Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 55: Nhà mạo hiểm chuột hôm nay cũng làm ra quyết định to gan

 
Ô Mộc vớt lên bờ một chiếc bè mục nát trong biển, chiếc bè trông có chút sần sùi, nhưng được làm vừa lớn vừa chắc, bị cột từng vòng bởi dây mây, ngay cả khi chìm trong biển rất lâu vẫn không hoàn toàn thối rữa.

 
Nó chìm dưới đáy biển, cách bờ biển một khoảng, khi Ô Mộc đi bắt cá, nó vô tình bị kéo lên bờ bởi lưới kéo của Ô Mộc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Khi Ô Mộc kéo lưới lên bờ, Tống Hứa thích lục tung lưới lên, cô có một niềm hứng thú khá lớn đối với việc săn tìm kho báu này, có thể nhìn ra từ việc cô không ngừng chủ động đan những chiếc lưới to để cung cấp trang bị cho Ô Mộc.

 
Đối với thu hoạch kì quái hôm này, Tống Hứa chọc vào những cây gỗ mục nát, hoài nghi đây có thể là chiếc bè gỗ đồ ai đó làm để vượt biển. Người khả nghi thì... Tống Hứa nhìn con hổ lớn đang phơi mình dưới nắng, chợp mắt trên rạng đá.

 
Không hề nghi ngờ, chắc chắn là Hắc Sâm làm, không có thú nhân nào khác ở đây ngoài nàng cả.

 
"Xét từ nơi chiếc bè này chìm, lúc ấy bè gỗ có lẽ chưa rời khỏi một nghìn mét đã chìm, gỗ này nặng hay do hổ lớn quá nặng? Lại xét từ diện tích bè gỗ, lúc đó hổ lớn hẳn là chưa bự như bây giờ."

 
Tống Hứa đã xác nhận với Ô Mộc từ sớm, thân hình Hắc Sâm trước đây không có khổng lồ như vậy, cơ thể của nàng bây giờ hoàn toàn là do ăn hooc mon (thú nguyên thủy) mà ra.

 
Ngoại trừ chiếc bè này, Ô Mộc còn tìm thấy dấu vết khác của hổ lớn khi cố gắng ra khơi.

 
Vì muốn bắt thêm nhiều cá để hổ lớn ăn, hắn chủ động rà vùng nước sâu xa bờ. Ô Mộc không nói, Tống Hứa sẽ không phát hiện. Ở nơi xa hơn, Ô Mộc vớt được khung xương thuyền bị vùi trong bùn.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho dù sức của Ô Mộc có kinh người, hắn cũng phải mất rất nhiều thời gian để lôi được nó ra khỏi vũng bùn, đưa thẳng tới bờ biển.

 

Khung xương hình cung đó được buộc chặt chẽ với nhau, tạo thành hình dạng một con thuyền, các chiếc xương được sắp xếp hai bên trái phải giống như khung xương sườn của một con thuyền.

 
Tống Hứa đứng ở bờ biển nhặt lên một khúc xương, thán phục: "Cái xương rất nhẹ quá!"

 
Rõ ràng là dài gần hai mét, chiều rộng to bằng bàn tay cô, nhưng cô có thể giơ lên bằng một tay, trọng lượng này nhẹ đến khó tin. Kết cấu của thân tàu này có hình dạng bất thường, toàn là xương.

 
"Đây có lẽ là những gì Hắc Sâm đã làm, xem ra nàng thực cố gắng để ra biển... nàng muốn đi đâu nhỉ?" Tống Hứa hỏi, trong đầu đã có phỏng đoán rồi.

 
Hắc Sâm đến đây là để tìm kiếm một thứ gì đó có thể biến bán thú nhân hoàn toàn trở thành thú nhân, đoán chừng lí do muốn ra biển cũng là vì vậy, nhưng nàng đã thất bại thảm hại ở bờ biển này, cũng làm cho bản thân bị mắc vào, biến thành trạng thái như bây giờ.

 
Hổ lớn đi tới, nhìn bọn nhóc đang loay hoay với những mẩu xương, Tống Hứa rất thích các nghi thức, để những mẩu xương rải rác trên bờ biển, như thể trang bị cho một tác phẩm nghệ thuật nào đó.

 
Buổi trưa, hổ lớn quay lại với một xác thú nguyên thủy trong miệng. Đã một thời gian nàng không mang xác thú nguyên thủy về nữa, với nỗ lực của Tống Hứa và Ô Mộc, nàng đã ít ra ngoài ăn thịt thừa nguyên thủy hơn, mấy ngày này Tống Hứa cũng không thấy nàng chủ động ăn thịt thú nguyên thủy, tại sao bây giờ lại tiếp tục?

 
Tống Hứa ở cạnh đống lửa nướng cá, suy nghĩ về cách làm một chiếc máy nướng cá tự động, nhìn thấy xác thú nguyên thuỷ trước mặt, lập tức kiên quyết lắc đầu: “Không được, mẹ hổ ơi, cho dù nấu chín thú nguyên thuỷ cũng không thể ăn. Với lại cửa tiệm của chúng ta không chấp nhận khách mang đồ ăn ngoài vào!”

 
Hổ lớn gầm nhẹ một tiếp, hung hăng xé xác con thú nguyên thuỷ, chân giẫm lên bụng của thú nguyên thuỷ, kéo một khúc xương ngoằn nghoèo trong ngực của nó ra, ném ở trước mặt Tống Hứa.

 
Tống Hứa nhìn khúc xương dính đầy máu trên đất, nghiêm mặt: “Khúc xương này không hầm canh được!”

 
Hổ lớn trầm mặc, sau đó hất đuôi quay đầu đi. Tống Hứa cứ cảm thấy trước khi đi, ánh mắt mẹ hổ nhìn cô giống như một đứa trẻ ngốc, một cái nhìn rất nhân văn.

 
Hầm canh khúc xương gì đó đương nhiên là nói đùa, tay chân ngứa ngáy của Tống Hứa bèn mò tới khúc xương kia, cảm thấy hình dạng này có hơn quen, ngay sau khi cầm lên đã hiểu vì sao. Cái này giống chiếc thuyền xương mà Ô Mộc vớt được, thậm chí còn nhẹ hơn khúc xương chìm trong biển.


 
Mẹ hổ thấy cô loay hoay với những cái xương đó, vì vậy tìm cho cô ít đồ chơi mới sao?

 
Kiểm tra cẩn thận khúc xương của con thú nguyên thuỷ đó, chân dài cổ dài, thân hình có chút giống đà điểu, nhưng lớn hơn nhiều so với đà điểu, có một cái mỏ dài dẹt, trong mỏ có răng nanh dài như cái cưa. Tống Hứa thường xuyên nhìn thấy loại khủng long này chạy băng băng trong rừng, thân thể chúng to lớn, chạy cực kỳ uyển chuyển, thiết nghĩ đó là lý do vì sao xương nhẹ.

 
Vì trên người chúng có lông bao phủ, Tống Hứa từng nghi ngờ chúng có phải là thú nguyên thuỷ, sau này cô phát hiện các thú nguyên thuỷ ở đây đều là chủng loại lông dài.

 
Điều này cũng giải quyết một số nghi ngờ của cô, giống như cô và Ô Mộc ra ngoài gặp phải loại thú nguyên thuỷ này, chúng đều tỏ ra vẻ hung hãn, nhưng ra ngoài với hổ mẹ, loại thú nguyên thuỷ này thường hay chuồn đi.

 
Điều này có thể liên quan đến việc trong quá khứ, những đồng loại của chúng bị hổ lớn bắt và làm thuyền. Nếu như chúng biết giao lưu với nhau, hệ thống ngôn ngữ của chúng sẽ thế này: hổ mẹ là một tên sát nhân.

 
Quá tàn bạo! Vậy nên, cô có nên làm thử một chiếc thuyền không nhỉ?

 
Trước khi vớt thuyền xương lên, Tống Hứa đã bàn bạc với Ô Mộc chuyện có nên rời đi hay không.

 
“Ta không biết mẹ chúng ta có muốn quay lại không, nhưng bây giờ nàng đã mất hết tính người, cho dù có quay trở lại, nói không chừng sẽ bị xua đuổi. Haiz, rầu thật đấy.” Tống Hứa nói.

 
Trong trận hội nghị này của hai người, Ô Mộc chỉ chịu trách nhiệm mở to mắt nhìn cô, đợi cô tự hỏi tự trả lời, sau đó đưa ra quyết định.

 
Đối với tiếng gọi "mẹ chúng ta" trong miệng cô, Ô Mộc cũng không phản ứng gì, dù sao dường như hổ lớn đã nhận định như thế.

 
“Gần đây bệnh tình của mẹ chúng ta ổn định hơn rất nhiều, chúng ta cũng không thể cứ ở mãi đây ăn cá, phải rời đi, tới nơi khác, chỉ cần rời khỏi đây có thể ăn thịt, hay là ba chúng ta tiếp tục đi du lịch!”

 

Sau khi Tống Hứa vui vẻ tuyên bố quyết định này, cô và Ô Mộc cố gắng dẫn hổ lớn rời đi, nhưng lại thất bại.

 
Không biết làm sao vớ đủ loại hành vi của bọn họ, nhưng cuối cùng hổ lớn luôn thuận theo ý họ lần này lại kiên định lạ thường, cho dù là Tống Hứa thu dọn tất cả đồ đạc giả vờ bỏ nhà ra đi, Ô Mộc cũng cố gắng dùng sức mạnh ép buộc nàng đi, nàng vẫn không nhúc nhích, giống như lớn lên ở biển, nhất quyết không rời khỏi.

 
Đương nhiên, nàng không đi, cũng không để hai đứa con nhỏ rời khỏi, sóc và rắn giả vờ đóng gói hành lý rời đi, còn chưa tới bìa rừng đã bị hổ lớn cắn cổ lôi về.

 
Chuyện tới giờ, chỉ có thể giằng co. Sau đó Ô Mộc lại vớt được thuyền mà Hắc Sâm từng làm, không phải một hai chiếc, nàng đã thử làm ít nhất bốn chiếc thuyền.

 
Thỉnh thoảng Tống Hứa chơi đùa ở vùng nước cạn, nước biển trong suốt như thuỷ tinh chảy, cô bước lên cát, cũng có thể tìm thấy xương và khúc gỗ mục nát chỉ còn lại nửa, bây giờ bọn họ biết, đó đều là những bộ phận cho thân thuyền mà Hắc Sâm làm.
 
“Nếu mẹ chúng ta đã muốn đi thuyền ra biển như vậy, chúng ta hãy cùng ngồi thuyền ra biển đi!" Tống Hứa tuyên bố quyết định mới nhất của mình.

 
Quyết định vội vàng và táo bạo, bởi vì có ba người tham gia nhưng duy chỉ sóc thông minh lanh lợi, cuối cùng mọi phiếu bầu đều được thông qua.

 
Tống Hứa làm thuyền rất tỉ mỉ, không đơn giản và thô lỗ như con hổ lớn. Sóc tuy ít kinh nghiệm nhưng có tầm nhìn vượt trội, cô bảo Ô Mộc vào rừng xoắn cây rồi kéo đến bờ biển và sau đó cô sẽ xử lý.

 
Cô chặt từng đoạn cây khác nhau rồi ném chúng xuống biển, kiểm tra sức nổi và mức độ hấp thụ nước, cuối cùng chọn loại gỗ phù hợp nhất.

 
Mỗi khúc gỗ được đục lỗ, khảm các khối gỗ để tạo mối liên kết sơ bộ, sau đó dùng dây leo đã bóc vỏ, xoắn chúng lại với nhau liên tục. Đáy làm bằng loại xương động vật nguyên thủy cực nhẹ làm giá đỡ, giữ nó dưới bè gỗ thêm cố định hơn.

 
Cân nhắc tới thân hình con hổ lớn và Ô Mộc thì "chiếc thuyền" này phải rất lớn. Dự án khổng lồ này móc sạch sức lực của con sóc nhỏ mỗi ngày, cô nằm liệt trên rắn yêu và nói với đôi mắt vô hồn: "Hay là, để lại Hắc Sâm trên bờ, không đưa nàng đi cùng, trên biển nhiều nguy hiểm lắm."

 
Ô Mộc ngẩng đầu nhìn cô và không nói gì.

 
Lần đầu tiên khi cô nói điều này, Ô Mộc còn tưởng rằng cô đang nói sự thật, hắn suy nghĩ miên man trong một đêm, nghĩ rằng những gì con sóc nói cũng có lý, nhưng ngày hôm sau, dường như cô không nói lời như vậy nữa mà vẫn luôn suy nghĩ làm cách nào cho thân tàu đủ lớn để chứa con hổ bự, đồng thời nghĩ tới lúc đó sẽ cho Ô Mộc quấn quanh cột buồm, chừa chỗ cho hổ.

 
Ô Mộc đột nhên không có đất đặt chân lên thuyền nghĩ, sóc con nhất định cũng giống như hắn, có khi sẽ quên bản thân từng nói, từng làm gì.


 
Để đảm bảo trọng tải cho con thuyền lớn, Tống Hứa cũng thu thập được rất nhiều vỏ trái cây. Thứ tròn tròn như trái dừa, sau khi chín sẽ bị một con thú nguyên thủy có miệng như kim đâm vào đầu và hút chất bên trong.

 
Tống Hứa nhặt những vỏ rỗng này lại, những cái lỗ cũng không cần tự mình đục, tất cả đều được xâu chuỗi lại với nhau, một chuỗi buộc quanh thuyền lớn để tăng sức nổi. Trong trường hợp thuyền bị sóng đánh lật, nó cũng có thể hoạt động như một chiếc phao cứu sinh.

 
Nơi này không có sự thay đổi theo mùa, Tống Hứa và Ô Mộc đến đây đã mấy tháng rồi, nhiệt độ vẫn ở mức thích hợp, trái cây trong rừng lần lượt chín, có khi trái còn trên cành, cành khác lại nở hoa.

 
Nếu không phải Ô Mộc và Hắc Sâm không có thức ăn nào khác ngoài cá, Tống Hứa đã sống lâu hơn ở bãi biển như một khu nghĩ dưỡng này.

 
Sau một thời gian dài, cuối cùng con thuyền của sóc cũng được hoàn thành!

 
Nằm trên con thuyền do mình đóng, Tống Hứa ôm mặt hét lớn: “Ta thực sự là một thiên tài!”

 
“Đi, chúng ta thử xem nào!” Tống Hứa đẩy thuyền lớn xuống biển, đẩy mạnh… Thuyền lớn hoàn toàn không nhúc nhích.

 
“Ô Mộc!” Cô hét lên.

 
Chiếc thuyền bị đuôi rắn đẩy xuống nước từng chút một, êm ái, ổn định, không bị chìm. Trong quá trình làm, Tống Hứa đã nhiều lần cố gắng cho con thuyền xuống nước, bất kỳ vấn đề nào cũng được khắc phục kịp thời, tất nhiên không thể xuất hiện bi kịch vừa xuống nước đã đột nhiên chìm xuống.

 
Tống Hứa tự hào, nóng lòng lên thuyền khởi hành, khi có đồ chơi mới phải bắt đầu chơi ngay cho nóng.

 
Con hổ lớn đến bên bờ biển, ở khoảng cách sắp làm ướt chân nàng, nàng nhẹ nhàng nhảy lên thuyền lớn, lấp kín một vùng mà Tống Hứa đã chuẩn bị cho nàng.

 
Nàng thu móng vuốt lại, nhìn ra biển như thể chờ để lên đường, thấy hai người không nhúc nhích, nàng  cũng gầm lên với ý thúc giục.

 
Mãnh gỗ vụn dính đầy người Tống Hứa: "Mẹ xuống trước đi, chúng ta vẫn chưa chuẩn bị xong."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận