Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 59: Ưu thế của thú nhân có lông cỡ nhỏ
 
Mưa xối xả trên biển, sấm chớp nổi lên ầm ầm, sóng lớn cuồn cuộn ngút trời.

 
Dù cho có một con hổ lớn trọng lượng đủ nặng để cân bằng thì con thuyền cũng mấy lần suýt bị lật úp bởi những con sóng lớn. Và dù tạm thời nó không bị lật nhưng những đồ đạc trên thuyền không được cố định đều bị cuốn trôi theo cơn sóng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Trọng lượng của Tống Hứa nhẹ nhất trong các thành viên trên thuyền nên suýt chút nữa đã bị sóng cuốn trôi cùng với chiếc thùng chứa nước ngọt. Trong nháy mắt bị ném văng ra khỏi thuyền, cô cảm thấy bản thân mình giống như miếng đậu rán trong chảo, trực tiếp nhảy thẳng ra ngoài.

 
May mắn thay Ô Mộc đã trói chặt cô bằng đuôi rắn, giúp cô tạm thời thoát qua một nạn.

 
Hạt mưa hòa và cơn sóng đập vào người họ từng đợt càng lúc càng cao, Tống Hứa căn bản vô dụng. Ô Mộc cảm thấy con sóc mà mình đang trói giống như sợi mì trơn tuột, rơi thẳng xuống khiến hắn bất giác tăng thêm sức lực.

 
Con sóc miễn cưỡng dừng lại trước tiếng sấm, run rẩy thò một tay ra hoảng loạng nói: “Quá… chặt… rồi…”

 
Ô Mộc không nghe thấy cô đang nói gì mà chỉ cảm nhận được cô đang động đậy. Thế là hắn lại quấn quanh cột buồm thêm vài vòng, quay đầu sang phía cô và dùng đầu chặn làn sóng lớn khác đang hung dữ tiến đến.

 
Con hổ lớn chân tay vững vàng trên thuyền, nàng cũng đã trải qua mấy lần sóng gió trên biển nên có chút kinh nghiệm. Nhìn thấy Ô Mộc đang quấn lấy Tống Hứa mà còn quấn chặt cây cột buồm sắp bị sóng đánh đổ, nàng gầm lên một tiếng với hai người họ.

 
Sau khi gầm lên nàng ta mới nhớ mình có thể nói chuyện rồi nên la lớn một tiếng: “Qua đây!”

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đúng lúc này cột buồm bị gãy, rắn lớn trơn tuột không kịp nhả đuôi để buộc cố định vật mới. Hắn lo lắng ngay khi chiếc đuôi nới lỏng ra thì sóc nhỏ sẽ bị tuột khỏi hắn.

 
Một con sóng ập đến khiến thân tàu nghiêng sang một bên, Ô Mộc và Tống Hứa thuận tiện dùng sức lăn tới trước mặt con hổ lớn, bị con hổ lớn dùng móng vuốt vỗ vào bụng.

 
Phần bụng của nàng áp sát vào ván thuyền, đè hai nhóc con ở dưới như một sợi dây an toàn mềm mại.

 
Bộ lông trên người nàng đều ướt hết, ngoại trừ một ít lông khô trên bụng.

 

Tống Hứa chỉ cảm thấy choáng váng, xoay người lắc lư gần như bị bóp chết, sau đó đột nhiên ngã vào trong tâm thảm lông khô ráo và ấm áp. Tiếng động kinh khủng bên ngoài cùng với những động tĩnh kinh hãi đột nhiên trầm xuống.

 
Nửa người của Ô Mộc áp sát vào bụng con hổ lớn nên hắn mới dám thả con sóc nhỏ ra. Hắn do dự để sóc nhỏ với mẹ rồi định trèo ra ngoài, nhưng hắn đã bị móng vuốt của hổ lớn vồ lại.

 
Những móng vuốt dũng mãnh của hổ bám chặt lấy thuyền, ngẩng cao đầu nhìn sóng gió trước mặt, hai lỗ tai ướt nhẹp vểnh lên đầy thần thái, vừa nhếch nhác vừa anh dũng.

 
Đáng tiếc, sóng gió vẫn còn quá lớn.

 
Một con sóng thậm chí còn hỗn loạn và cao hơn trước đó vỗ vào bầu trời trong một tư thế áp đảo, và cuối cùng đã lật úp con tàu của họ hoàn toàn.

 
Ngay cả con hổ và con thuyền cũng bị lăn lộn nhiều lần trong sóng, nước biển tràn vào lỗ tai và lỗ mũi.

 
Ô Mộc nhận ra có điều gì đó không ổn bèn bơi ra, lần này hổ lớn không cản được, Ô Mộc trở thành dây an toàn trói con hổ lớn vào thuyền vào nhau rồi cùng chờ con sóng đi qua.

 
Trong làn nước biển hơi đục, đầu tiên xuất hiện một đầu hổ màu vàng, sau đó góc thuyền cũng nhô ra khỏi mặt nước. Khi sóng lớn đi qua, con hổ dùng sức quay thuyền lại, kiểm tra bụng dưới mình xem sóc nhỏ vẫn còn ở đấy không.

 
Cũng may cô vẫn còn ở đó, vừa rồi dưới đáy biển, con hổ lớn rời khỏi thân thuyền một lúc, nước biển tràn vào bụng, cũng may Tống Hứa phản ứng nhanh hơn, lập tức túm lấy sợi lông dài trên người. Sau khi nổi trên mặt nước một lúc, cô bị Ô Mộc và hổ lớn trói chặt với nhau.

 
Nhớ tới ba người đều trông vô cùng nhếch nhác, lông hổ đều ướt sũng, không ngừng lắc đầu hắt hơi, giống như bị sặc nước biển. Vết thương của Ô Mộc còn chưa lành, lá cỏ trên người sớm đã bị nước biển cuốn trôi từ lâu. Bây giờ vết thương đều lộ ra còn bắt đầu chảy máu.

 
Vừa rồi ở dưới biển hắn dùng rất nhiều sức để không bị trôi đi, lúc này mới có cơ hội hô hấp, nằm ở trên thuyền, thân hắn nhấp nhô giống như đang thở hổn hển.

 
Không cần nói đến con sóc, cô bây giờ chẳng khác gì con chuột nhắt cả.

 
Tuy nhiên, khủng hoảng trước mắt còn lâu mới kết thúc, bầu trời vẫn còn u ám, sóng gió trên biển vẫn chưa ngừng, có thể nhìn thấy bằng mắt thường phía xa có con sóng đang đuổi theo.

 
Con thuyền vượt sóng hết lần này đến lần khác, bị lật trên biển hết lần này đến lần khác, lật rồi lại lật.

 

Sóng lớn nối tiếp nhau ập đến, cuối cùng bóng dáng con thuyền bướng bỉnh không còn trên biển nữa.

 
Sau nửa đêm, mặt biển sau khi bạo phát đã trở lại yên bình, mưa tan mây tan, trong khe mây hiện ra những ngôi sao sáng, đằng xa có một tia sáng bình minh.

 
Con sóc lênh đênh trên biển cầm một chiếc "phao bơi" làm bằng vỏ quả rỗng, đầu đang gục trên trấu bỗng ngẩng lên, cô đã tỉnh.

 
Mặt nước dưới thân lăn tăn gợn sóng, cô vô thức ôm chặt vỏ quả, ánh mắt bối rối vừa tỉnh dậy nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng con tàu, xung quanh cũng không có hổ hay rắn.

 
Tình hình tối hôm qua hỗn loạn quá. Cô chỉ nhớ hình như mình đang ở trong máy xay sinh tố, bị khuấy qua khuấy lại, sau đó giống như ở trong máy giặt, một lúc nước lại vào lại ra. Sau đó, cô choáng váng và bị nước biển cuốn trôi trong hỗn loạn, cuối cùng chỉ kịp túm lấy một vỏ khô trượt khỏi mạn thuyền gỗ.

 
May mắn thay, cô không bỏ mạng trên biển. Còn thật không may, dường như cô bị bỏ lại một mình.

 
Trên đầu cô là mặt trời chói chang, xung quanh là nước biển, còn hòn đảo cô sắp tới... Tống Hứa nhìn hay bên một chút, cố gắng tỉnh táo xoa đầu và tai, xoa cánh tay, xoa xuống được cả ít muối biển.

 
Tại sao, một hòn đảo nhỏ, lại trở thành hai?

 
Bây giờ, bên trái cô là đường viền mờ nhạt của một hòn đảo, bên phải cô là một hòn đảo. Hòn đảo bên phải cô nhìn gần đến nỗi chỉ cần bơi thêm vài nghìn mét là đến được đó.

 
Vậy bây giờ cô đang ở đâu? Hòn đảo cô muốn đến ở đâu? Ô Mộc và Hắc Sâm đang ở đâu? Họ bị chìm hay cũng bị thổi bay đến hòn đảo?

 
Tống Hứa tin tưởng chắc chắn rằng tài bơi lội siêu phàm của rắn yêu nhất định sẽ thoát nạn, còn hổ có kinh nghiệm ra khơi, có thể bám được thuyền và không bị chết đuối. Cả hai đều sẽ bình an.

 
Kỳ thực người có chuyện chính là cô, cô hẳn là ngâm mình trong nước rất lâu rồi. Ngay cả khi ngâm một lúc thôi thì sóc đã bị phình ra. Huống hồ là cô, cảm thấy ngâm đến nỗi nhão hết cả ra rồi.

 
Cô phải lên bờ, cô quyết định không cần biết đảo nào là điểm đến ban đầu, cô dùng hết sức bơi đến đảo gần nhất. Hai chân sau đẩy mạnh nước, khi mệt cô nằm nghỉ ngơi trong vỏ một lúc.

 
Phía sau cô có hai gã to lớn dài hơn chục mét, đầu tròn, thân dài, vây lưng đứng thẳng, là hai con cá voi sát thủ. Hai tên to lớn đang quan sát con sóc đang bơi chậm chạp phía trước rồi tạo ra những âm thanh giao tiếp mà chỉ người trong tộc mới có thể nghe thấy.


 
“Kia là thứ gì vậy?”

 
“Rất rõ ràng, là thú nhân giống chúng ta.”

 
“Đương nhiên là ta biết rồi tên ngu này, ý là ta chưa bao giờ nhìn thấy một con thú nhân như vậy.”

 
“Rõ ràng là nàng không sống ở biển, thậm chí còn không biết bơi.”

 
“Tất nhiên ta biết nàng không sống ở dưới biển, đồ ngốc, sao một con thú nhân ở biển lại có bộ lông như vậy được. Nàng là thú nhân gì vậy!"

 
Cuộc trao đổi giữa hai anh em đã thu hút sự chú ý của các thành viên khác trong tộc cách đó hơn chục cây số, họ đang đi săn, vừa mới săn xong đã nghe thấy cuộc đối thoại này, thế là phát ra tiếng hỏi thăm cách biển một khoảng: "Có chuyện gì thế, các ngươi đang nói về cái gì vậy?"

 
"Một con thú nhân kỳ lạ chưa từng thấy trước đây đang tiến đến hòn đảo của chúng ta." Một trong hai con cá voi sát thủ cho biết.

 
Đám cá voi sát thủ còn lại lập tức kích động. Họ không nhìn thấy thú nhân lạ ở đây trong một thời gian dài. Chỉ những người bán thú muốn thay đổi mới đến đây. Thông thường, khi bán thú nhân tới đây thì sự thay đổi trên người họ đều cực kỳ rõ ràng, vì vậy luôn lộ ra vẻ điên cuồng có tính công kích, mỗi khi bán thú như vậy đi lạc vào, cũng làm cho gia tộc cá voi sát thủ phải đánh nhau với bọn hắn một trận. 

 
Lần này, họ nghĩ rằng cũng là tình huống tương tự, một nhóm cá voi sát thủ hung hãn lao đến, khí thế lập đội đi đánh nhau làm cho đám cá bơi ngang qua đều phải nhường đường.

 
Sau đó, một đàn cá voi sát thủ vây quanh con sóc.

 
"Đây là con thú nhân đã xâm lấn vào hòn đảo của chúng ta mà ngươi nói? Nàng còn không lớn bằng con cá mà ta nhét kẽ răng." Cá voi sát thủ lặng lẽ nhìn con sóc đang ngâm mình trong nước.
 
 
 
Nửa thân trên của cô đã khô, mái tóc bồng bềnh, trông như một quả bóng lông thổi phồng lên, khiến dáng người cô to hơn, nhưng trong mắt cá voi sát thủ thì không có gì khác biệt.

 
Một thứ siêu nhỏ.

 
"Ta không nói là xâm lược, chỉ nói là có loài thú nhân kỳ lạ."

 
"Vậy tại sao vừa rồi ngươi không giải thích! Não của ngươi không to bằng thú nhân này!"

 
"Các ngươi không cảm thấy thú nhân nho nhỏ này rất đáng yêu sao? Không biết liệu ta có thể chạm vào nàng không."


 
Tống Hứa đã rất lo lắng khi cá voi sát thủ xuất hiện, sau đó phát hiện ra rằng chúng đang tranh cãi với nhau. Cô cũng cảm thấy đây là loài thú nhân, nhưng có thể ngôn ngữ của thú nhân trên cạn và dưới nước khác nhau, cô không hiểu ngôn ngữ mà họ đang cãi nhau. 

 
"Này? Xin chào, các ngươi có thể hiểu lời ta nói không?" Tống Hứa hỏi.
 
       
 
“Nàng nói chuyện rồi!” Cá voi sát thủ vừa khen cô dễ thương kinh ngạc hô lên.

 
Tống Hứa: Ngươi cũng nói chuyện rồi! Câu này ta có thể hiểu được!

 
Nửa sau của chuyến đi đến đảo, Tống Hứa đi "xe" cá voi sát thủ, tốc độ quả nhiên không nhanh như bình thường, nhưng không yên ổn, thường xuyên phải đổi xe.

 
"Để ta để ta!"

 
“Được rồi, đến lượt ta, thay nhanh lên, ném nàng cho ta!”

 
“Tên đầu to chết tiệt này, sao ngươi dám cướp!”

 
Đàn cá voi sát thủ đang chơi đùa với cô như một quả bóng lông, tranh nhau trải nghiệm cảm giác mang theo một quả bóng lông trên cạn. Ngoài ra, trải nghiệm này cũng không tồi, ít nhất cô không cần phải phí sức đạp chân, quá mệt.

 
Tống Hứa lên được đảo nhỏ.

 
Đảo đầy đá ngầm xám xịt, không thấy cây cỏ xanh tươi, chỉ có những tảng đá lởm chởm. Nhiều tảng đá kỳ lạ đứng sừng sững dưới nước, Tống Hứa bị cá voi sát thủ chở đi qua những hòn đảo nhỏ, từ rặng san hô bên ngoài, đến bộ tộc cá voi sát thủ bên trong đường mòn.

 
Chúng là loài thú nhân biển, nhưng khi chúng trở thành thú nhân, chúng sẽ đến các bộ tộc trên đảo để sinh sôi sinh hoạt. Nơi này, người lạ thường không thể vào được, những con thú xa lạ trước đây đều bị những kẻ to lớn hung dữ này cắn nát từng mảnh.

 
Tuy nhiên, thú nhân sóc quá nhỏ, trông không có mối đe dọa nào cả, những con cá voi sát thủ chưa bao giờ nhìn thấy loài thú nhân như vậy, rất tò mò về cô, không cảm thấy cô có chút mối đe dọa nào, chúng trực tiếp đưa cô đến trại căn cứ.

 
Tống Hứa dễ dàng đến nơi đã lâu không có người ngoài đặt chân đến, nhận lại vỏ quả rỗng được một con cá voi sát thủ khác đẩy tới.

 
Trước cô còn muốn tự ôm, nhưng con cá voi sát thủ nhiệt tình nhất quyết yêu cầu giúp cô lấy nó. Kết quả là chơi hết cỡ trên đường, chiếc phao cứu sinh bằng vỏ rỗng sắp bị hắn chơi tàn rồi, lúc trả lại cho cô vẫn còn có vẻ chưa thỏa mãn.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận