Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 56: Nhật ký phiêu lưu trên biển

 
Chiếc thuyền lớn đang nổi trên mặt nước, sau khi con hổ nhảy lên thì ngay lập tức đã chìm một nửa, cả chiếc thuyền nhìn qua trông cũng cực kỳ “vững vàng”.
 
Cái rãnh được làm theo thân hình con hổ, chỉ là dù sao diện tích cũng có hạn, làm cũng tương đối vừa vặn. Hổ lớn nhảy lên như con mèo to bị cất vào thùng giấy, hai bên bụng hơi lòi ra, còn có bộ lông trên thân cũng thế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Mẹ, mau xuống đi, chúng ta vẫn chuẩn bị xong, chưa tới lúc chèo thuyền ra khơi đâu!" Nghe Tống Hứa liên tục hô gào, hổ lớn miễn cưỡng đứng dậy khỏi thuyền, nhảy trở lại bờ để rũ lông.
 
Khi Tống Hứa và Ô Mộc cùng nhau đóng thuyền, thỉnh thoảng hổ lớn cũng sẽ tò mò tới xem một chút. Nàng không có hứng thú với chuyện khác nhưng lại rất để ý việc đóng thuyền, mỗi ngày ghé vào trên đá ngầm đều không nhìn ra xa xa đảo nữa mà đổi thành nhìn bọn họ tạo thuyền.
 
Gần đây hổ lớn càng ngày càng điềm đạm và nghiêm túc, thỉnh thoảng Tống Hứa nhìn vào đôi mắt to màu vàng kim hổ phách của nàng, sẽ cảm thấy nàng rất khác với con hổ lớn hung dữ hồi đầu cô vừa gặp. Cặp mắt lúc đó nhìn cái gì cũng giống như đang nhìn con mồi, vẻ hoang dã trong ánh mắt tràn đầy oán niệm kia đã ít đi, xuất hiện một tia nhân tính hóa.
 
Nhìn thấy ánh mắt như vậy, Tống Hứa nghi ngờ rằng nàng có thể nhớ ra mình là một thú nhân, nhưng hành vi lại cho thấy rằng nàng vẫn chưa nhớ gì cả. Dẫu sao thì cho đến bây giờ, nàng vẫn kiên định tin rằng sóc là con của mình, thế này có giống đã nhớ lại đâu.
 
Việc chuẩn bị khó khăn nhất đã xong, bước tiếp theo là dự trữ một ít thức ăn, nước ngọt và dụng cụ. Chủ yếu là đồ ăn của Tống Hứa, đồ ăn của hai người còn lại có thể đánh bắt tươi ở biển. Nước ngọt là thứ cực kì quan trọng, Tống Hứa sử dụng vỏ trái cây và thùng gỗ tự làm chứa khá nhiều nước ngọt, đồng thời mang theo nhiều dụng cụ tự chế khác, những thứ này được nhét hết vào một rãnh nhỏ do Tống Hứa làm và tất cả các khoảng trống trên thuyền.
 
Đương nhiên Ô Mộc không thể nào quấn quanh cột buồm như sóc nhỏ nói đùa trước đây được, hắn ... phải phụ trách đẩy thuyền trên mặt nước.
 
Cũng không có cách nào khác, hổ lớn có bóng ma tâm lý với biển nên muốn bảo nàng xuống biển là điều không thực tế, sóc nhỏ có thể xuống biển nhưng thân hình của cô không đẩy được, chỉ có thể để Ô Mộc làm.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chuẩn bị thế này chắc là đủ rồi.” Tống Hứa nói xong bèn trèo lên lưng hổ lớn ra lệnh: “Xuất phát!”
 
Hôm nay thời tiết tốt, sóng gió trên biển không lớn, ánh nắng tươi sáng, tầm nhìn ra biển cũng cao.
 
Ở dưới, Ô Mộc đang ở sau đẩy thuyền, cũng không còn cần quá nhiều sức vì có sức nổi của nước và hướng gió phù hợp nên thuyền có thể từ từ trôi về phía trước theo dòng nước.

 
Sự phấn khích chỉ sục sôi không lâu sau khi khởi hành, khi con tàu rời bờ biển và đi sâu hơn vào lòng đại dương, cảm giác xa đất liền dần trở nên có chút gì đó đáng sợ.
 
Hổ lớn nôn nóng đứng lên, có điều chiếc thuyền nhỏ quá, nàng không thể giống như trước, nôn nóng là lại chạy trên bãi biển, mà chỉ có thể phát ra một tiếng gầm nhẹ.
 
“Lạch cạch.” Tống Hứa lấy hai chiếc lá thật lớn che mắt con hổ: “Nào, che mắt ngủ đi nha."
 
Con hổ vẫn chưa buồn ngủ, nhưng hai chiếc lá che mắt khiến nàng trông khá hơn một chút, bất động nằm trên đôi chân trước của mình.
 
Tống Hứa bị phơi nắng đến không chịu được, nhanh như chớp bò xuống khỏi thảm lông vàng kim, trực tiếp nhảy xuống biển, bơi tới bên người Ô Mộc đang dưới thuyền.
 
Ô Mộc đang ở trạng thái hóa thú, bắt được rất nhiều cá, hoàn toàn biến thành một con "rắn biển" rồi, bơi lội điêu luyện trong nước biển.
 
Bên dưới là đáy biển sẫm màu, bên trên là mặt nước trong xanh, Tống Hứa bôi lội bên cạnh rắn yêu, bơi được một đoạn thì nổi lên, cầm cái vỏ trống bị buộc vào thành bè gỗ, đặt trên mặt để hô hấp.

 
Giữa trưa trời yên biển lặng, không có sóng gió trợ giúp nên việc đẩy thuyền trở nên hơi khó khăn, rắn yêu cũng thấm mệt nên bơi xuống thuyền để nghỉ ngơi.
 
Hắn treo nửa người trên thuyền, cái đuôi ngâm ở trong nước biển. Hổ lớn nhìn hắn ngồi như thế, nhàm chán duỗi móng vuốt kéo hắn lại để sờ. Ô Mộc né tránh bộ móng vuốt dày cộm kia, bò lên trên cột buồm.
 
Cột buồm này là do Tống Hứa lưỡng lự mãi mới làm, đương nhiên mục đích chính không phải để cho Ô Mộc trườn lên, mà là để chuẩn bị cho cánh buồm.

 
Vật liệu là cánh của một loại thú nguyên thủy nào đó, hai mảnh ghép lại với nhau vừa khéo tạo thành một khuôn tương tự cánh buồm. Khi thử nghiệm, loại cánh thú nguyên thủy này sau khi gỡ ra cũng không nhanh bị thối rữa mà sẽ từ từ hong khô, về sau trở nên càng mỏng mà mềm dai, vì vậy cô bèn quyết định dùng để làm cánh buồm.
 
Bây giờ cánh buồm vẫn thả ở dưới đáy, không có lắp đặt là bởi vì hiện tại gió không lớn, không thể dùng được.  Hơn nữa hướng gió cũng không đúng, với hướng gió này, nếu cánh buồm được lắp đặt, con thuyền mới rời khỏi bờ biển sẽ trực tiếp bị gió thổi ngược trở lại.
 
Thuyền đang đậu trên biển, nhìn từ trên cao xuống, dễ dàng thấy được màu da cam trên thân hổ hiện rõ như bóng đèn giữa làn nước xanh biếc.

 
Sóc nóng quá ôm vỏ quả lơ lửng trên biển ngủ trưa. Sau khi chìm vào giấc ngủ, cô tự buông tay trong vô thức, cả thân sóc dần rời khỏi mạn thuyền. Đợi đến khi Ô Mộc phát hiện ra, cô đã trôi đi xa rồi.
 
Rắn yêu chỉ có thể lại trườn xuống khỏi cột buồm, xuống biển dùng cái đuôi kéo con sóc đang ngủ rồi quấn lấy cô, đưa trở lại mạn thuyền.
 
Con hổ lớn không bắt được thằng con dài ngoằng lại nhàm chán đặt thằng con lông xù đang ngủ say dưới móng vuốt. Nhưng nàng chưa ôm được mấy bận, một chiếc đuôi rắn vừa trườn qua, cướp luôn đứa lông xù, mang theo con sóc trèo lên cột buồm nghỉ ngơi.
 
Hổ lớn vốn luôn thích cãi cọ với rắn yêu, lần này chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái bèn nhắm mắt ngủ, khoan dung không giống như hổ lớn thường ngày.
 
Khi tỉnh dậy, Tống Hứa bỗng thấy mình bị đuôi rắn trói trên cột buồm, chỉ lộ ra đầu, giống như một con tin trên tàu hải tặc.
 
Cuộc sống trên biển buồn tẻ như thế đấy, ngoại trừ nghịch nước ra cũng chỉ chơi với rắn yêu.
 
Buổi chiều gió bắt đầu thổi, cuối cùng Tống Hứa cũng lắp đặt được hai mảnh buồm, Ô Mộc cũng có thể thả lỏng một chút, chỉ khi thuyền hơi lệch đi mới giúp cô đổi hướng. Tống Hứa phụ trách quan sát hướng gió, một khi hướng gió không đúng, sẽ phải tháo cánh buồm ra nếu không muốn thuyền bị lệch đi xa tít tắp.
 
Ban ngày trời nắng, ban đêm chỉ còn trời sao óng ánh, ngắm sao trên biển dường như đẹp hơn một chút so với bất cứ nơi nào khác.
 
Trong cuộc hành trình này, Tống Hứa đã nhìn thấy những vì sao ở vô số nơi. Giữa đồng cỏ rộng lớn, trong thung lũng sâu, trên vách núi cao, bên sa mạc hoang vu, trên những ngọn cây trong khu rừng rậm rạp …, mỗi nơi đều có những đặc sắc riêng biệt. Nhưng ở giữa đại dương, bầu trời đầy sao phía trên được phản chiếu trên mặt biển lặng, dù ở trên hay dưới, dường như đã trở thành một biển sao vậy, cả mấy người bọn họ đều được bao quanh bởi vô số ngôi sao sáng.
 
Tống Hứa nhúng chân vào nước, biển nhẹ nhàng lắc lư, cô xoa con rắn lớn ở mạn thuyền: "Ô Mộc, ngươi có muốn tham gia hoạt động dạo biển đêm đầy kích thích không?"
 
Nhưng tai Ô Mộc lại nghe thấy: "Ô Mộc, dậy đi, ta muốn đi chơi biển đêm."
 
Đuôi rắn vòng quanh con sóc đang suy nghĩ với đôi mắt sáng long lanh kia, vù vù trườn xuống biển.
 
Không lâu sau, con sóc bò lên trên thuyền, tỏ vẻ không bao giờ muốn đi du lịch biển rộng vào đêm tối nữa, không hề vui vẻ chút nào. Khắp nơi đều tối đen như mực, không nhìn rõ được gì, dường như ở bên dưới là những bóng dáng đang bơi lội hỗn loạn, còn có thứ gì đó nhẹ lướt qua người cô. Những thứ này khiến cô rợn tóc gáy, thậm chí khi xuống nước còn không thể tìm thấy rắn yêu đang ở đâu.


 
Não của Tống Hứa bảo cô nên ngoan ngoãn cuộn tròn trên chiếc thuyền, dựa vào hổ lớn bên cạnh đang ngáy nhẹ, cảm thấy giống như đang nằm trên một chiếc giường được trải sẵn chăn nệm, cuối cùng cùng có cảm giác an toàn.

 
Rắn lớn cũng ngoi đầu lên khỏi mặt biển. Bây giờ hắn đang ở hình thái bán thú nhân, vảy đã phát triển, đã chế phủ đến trán, mắt dần dần cũng có chút giống rắn, toàn bộ cơ thể chỉ còn lại đôi mắt và phía trên vẫn có thể nhìn thấy chút da trắng, tóc rũ xuống, dáng vẻ cực kỳ quái dị, cảnh tượng đột nhiên nổi lên từ trong nước tối có thể khiến đứa trẻ sợ hãi mà khóc thét.

 
Con yêu quái biển này vươn đôi tay cứng nhắc của mình chạm vào con sóc đang ẩn náu dưới bụng hổ lớn, dùng hành động hỏi cô tại sao không chơi nữa lại đột nhiên muốn đi lên.

 
Tất nhiên Tống Hứa không thể thừa nhận rằng bản thân rất sợ biển vào ban đêm, ngồi trên thuyền ngáp một cái: "À, ta buồn ngủ rồi, vẫn là ngày mai chơi tiếp đi hahaha." Biện pháp này lần nào cũng hữu dụng.

 
Ô Mộc kéo cô ra, lại ôm cô sang một bên để ngủ. Trong lòng Tống Hứa thấy hắn làm ngày càng quang minh chính đại mấy việc này rồi, trước đây phải đợi cô ngủ dậy sau đó mới dám chạm vào để cô nằm bên cạnh hắn mới có thể ngủ được, bây giờ thì đã ăn bớt quá trình luôn rồi.

 
Rắn yêu vẫn chưa mất đi lí trí, nhưng thay đổi thì vẫn có. Nếu là trước đây, Tống Hứa thích ngủ ở đâu thì sẽ ngủ ở đó, hiện tại cô thường thức dậy và thấy mình ở một nơi khác, còn bị rắn quấn đến không thể động đậy được.

 
Với vấn đề này Tống Hứa tỏ ý: Cũng không phải vấn đề gì lớn, quấn người chút thôi, dù sao cũng vẫn nhận ra mình được.

 
Ban ngày vào thời gian nóng nhất, Tống Hứa sẽ uống nước, nhân  tiện cho rắn yêu và hổ lớn uống nước luôn. Cô nhìn vào làn nước trong vắt với điểm phía xa, cảm thấy có gì đó không ổn.

 
Đích đến của cô là hòn đảo nhỏ trên biển mà hổ lớn thường nhìn đến, vì Hắc Sâm để ý rất nhiều, vậy nơi đó nhất định có điểm đặc biệt, rất thích hợp làm điểm dừng thuyền đầu tiên của bọn họ. Theo Tống Hứa quan sát, khoảng cách đến bờ biển của hòn đảo nhỏ đó không xa, con thuyền cô làm và thức ăn chuẩn bị sẽ đến được đó thành công.

 
Nhưng sau hai ngày trên biển, Tống Hứa phát hiện hòn đảo nhỏ đó vẫn còn rất xa.

 

"Có lẽ đó không phải là ảo ảnh đâu nhỉ?" Nếu thực sự là vậy thì sẽ rất tệ.

 
Ô Mộc ở trên biển bắt cá, hổ lớn cần phải ăn rồi, chỉ là khi ăn, hổ lớn sẽ đứng lên ra khỏi chỗ ngồi của mình, thò đầu ra mạn tàu, cắn lấy con cá lớn được Ô Mộc phục vụ.

 
Trên thuyền không có cá nướng, ban đầu Tống Hứa còn lo lắng rằng Hắc Sâm sẽ không ăn đồ sống, ai biết được nàng thích ứng rất tốt, rõ ràng vẫn có phần nào sợ hãi đối với biển, nhưng ở khía cạnh khác vẫn rất phối hợp. Tống Hứa thường tự hỏi liệu nàng có lấy lại được tỉnh táo hay không.

 
Ba ngày trên biển, Tống Hứa cảm thấy có vẻ hòn đảo lớn hơn một chút, đây là một tin đáng vui mừng, mặc dù chỉ có cô là người vui hơn hết.

 
Ô Mộc vẫn cần mẫn đẩy thuyền, đối với tin vui này thì thờ ơ. Với hắn, chuyện làm bây giờ với vô số lần đồng ý theo sóc nhỏ tới nơi nào chơi đều không có gì khác nhau. Có thể đến hòn đào đó hay không cũng không quan trọng, chỉ cần Tống Hứa làm những gì cô muốn, cô vui vẻ là được.

 
Hắc Sâm vẫn đang nhắm nghiền đôi mắt, chỉ có tai động động.

 
Đột nhiên, hổ lớn đang ngủ gật đứng lên, trợn trừng mắt đối diện với mặt biển rống to một tiếng, đuôi của nàng va vào Ô Mộc đang nằm dưới nước, thúc dục hắn đi lên.

 
Vẻ ngoài như đang nhìn kẻ thù của nàng khiến Tống Hứa như nhận ra điều gì, cô leo lên cột buồm rồi nhìn xuống, phát hiện dưới con thuyền xuất hiện một bóng đen, một thứ gì đó đã đến dưới thuyền của họ.

 
Giống như gặp phải một con sóng lớn, thuyền của họ bị giật mạnh bởi một thứ gì đó từ bên dưới. Liên hệ với phản ứng của hổ lớn, Tống Hứa có lí do nghi ngờ rằng trước đây khi nàng ra biển có thể đã bị thứ này va chạm vào con thuyền. 

 
Bị hổ lớn vung đuôi, rắn lớn phía dưới cũng không nghe lời mà quay lên, hắn liếc nhìn một lớn một nhỏ trên thuyền, trực tiếp lao thẳng xuống nước. Khi hắn vào nước, đã lâu rồi Tống Hứa mới nghe được tiếng khàn đầy tức giận của rắn yêu.

 
Sống cũng hơi bình yên nên cô gần như quên rằng rắn yêu là một con rắn lớn dữ tợn có kịch độc.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui