Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 57: Rắn độc đánh nhau

 
Cái đuôi của Tống Hứa quăng xuống, cô giữ chặt lấy đỉnh cột buồm, nhìn chằm chằm xuống bóng đen phía dưới. Nhìn hình dạng, không giống như một con cá lớn, mùi cũng không giống thú nhân, có phần tương tự giống với thú nguyên thủy trên bờ.

 
Ô Mộc đã lặn xuống dưới nước, nhưng bóng của hắn và bóng của con thú đó trộn lẫn với nhau, nhìn không rõ lắm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Khi đó đã là chạng vạng, tầm nhìn dưới nước không tốt, trên cột buồm Tống Hứa không thể nhìn thấy những gì đang diễn ra bên dưới.

 
Hổ lớn trên thuyền đặc biệt nôn nóng, nàng bước lên mép thuyền, dường như muốn đi xuống, chân thấm nước lại chần chừ.

 
Dù ở trên bờ nàng rất lợi hại, như bà hoàng có thể một quyền hạ gục một con thú nguyên thủy cao năm mét và đá một con rắn dài hai mươi mét, nhưng đến giữa đại dương thì cũng chỉ như hổ bị nhốt trong chuồng giam.

 
Tống Hứa chỉ có thể nhìn thấy cuộc chiến khốc liệt bên dưới thông qua việc thân tàu lắc lư dữ dội, nếu không có một con hổ quá lớn ở trên, con thuyền đã sớm bị lật trong những làn sóng do thứ kia tạo ra.

 
Hổ lớn bước hai bước trên con thuyền chật hẹp, ngẩng đầu lên kêu Tống Hứa một tiếng, thúc dục cô xuống đi. Sóc nhỏ bất chấp trượt xuống, chạy tới một bên thuyền, đầu chui vào trong nước.

 
Cô là kiểu người cho dù gặp phải vụ nổ cũng sẽ quay đầu lại xem cho rõ ràng.

 
Đầu mới chui vào nước, quả nhiên nhìn được rõ ràng hơn một chút, mắt Tống Hứa có hơi chua xót, cảnh đầu tiên nhìn thấy là cơ thể được bao phủ lớp vảy màu xanh đậm, không phải Ô Mộc, là một thứ rất lớn.


 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cơ thể nó cứng cáp trông không giống một con cá, trái lại nó giống như một….cá sấu hoặc thằn lằn. Có điều nó không giống cá sấu và thằn lằn trên cạn, trên cơ thể nó xuất hiện rất nhiều biến dị.

 
Nó có mang cá để thở trong nước, đồng thời mũi và miệng cũng bị biến chất, tứ chi cũng thoái hoá trở nên rất ngắn, nếu không chú ý vẫn sẽ cho rằng đó vây cá, chỉ có cái đuôi mới có thể cho mọi người thấy cơ thể ban đầu của nó là cái gì.

 
Trên mắt đục ngầu của con thú không lồ này còn dính sò hến, gần như muốn che đậy đôi mắt của nó, trên cơ thể được bao phủ rất nhiều xà cừ, điều này làm cho nó trông xấu và kì lạ hơn.

 
Nó có cái miệng giống như miệng một con cá xấu lớn, đuôi của Ô Mộc bị mắc kẹt trong đó, cơ thể Ô Mộc không lớn bằng con thú khổng lồ này, nhưng hắn rất dài, với cái đuôi bị mắc kẹt hắn có thể quấn quanh cổ và một phần cơ thể của con thú khổng lồ.

 
Cách đi săn của rắn và hổ không giống nhau, hầu như không nhìn thấy máu, ngược lại có cảm giác yên bình chậm rãi. Sự dây dưa, siết cổ, sức lực ngày càng mạnh sẽ làm cho con mồi bị bắt rồi ngạt thở, có lẽ cơ thể đang bị ép nát từ bên trong.

 
Cái thứ to xác kia rõ ràng là bị rắn lớn quấn tới mức khó chịu, tứ chi bị thoái hoá đến ngắn ngủi ở trong nước quằn quại, cố sử dụng cách này để thoát khỏi sự vướng víu của rắn lớn.

 
Nó khá tinh ranh, những con sò và xà cừ mọc trên cơ thể nó, làm hạn chế chuyển động và khiến nó trở nên chậm chạp, cũng trở thành áo giáp của nó khi đối mặt với các cuộc tấn công của kẻ thù.

 
Khi nó xoay người, những chiếc vỏ sò sắc bén và xà cừ cắt vào cơ thể rắn lớn, để lại những vết thương, đồng thời nó tăng thêm lực cắn trong miệng, những chiếc răng cắm sâu hơn vào đuôi rắn.

 
Tống Hứa đã từng chứng kiến cuộc chiến giữa Ô Mộc và cá xấu cỡ bình thường, so với khi đó một đánh ba cũng không bị thương gì, bây giờ rắn yêu đang rơi vào một trận khổ chiến. Nhưng cái thứ to lớn kia lại càng cắn mạnh, hắn lại càng siết chặt hơn, tuyệt không chịu buông ra vì đau.


 
Tống Hứa trông có vẻ lo lắng, hận không thể hét to một tiếng, nhưng vừa mở miệng, nước biển mặn chát đã xộc vào mồm cô.

 
Cô ngẩng cái đầu sũng nước của mình ra khỏi biển, oán hận mà đánh vào mạn thuyền: "Chặn mang của nó! Chặn mang của nó!" Cô gầm thét trên biển.

 
Thứ kia rõ ràng không phải là sinh vật bản địa, cô đoán rất có khả năng lúc trước cũng là thú nhân, nhưng giống như mẹ hổ đã ăn quá nhiều thú nguyên thủy ở bên bờ biển nên thân hình phình to ra, mất hết lý trí, cũng vì cố gắng ra biển, đợi ở trong biển quá lâu cuối cùng cũng đã tiến hóa ra mang, biến thành một loài chẳng giống gì trong loài sinh vật biển không ra ngô ra khoai gì.
 
Sự tiến hóa của các loài vật nhìn chung rất chậm, nhưng mà ở mảnh đất này thì dường như rất đặc biệt, có thể đẩy nhanh sự biến hóa trong cơ thể thú nhân. Tống Hứa cảm thấy mặc dù sự biến hóa đã làm cho thú nhân to lớn mạnh mẽ và đáng sợ hơn, nhưng chắc chắn cũng có khuyết điểm. Đã tiến hóa ra mang, vậy chứng minh rằng trong hắn phải phụ thuộc vào mang để hô hấp khi ở trong nước, vậy nếu phá hủy nó thì chắc chắn sẽ giải quyết được.
 
Sóc yêu nhảy từ cột buồm xuống, lao đến và vùi đầu xuống biển, chưa được bao lâu, tình cảnh trong biển cũng có biến hóa. 
 
Cái kẻ dùng răng cắn sâu vào thân rắn dần dần không còn cách duy trì sức lực, bị buộc phải há to miệng, bị nước biển xộc vào trong miệng, dù trong cổ họng có van ngừa nước tràn vào, nhưng việc này cũng là một việc cực kỳ đau khổ sau khi nó bị thoái hóa. Vả lại, rắn lớn vặn vẹo thân người, đè chặt nơi mọc ra mang của nó.
 
Trong quá trình dây dưa, rắn lớn mang theo nó chìm xuống biển sâu, trên mặt biển dần dần phẳng lặng lại.
 
Sự phẳng lặng này khiến cho hổ lớn không giữ bình tĩnh được nữa, nàng vẫn con quái vật đó, nhìn thấy nó, hận cũ thù mới đã thúc giục con hổ nhớ ra một vài việc.
 
Trong vài lần nàng định vượt biển, đã từng bị thứ xảo trá và độc ác này lật tung thuyền hai lần, hễ cảm nhận được có thú nhân đi ngang qua hải vực này đều công kích đối phương. Nếu như không phải nàng quá hung á thì suýt đã trở thành đồ ăn trong miệng nó rồi.
 
Nếu như là ở bên bờ, hổ lớn hoàn toàn không sợ cái thứ đồ chơi đó, bởi vì nàng từng giết thú nguyên thủy có thân hình bự hơn nhiều rồi, nhưng nó lại cứ ở trong biển, chưa chết trong miệng của thứ đó thì cũng xém tí chết đuối.
 
“Grrrr!” Hổ hét lớn lên một cái, cuối cùng vẫn nhảy xuống biển.
 
Nàng không thể đứng nhìn con của mình bị thứ xấu xí kia lôi xuống biển sâu như vậy được.
 
“Đợi đã!” Tống Hứa sốt ruột nhìn một người rồi lại hai người nhảy xuống biển, sờ trúng công cụ mình đã chuẩn bị, một sợi dây thừng được làm từ bó cây gậy trúc, nhanh chóng buộc vào móng vuốt của hổ lớn, nhanh chóng khuyên nhủ: “Mẹ hổ dùng cái này quấn quanh tên kia.”

 
Cho dù lỡ như bị chìm xuống dưới nước, thì vẫn có thể kéo lên, ban nãy rắn yêu xuống nhanh quá nên cô không phản ứng kịp.
 
Hổ lớn không chút do dự nhảy xuống biển, vả lại làm ngược với thói quen, nàng ép đầu mình vùi vào trong nước. Mặc dù hổ lớn không phải là động vật có thể sinh sống dưới nước, cho dù biết bơi nhưng hầu như đều quen nhô đầu lên trên để hô hấp, bọn chúng không có sở trường về lặn.
 
Hổ lớn mang vẻ mặt kiên nghị, sóc con thì bày ra vẻ mặt bi tráng, nhưng rắn lớn và quái vật trong nước đang đánh nhau không có bi quan như bọn họ nghĩ, bây giờ rắn lớn đang chiếm thế thượng phong.
 
Là một con rắn độc, năng lực của Ô Mộc không chỉ là siết cổ cực mạnh mà còn có cả độc tố. Bình thường hắn không cần dùng đến nọc độc đánh nhau cũng đủ để kết liễu đối phương.
 
Lần này, hắn siết bụng thứ kia cho đến khi phình ra, những chiếc răng sắc nhọn cắm xuyên qua phần bụng của nó. Chỉ cần một liều nọc độc của hắn cũng có độc chết một con trâu nước trưởng thành, mặc dù là một vật to lớn, nhưng nọc độc của hắn bơm vào và lan rộng ra thì quái vật sẽ từng bước từng bước mất đi sức lực đấu tranh.
 
Rắn yêu bị kẹt chung với cá sấu to lớn, có thể ví như quái vật trong làn nước biển xanh thẫm, chúng chầm chậm rơi xuống, những sinh vật phù du nhỏ hình bông tuyết trắng bay tứa tung, máu tươi từ trong cơ thể chúng như sương khói bay ra.

 
Mặc dù nó không còn động đậy nữa, vì để đề phòng bị đâm sau lưng trước khi chết nên rắn lớn vẫn không buông lỏng nó.
 
Sau đó, hắn nghe thấy bên trên có động tĩnh, một con hổ nhảy xuống biển.
 
Cuối cùng, rắn lớn buông con quái vật đang căng cứng và bơi ngược lên phía trên. Vẫn còn lớp máu màu đỏ ráng thoát ra quanh cơ thể khi hắn bơi lên.
 
Hổ lớn vẫn chưa lặn xuống dưới nước được ba mét, đã bị đầu của rắn lớn bên dưới đụng trúng một cái.
 
Ầm một tiếng, con hổ mới lặn xuống nước đã ướt sũng nằm sấp bên mạn thuyền, kéo thuyền sang một bên suýt bị lật, nhưng sóc trên thuyền không chú ý thuyền nghiêng nên bị lăn xuống biển, đập trúng đầu Ô Mộc khi vừa mới nhô đầu lên.
 
Tống Hứa ngồi dậy, giẫm lên mái tóc ướt vừa mới biến về của Ô Mộc, cúi đầu nhìn hắn vì đã chiến đấu kịch liệt mà biến thành đồng tử dọc, vui vẻ mà ôm lấy đầu hắn, còn hôn lên trên trán hắn mấy cái thật kêu.
 
“Tốt quá rồi! Ngươi không sao!”
 
“Rắn yêu giỏi quá đi! Trời ạ sao ngươi có thể đỉnh đến như thế! Đẹp trai quá đi mất!”
 
“Ngươi làm thế nào mà đánh bại được thứ to lớn đó vậy, dùng độc sao? Độc của ngươi xịn quá! Rắn độc quả nhiên giỏi!”
 
"Hu hu hu, ta còn tưởng lần này phải chết rồi, may mà không phải, nếu không ta chỉ có thể you jump, I jump (ngươi nhảy ta nhảy) thôi!"


 
Đầu rắn lớn nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt từ sóc, bị xoa tới xúc động, bỗng nhiên một làn nước bắn tung tóe lên, thì ra hổ lớn đã bò lên thuyền vẩy lông. Hành động này như xe phun nước đi ngang qua, sóc nhỏ kích động bị giội nước lạnh đã bình tĩnh lại.
 
Cô nhảy xuống khỏi đầu rắn, vẫy hắn: “Mau lên đây, để xem trên người có bị thương không.”
 
Rắn lớn nghe lời bơi lên thuyền mà cuộn tròn lại.
 
Tống Hứa quan sát tỉ mỉ vết thương trên người hắn, phát ra tiếng kêu thảm còn lớn hơn: “Trời ơi! Bị thương hết rồi! Những miếng vảy đẹp của ta! Những cái hoa văn không còn đầy đủ nữa! Cái vết thương này sâu như thế, lần sau có lột da cũng vẫn để lại sẹo mất, hu hu!”
 
Sóc yêu khóc lóc, vẻ mặt lo lắng mà giúp rắn lớn xử lý vết thương. Nói đến đoạn này, cần phải cảm ơn sự chuẩn bị kỹ lưỡng của sóc yêu, trừ thức ăn nước uống và dụng cụ ra còn mang cả thuốc.
 
Loại lá cỏ đó có thể ngăn máu giải độc, đang trong lúc làm thức ăn không cẩn thận mà bị bên mép sắc bén của vỏ sò sắc bén cắt trúng, trong quá trình đóng thuyền không chú ý bị dao làm bằng xương đâm trúng, tất cả đều dùng lá của loại thực vật này.
 
Lúc đầu, hổ lớn mang loại lá này về, Tống Hứa hiểu nhầm rằng là cho cô ăn nên đã ăn hết hai bó, sau này hổ lớn cũng đi hái một ít về đắp lên trên người của rắn yêu, bởi vì thường xuyên ngâm trong nước biển dẫn đến miệng vết thương lở loét ra, Tống Hứa mới ngộ ra cách dùng của loại lá này.
 
Rắn yêu đã quen với nước biển, sau khi vết thương không lở loét nữa thì loại lá này lại càng được Tống Hứa sử dụng với tần suất nhiều hơn.
 
Cô đã bẻ rất nhiều loại lá này đem lên thuyền, nhưng mà chủ yếu vẫn là để cô ăn. Lá này có vị đắng, nhưng nhai trong miệng thì làm hơi thở tươi mát, dùng để làm sạch răng cũng rất hữu hiệu.
 
Bây giờ toàn bộ hàng tồn đều cho Ô Mộc dùng hết rồi.
 
“Ở trên thuyền mà đợi đi, đừng xuống nước nữa.” Tống Hứa dặn dò.
 
Khi có gió thuận chiều, bọn họ giương buồm lên, nếu không có thì họ dừng lại và nghỉ ngơi.
 
Đứng ở vị trí này nhìn hướng về sau, bờ biển trở thành một đường thẳng, đảo nhỏ muốn tới trông thật mơ hồ, cứ đi thẳng về trước thì không chắc tới được, nhưng nếu lùi bước thì lại không cam lòng.
 
“Vừa nãy cũng là một thú nhân sao? Hắn xuất hiện ở nơi này, cũng đã từng muốn đi đến đảo đó sao? Rốt cuộc trên đảo có gì thế?” Tống Hứa nằm bên đầu của rắn yêu, gãi cái cằm của hắn, lẩm bẩm một mình câu được câu không.
 
“Ta cũng không biết.” Một giọng nữ thô bạo đáp lại.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận