Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 58: Mẹ, rắn xinh đẹp có thể có vợ bởi vì hắn đẹp

 
Tia nắng cuối cùng trên biển đã biến mất, mây mù giăng kín bầu trời, gió thổi nhẹ làm mặt biển gợn sóng lăn tăn, trong bầu không khí như vậy, đột nhiên vang lên âm thanh xa lạ làm cho bộ lông của sóc dựng đứng lên, cô ôm chặt lấy đầu của rắn lớn theo bản năng. Sau đó cô mới phản ứng lại, quay ngoắt về phía con hổ lớn đang ở trong rãnh thuyền.

 
Hổ lớn đang nói chuyện sao!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Từ sau khi ra khỏi nước, con hổ lớn vẫn luôn yên lặng, cứ nằm bò ra thư thế, Tống Hứa còn tưởng nàng bị cảm do xuống nước nên không thấy khỏe cần được nghỉ ngơi, ai ngờ hổ lớn luôn gầm rú khi tiếp xúc với họ nay đột nhiên lại cất tiếng nói.

 
Lần thứ hai Tống Hứa mới phản ứng lại được, sau đó nhảy dựng lên: “Nói rồi!”

 
Rắn lớn trườn qua trước, đụng vào cằm hổ lớn, sau đó vòng quanh cơ thể nàng một vòng, như biểu đạt sự vui sướng của bản thân.

 
Sóc còn phấn khởi hơn: “Sao đột nhiên có thể nói được vậy trời ơi! Khôi phục được rồi sao? Hẳn là khôi phục lại rồi!”

 
Khuôn mặt con hổ lớn không có gì thay đổi rõ ràng, chỉ có cặp mắt to kia có chút trống rỗng.

 
Thực ra, nàng đã có thể nói chuyện từ lúc ngồi thuyền rời bến rồi, nhưng lúc ấy nàng vẫn chưa tỉnh táo hẳn, chỉ có thể chậm chạp nhớ được một số thứ rời rạc, để nhận ra cũng có chút khó khăn.

 
Như là nàng nhớ mình có một đứa con nhỏ, nhưng khi nhìn thấy hai con thú nhỏ trước mặt, nàng lại không rõ đứa nào mới là con mình. Trong trí nhớ là một con rắn nhỏ, nhưng kinh nghiệm lại nói cho nàng biết nhiều lông thì giống hơn, vì vậy hàng ngày nàng sẽ quan sát kĩ bọn họ.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngày đầu tiên rời bến, nhìn biển rộng mênh mông, một cảm giác khó thở dâng lên mạnh mẽ, nàng nhớ tới mấy lần suýt nữa chết chìm trong biển, kích thích mạnh đến trí nhớ của nàng, khiến nàng dần nhớ lại nhiều chuyện. Tuy rằng còn có chút mơ hồ, nhưng chuyện quan trọng và kẻ thù thì hầu hết đều nhớ được rồi.

 

Cũng định nói nhưng chưa tìm được cơ hội để mở lời.

 
Nàng nằm nhoài nghĩ đến chuyện của mình, nhớ tới việc mình ngây ngốc lâu như vậy thì tâm trạng không tốt lắm, nhìn thấy đứa con nhỏ sắp trưởng thành của mình không biến thành dã thú nàng lại thấy vui mừng.

 
Trên đầu Ô Mộc đội bạn đời của hắn, bơi cạnh thuyền, lát lại lặn xuống nước để tìm cá nhỏ mang lên thuyền cho bạn đời chơi, sau đó lại cuộn bạn đời của hắn vào giữa nghỉ ngơi… Tuy bề ngoài nhìn hắn như sắp hoàn toàn biến thành dã thú nhưng bây giờ hắn rất vui vẻ.

 
Là một người mẹ, đương nhiên Hắc Sâm có thể biết khi nào con mình vui. Trước đây khi Uy Sơn đưa cho hắn một đoạn xương thú để làm đao xương, nhìn hắn không có phản ứng gì, Uy Sơn còn tưởng hắn không thích, cũng không thấy hắn thể hiện sư vui vẻ, chỉ Hắc Sâm mới biết hắn thực sự rất thích, tối nào cũng ôm cái vật kia đi ngủ.

 
Cứ như vậy nàng im lặng nhìn, nhìn bọn họ ngủ, ăn, chơi đùa.

 
Thú nhân sóc nhỏ kia sau khi thấy Ô Mộc lên khỏi mặt nước thì sẽ lau nước trên người hắn, lúc hắn xuống nước đẩy thuyền cũng đi cùng hắn, lúc nghỉ ngơi còn kể chuyện xưa, hát vài bài.

 
Hắc Sâm còn nhớ lại cảnh hai đứa ở chung trong mấy tháng thần trí mình vẫn còn rối loạn, Hắc Sâm chưa bao giờ thấy đôi bạn đời nào có thể ở chung như vậy.

 
Đại khái là vì có bạn đời ở bên nên Ô Mộc mới duy trì được lý trí như bây giờ, dù có đau đớn cũng không chịu biến thành dã thú.

 
Còn nữa, không ngờ Ô Mộc cũng có thể tìm được bạn đời, điều này khiến nàng kinh ngạc, nàng còn tưởng cả đời này Ô Mộc chỉ có thể quấn trên thân cây.

 
“Mẹ hổ! Cuối cùng mẹ cũng có thể nói rồi, con hỏi này, sao mẹ cứ cố chấp với hòn đảo hoang kia thế, vì ở đó có thứ khiến Ô Mộc khôi phục được ạ? Trên đảo có gì vậy ạ?” Thú nhân sóc không hề khách sáo nhảy tới, liên tục hỏi mấy vấn đề mình thắc mắc nhất.

 
Tống Hứa tò mò về vấn đề này lâu lắm rồi, đến mơ cũng mơ về hòn đảo kia. Nhưng Hắc Sâm chỉ có thể trả lời cô: “Ta không biết trên đảo có gì.”

 
Nhìn thú nhân nhỏ mà lúc đầu nàng tưởng là con mình, Hắc Sâm vẫn rất dịu dàng, mũi ủi cô một chút: “Trên đó quả thật có thứ có thể khiến Ô Mộc biến thành thú nhân.”


 
“Là A Lư Cốc nói. Khi ta mang thai đứa nhỏ, A Lư Cốc nói cho ta biết, nếu sinh ra một đứa trẻ bán thú nhân thì phải đi đến biển thú nguyên thủy phía tây, đến một hòn đảo nhỏ ở đó, có thể khiến bán thú nhân thành thú nhân… Ta chỉ nhớ đại khái lời hắn nói là vậy, nói cách đây lâu lắm rồi.” 
 
 
Lúc đầu nàng chưa từng nghĩ rằng bản thân sẽ sinh ra đứa trẻ bán thú, dù sao trong bộ lạc của bọn họ các trường hợp sinh ra bán thú không nhiều, chỉ đến khi Ô Mộc dần dần trưởng thành, nàng mới phát giác ra hắn thật sự có thể là bán thú, vào đêm trước khi Ô Mộc thành niên, nàng đã lên đường đi tìm cách giải quyết.
 
 
Nàng rời khỏi bộ lạc, trước tiên muốn đi tìm A Lư Cốc hỏi rõ, nhưng nàng lại không biết A Lư Cốc là thú nhân của bộ lạc nào, nghĩ lại thời điểm họ gặp nhau, nàng chắc chắn hắn là một thú nhân lang thang không có bộ lạc, chỉ đành đi đến chỗ lần đầu tiên họ gặp nhau đợi vài ngày, nhưng không đợi được hắn đến.
 
 
Hơn nữa ngay cả tên của A Lư Cốc nàng cũng không nhớ rõ, không chắc có phải gọi bằng cái tên này không, như vậy lại càng khó tìm.
 
 
Hết cách, nàng chỉ đành đi về phía tây tìm kiếm rừng thú nguyên thủy, quyết định đi xem trước rồi tính tiếp. Nàng cứ đi về phía tây, đi một chặng đường dài mà vẫn chưa thấy bất cứ động vật hay thú nhân nào, hơn nữa cũng không thích ứng được với địa hình và khí hậu ở đây, nàng đi rất lâu mới tới được đây.
 
 
“A Lư Cốc?” Tống Hứa nghi hoặc phỏng đoán: “Là cha của Ô Mộc ạ?”
 
 
Hỏi đến đây thì đột ngột rẽ hướng, Tống Hứa tò mò: “Cũng là một thú nhân rắn sao?”
 
“Hình dáng của A Lư Cốc là mãng xà đen sọc vàng, giống màu sắc của ta vậy, rất đẹp.” Hổ lớn trả lời.
 
 
Tống Hứa gật đầu lia lịa, nhỏ giọng nói với Ô Mộc: “Ta thấy màu đỏ sẫm phối với hoa văn đen đẹp nhất!”
 
 
Hắc Lâm nghe thấy tiếng thì thầm, nàng lại khều móng giả vờ như không nghe thấy, nhớ lại: “Lúc ta gặp hắn, hình dáng lớn không khác Ô Mộc là bao, đó là đối thủ đầu tiên mà ta đánh không lại từ sau khi rời khỏi bộ lạc!” Hổ lớn nói đến đây thì nhớ về thời quá khứ, nàng căng bộ móng vuốt dũng mãnh của mình ra.
 
 
“Ta không đánh lại hắn, còn suýt thì bị hắn quấn chết, ta không phục, khiêu chiến với hắn vài lần, kết cục vẫn đánh không lại. Nếu đã đánh không lại, vậy ta quyết định sẽ có con với hắn.”

 
 
Tống Hứa: Cái logic này đúng là rất thú nhân luôn.
 
 
“Sau đó thì, sau đó hai người đã trở thành bạn đời?” Tống Hứa truy hỏi.
 
 
“Đương nhiên không phải, ta ra ngoài du ngoạn không phải chỉ dừng tại một chỗ." Hổ lớn trả lời một cách đương nhiên: “Ta mang thai đứa con cùng đi, ta tin rằng con của ta còn mạnh hơn cả hắn!”
 
 
Tống Hứa nhớ lại bản thân đã từng xem thế giới động vật, thật sự, hầu như đều là con cái nuôi con, như nguyên thân sóc của cô, khi còn bé luôn ở với mẹ, một khi trưởng thành sẽ bị đuổi ra ngoài. Các cặp bạn đời trong bộ lạc không cố định, tình huống giống Hắc Lâm cũng không phải hiếm thấy.
 
 
“Vậy là mẹ và A Lư Cốc không còn gặp lại nhau nữa?”
 
 
“Ta cũng đâu có việc gì đi tìm hắn.” Hắc Lâm cào móng, có chút khổ não:“Sau này muốn tìm thì lại tìm không được.”
 
 
Tống Hứa: 10 năm trôi qua rồi rất khó để tìm ra.
 
 
“Tại sao lúc đầu A Lư Cốc lại nói với mẹ rằng nếu đứa trẻ này là bán thú nhân? Có phải lúc trước hắn cũng là một bán thú, hắn đã trải qua rồi?” 

 
Hổ lớn thẳng thắn: “Không rõ nữa, ta không quan tâm hắn lúc trước ra sao, trải qua những gì.” Đó chẳng qua chỉ là một trong những đối thủ nàng gặp phải trên đường du ngoạn của mình, điều đặc biệt duy nhất là nàng đánh không lại hắn cho nên mượn hắn để sinh một đứa con.
 
 
“Ta nhớ lại lời hắn nói, muốn tới bên này xem thử. Trên đường đi qua một bộ lạc nhỏ, ở đó có một thú nhân vẹt già, hắn cũng kể cho ta nghe một truyền thuyết, tại bìa rừng nơi sinh sống của thú nhân nguyên thủy có một đại dương, nếu có thể đến hòn đảo đầu tiên trên đại dương đó thì sẽ có thể khiến bán thú nhân biến thành thú nhân.”
 
Tống Hứa nghe xong, không khỏi cảm thán, thú nhân và bán thú nhân quả không giống nhau, nhìn hổ mẹ choáng váng lâu vậy, nhưng một khi dừng thuốc, năng lực ngôn ngữ hồi phục rất tốt. Lại nhìn Ô Mộc, trời sinh khả năng ngôn ngữ có hạn, hắn trước nay không bao giờ nói được câu nào dài như vậy.

 
Hổ mẹ có thể nói chuyện, Tống Hứa chỉ muốn trút hết những thắc mắc của mình và hỏi nàng: “Cái thứ kỳ quái vừa rồi, trước đây có phải hắn cũng là thú nhân không?”

 
“Có lẽ đó là bán thú nhân, mức độ biến dạng nghiêm trọng, lại ăn rất nhiều thú nguyên thuỷ, biến thành dã thú hoàn toàn rồi.”


 
Giọng nói của Hắc Sâm thô và trầm, khàn khàn, móng vuốt chồng lên nhau, dù cho lông trên người vẫn chưa khô hoàn toàn, nhưng vẫn vừa ưu nhã vừa hoang dã.

 
Tống Hứa quen mẹ được vài tháng, lần đầu tiên thấy nàng nghiêm túc như vậy, không còn là con hổ lớn đuổi theo đuôi của mình chơi đùa, hay đẩy đá ngầm và lật vỏ sò, sau đó điên cuồng dùng sức vung bùn ra khỏi móng của mình.

 
“Trước đây chắc hẳn đã có khá nhiều bán thú nhân đã biết tin tức về hòn đảo nhỏ này, tìm đến đây, nhưng mà không phải bán thú nhân nào cũng có thể đến hòn đảo thành công, đó là một ví dụ về sự thất bại. Hắn khá may mắn, không chết trong đại dương này, vẫn ở đây sinh sống được lâu như vậy.”

 
Vì không thành công, kẻ thất bại giữa chừng lại không cam lòng, kết quả trở thành vật cản đường người khác hả?

 
Tống Hứa bỏ qua thứ cản đường đã chìm xuống đáy, tiếp tục hỏi: “Vậy Ô Mộc không thể ăn thịt thú nguyên thuỷ, có phải A Lư Cốc nói với mẹ vậy không?”

 
“Không phải, một cụ già trong bộ lạc chúng ta nói, bán thú nhân không thể ăn thịt thú nguyên thuỷ.” 

 
“Vậy sau khi tới đây, mẹ có biết không được ăn nhiều thú nguyên thủy không?” Tống Hứa hỏi.

 
Hổ lớn im lặng, liếm chân che đậy sự lúng túng: “Ta cho rằng ăn một hai con sẽ không có vấn đề gì.”

 
Quá đói bụng lại không có thức ăn khác, nàng chỉ nghĩ ăn một hai con không có sao, nàng cũng ăn cá khi thử ra khơi, nhưng nàng không giỏi bắt cá, mấy lần thử ra khơi đều thất bại. Nàng đã ở lại đây quá lâu, vô tình ăn quá nhiều thú nguyên thuỷ, nên… bây giờ biến thành như vậy.

 
“Mẹ đừng bận tâm, đều sẽ qua thôi, mẹ nhìn xem, Ô Mộc không sao, còn đi được đến đây, bây giờ hòn đảo đang ở trước mặt chúng ta, thành công ở trước mặt, tương lai của chúng ta sẽ tươi sáng! Con đây còn được thần may mắn độ đó!"

 
Tống Hứa không thể biết trên đảo có gì từ miệng Hắc Sâm, nhưng bây giờ cô càng thêm mong đợi, chỉ hận không thể lắp cho thuyền một cái động cơ phóng ngay tới đảo tìm hiểu thực hư.

 
Lúc này, đột nhiên trên bầu trời có một tia chớp vụt qua. Mây đen tụ tập từ tối đã dày đặc lúc nào không biết, trời sắp mưa xối xả.

 
Tống Hứa: “… Nể mặt đừng làm cho sóng lớn quá đi, làm ơn.” 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận