc, lặng yên không tiếng động.

 
Cây gỗ hôm nay kéo về là gỗ chắc, rất chịu được lửa. Sáng Tống Hứa dậy, đống lửa vẫn còn lửa, cô lấp đống lửa để giữ gìn, bắt đầu công việc hôm nay.

 
Bệnh chung của người trẻ chính là làm việc gì cũng không lập kế hoạch, làm lung tung lộn xộn. Hôm nay làm tí cái này, mai làm chút cái kia, có hứng thì loáng cái là xong, không có hứng thì buông tay không muốn động. Tống Hứa cũng không thoát được cái thói hư tật xấu này.

 

Cô phơi chỗ ở của mình hai hôm rồi, nay quyết định xem bây giờ trong hốc cây còn nước không. Ai ngờ, hốc cây của cô đã khô, mà cũng bị chiếm rồi.

 
Một con hình như là cú mèo chiếm tổ của cô, con mắt to tròn xoe, trên đầu có hai cái tai lông, dáng dấp đáng yêu lạ.

 
Tống Hứa nói lý với nó: "Đây là tổ của ta, ngươi ngửi xem trong này có phải có mùi của ta không? Ngươi chiếm tổ của người khác là không có đạo đức đâu, hiểu không?"

 
Nói tới đây, Tống Hứa lại nhớ tới hành vi quang minh chính đại đi ngủ, rồi nhóm lửa trong hang đá của rắn, cảm thấy hình như bản thân không có tư cách nói thế này.

 
Tống Hứa: "... Được rồi, nể tình ngươi đáng yêu thế, ta không so đo với ngươi nữa, ngươi ở đi."

 
Dù sao hốc cây này làm cũng không ổn, cô phải làm lại một cái hốc cây có thể tránh mưa, trời mưa to cũng không bị đọng nước, lần này làm phải nhớ làm cửa, đi ra ngoài sẽ khóa cửa, tránh cho ra ngoài một chuyến quay về lại phát hiện tổ bị chiếm.

 
Cô đã nghĩ xong rồi, lần này đào hốc cây, phần bên trong phải đào ở hướng sườn, như vậy nước mưa sẽ không chui vào trong tổ, còn thông khí. Đây là một công trình lớn, không thể hoàn thành xong trong ngày một ngày hai, trong khoảng thời gian này, đương nhiên cô vẫn ở trong hang đá, trong hang đá còn có thể nhóm lửa mà.

 
Bị con thú nhỏ đáng yêu chiếm tổ, rắn lớn nhất định sẽ hào phóng không thấy phiền như cô.

 
Trừ việc đào hốc cây, thời gian còn lại Tống Hứa đều phát triển phần thực đơn, tìm đồ ăn có thể ăn, cô thử mang tất cả đồ kiếm được đặt trên lửa nướng ăn thử.

 
Cây nấm với hình dáng khiêm tốn, cá con bắt được trong đầm nước, còn có cả một loại chuột rừng nào đó cô tốn sức bắt về. Vì muốn ăn thịt quá, sau khi tác động vật lý cầu siêu cho con chuột rừng không đáng yêu lắm, cô lập tức làm thành đồ nướng. Mặc dù ăn thỉ thấy mặn, nhưng lâu rồi không được ăn thịt nướng, Tống Hứa vẫn hạnh phúc tới chảy nước mắt.

 
Vị mặn là đến từ viên đá kết tinh màu trắng trong túi da. Ban đầu cô tưởng là viên đá, tò mò liếm thử thì thấy có vị mặn, mới biết có lẽ đây là loại gia vị mang tên "muối". Cho nên cô dùng dao bằng răng thú cạo ra ít vụn trắng.

 
Đồ ăn đã được phát triển thêm một bước tiến lớn, Tống Hứa ăn uống no đủ, buổi tối rảnh rỗi lại có ý đồ bắt chuyện với bạn chung hang.

 
Đáng tiếc, rắn lớn là mỹ nhân lạnh lùng, chọc thế nào cũng không động. Tống Hứa lại dùng chiêu cũ, dẫn hắn tới cạnh đống lửa, biến thành thú hình sóc nhảy tới nhảy lui.

 
Không có gì bất ngờ hết, lại bị rắn lớn nuốt vào trong miệng.

 
Dạy mãi không sửa, Tống Hứa gào thét ầm ĩ trong miệng rắn: "Trời ơi làm vậy hai lần rồi nha!"
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận