Chương 50: Con hổ lớn
“Nếu như nàng gặp nguy hiểm còn đang đứng giữa ranh giới của sự sống còn, bây giờ chúng ta chỉ cần lao đến cứu người. Sau đó vui mừng gặp lại nhau cũng được tính là tình tiết truyện kinh điển.” Tống Hứa nghĩ thầm rồi đi theo Ô Mộc vào rừng.
Khu rừng nhìn thì trông gần nhưng để đi qua đó cũng tốn không ít thời gian. Tiếng động trong rừng không những không nhỏ đi mà ngày càng lớn hơn. Lần này Tống Hứa cũng nghe thấy rõ tiếng gầm của thú nhân, âm thanh đó khiến cho Ô Mộc bò nhanh về phía trước. Hắn còn thuận tay bế Tống Hứa lên và cùng tăng tốc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai móng vuốt sắc nhọn ôm lấy ngực mình, chân Tống Hứa không chạm đất. Cô chỉ nhìn thấy những cây cao lớn ở trước mặt đang từ từ tiến lại gần. Ngoài ra còn có nhiều loài khủng long nhỏ khác chạy ra khỏi khu rừng.
Kích thước nhỏ ở đây là dùng để so sánh với các loài khủng long lớn từ hai mươi đến ba mươi mét, vì loài khủng long nhỏ nhất cũng to hơn so với Tống Hứa. Số lượng nhiều nhất là loài có da màu xanh ngọc, dài hơn một mét. Thân hình mảnh mai, chiều dài thân chủ yếu do đuôi mảnh tạo nên. Hai chân sau cực kì khỏe và lúc chạy có nét giống đà điểu.
Đôi mắt xanh vàng của nó trợn tròn đang nhìn về phía trước thì đột ngột rắn lớn xuất hiện, nó bèn ào ào chuyển hướng sang hai bên đường để tránh hắn.
Còn có những con khủng long thần dài hơn hai mét, rồi ba đến bốn mét. Da chúng màu nâu, trên đầu đội một cái boong, thân hình của chúng cứng cáp hơn một chút. Trên đường chúng gặp Ô Mộc cũng không thèm tránh mà trực tiếp lao thẳng đến. Có thể là do bọn chúng quá ngốc nên mới không thèm né tránh, mắt rõ ràng thấy bạn đồng hành ở phía trước bị vấp ngã nhào mà ở đằng sau thì vẫn kiên quyết tiến về trước.
Hiển nhiên Ô Mộc có một chút cáu kỉnh trước đội hình hỗn loạn của những con thú nguyên thủy này. Hắn tàn nhẫn ném chúng ra xa và bò thẳng lên cái cây phía sau.
Những cái cây này đều cao hơn mười mét nên với trọng lượng của hai người họ cộng lại căn bản không ảnh hưởng gì cả. Tống Hứa lặng người, vừa tò mò vừa hồi hộp không biết tiếp theo mình sẽ nhìn thấy bức tranh như thế nào.
Ô Mộc đột ngột dừng lại, Tống Hứa thò đầu nhìn về phía trước rồi hít phải mùi máu tanh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cây cối trước mắt bỗng nhiên đổ rạp xuống, dựa vào những vết nứt thì chắc chắc chúng đều bị đụng đổ. Những cái cây thấp trên mặt đất thì bị giẫm nát thành que diêm. Giữa đống hỗn độn này, những con thú nguyên thủy cao hơn ba mét dài gần mười thước đang chiến đấu. Không cần nhìn hoa văn trên cơ thể mà chỉ chú ý tới hai chi trước ngắn ngủn và bộ răng đều tăm tắp, ngay cả người qua đường không có nghiên cứu về khủng long cũng có thể gọi ra ba từ: “Long Bá Vương”!
Tống Hứa cũng không rõ đấy có thật sự là Long Bá Vương hay không nhưng chỉ cần nhìn cuộc chiến đẫm máu trước mặt này, cô biết con khủng long này chắc chắn không ăn chay.
Và với con thú nguyên thủy hung dữ này thì khó có thể đánh bại…
Tống Hứa tự nắm chặt lấy tai mình rồi quay đầu nhìn Ô Mộc kinh ngạc nói: “Ta chỉ biết Hắc Sâm là thú nhân hình hổ nhưng các ngươi không nói cho ta biết nàng là hổ răng kiếm!”
Thật không nghĩ tới rằng Ô Mộc cũng hết sức kinh ngạc. Mặc dù từ biểu cảm nhìn không ra nhưng hắn đã rất nỗ lực nhớ lại, mẹ hắn trong trí nhớ không phải như thế này. Suy nghĩ hồi lâu cũng không thể nhớ rằng nàng có hàm răng dài như vậy, vả lại thân hình của nàng lớn hơn nhiều so với những gì còn sót lại trong đầu của hắn.
Thật ra ngoại trừ hai chiếc răng nanh dài ra, gương mặt của con hổ lớn trước mắt với con hổ lớn trong trí nhớ của Tống Hứa rất giống nhau, đều là bộ lông màu vàng có hoa văn màu đen.
Điều khiến Tống Hứa kinh ngạc nhất là kích thước quá lớn của con hổ trước mặt. Làm thế nào lại có con hổ cao ba đến bốn mét như vậy! Còn to hơn cả chiếc xe tải nữa!
Nhìn cơ bắp căng phồng kia thì một nắm đấm cũng có thể bóp nát một con rắn to như Ô Mộc.
Khi hai người họ ở trên cây đang choáng váng thì trò chơi đã được phân thắng bại.
Con thú nguyên thủy kêu lên một tiếng dữ dội rồi ngã xuống đất, hai chân sau, lưng và cổ đều bị cắn thủng, máu cứ từ đó phun ra không ngừng. Dường như bọn chúng đánh nhau rất lâu, con thú nguyên thủy ngã xuống đất giãy giụa không cam lòng. Nó ngẩng đầu hướng lên bầu trời gào thét nhưng đáng tiếc không gượng dậy nổi.
Con hổ lớn đang thở hổn hển, từ cái miệng đẫm máu phun ra hơi nước màu trắng đục. Máu chảy thấm ướt mặt và răng, theo động tác nhe răng của nàng mà tí tách rơi xuống đất. Hơi thở kia quả thực như động cơ xe thể thao.
Con hổ lớn kết thúc trận chiến phát hiện được những cặp mắt đang theo dõi mình gần đó, bỗng nhiên quay đầu lại. Con ngươi trong suốt màu vàng hổ phách rực sáng dữ tợn, khí chất của một kẻ săn mồi hàng đầu làm cho đầu óc người ta trở nên trống rỗng, chỉ còn biết sợ hãi theo bản năng.
Không xảy ra cái gì mà mẹ con đồng lòng, nhìn cái là nhận ra đối phương ngay, rồi lệ nóng tràn mi ôm nhau thắm thiết. Bầu không khí vừa căng thẳng vừa xa lạ, hổ lớn như có thể ăn thịt người bất cứ lúc nào.
Tống Hứa cảm thấy bản thân từ con sóc cứng đờ biến thành một cây thông rồi. Rắn yêu đang ôm cô cũng thế, hắn bị sự uy hiếp làm cho kích động. Hắn tạo dáng như thể sẽ lao ra bất cứ lúc nào. Tống Hứa siết chặt tay hắn và nhắc nhở phải bình tĩnh.
Không thể đánh đâu, hắn mà đi lên, thật sự bị mẹ đấm một chưởng chết tươi thì đúng là thảm kịch đó!
Con hổ lớn liếc nhìn họ rồi đột nhiên nhảy lên người con khủng long đang vùng vẫy, giẫm lên người nó và cắn vào đầu nó một cái rắc. Sau khi vứt bỏ con thú nguyên thủy đã chết, nàng đột gầm lên xoay người lao về phía cây lớn mà Ô Mộc quấn thân.
Ô Mộc phản ứng cũng rất nhanh, hắn chạy ngay trong chớp mắt. Tống Hứa đang được hắn cưu mang chỉ cảm thấy dưới người có một trận chấn động, con hổ lớn đập nát cái cây Ô Mộc quấn quanh.
Một con rắn lớn mang theo một con sóc, bị một con hổ lớn trong rừng đuổi theo đành bỏ chạy.
Chạy được một đoạn, cuối cùng con hổ lớn cũng không đuổi theo nữa, gầm lên từ phía sau. Tống Hứa không hiểu tiếng hổ, cô đành dịch theo nghĩa của tiếng gầm, có lẽ là: “Cút xa đi lũ ranh con, còn dám bén mảng đến gần đây quấy rầy việc săn bắt ăn uống của bà đây, bà đây sẽ xé nát đầu ngươi!”
Tiếng hổ gầm đã biến mất, Tống Hứa được ôm trong vòng tay của Ô Mộc lay động chân, phá vỡ sự im lặng lúc này: "Hắc Sâm không nhớ ngươi sao?"
Chính xác mà nói, cô nghi ngờ rằng Hắc Sâm đã ăn thịt quá nhiều quái thú nguyên thủy, khiến bộ não trở nên không rõ ràng.
Có lẽ Ô Mộc cũng cảm nhận được tình hình hiện tại từ thái độ của con hổ lớn. Hắn hơi thấp thỏm xoa bộ lông trên đầu của Tống Hứa.
Sau đó, hắn ôm Tống Hứa quay trở lại, họ vượt qua những tán cây bị con hổ lớn đánh gãy và quay trở lại chiến trường vừa rồi.
Tống Hứa: “Kích thích.”
Tin rằng không lâu nữa họ sẽ lại bị con hổ lớn đuổi theo.
Ai ngờ rằng bọn họ chỉ nhìn thấy xác thú nguyên thủy lộn xộn trên sân bãi, còn có vài con thú nguyên thủy nhỏ đứng ở trên thi thể cắn xé, con hổ lớn thì đã biến mất.
Nàng không ăn cũng không mang đi cứ để mặc con thú nguyên thủy mà mình chiến đấu một trận dài. Vậy nàng chiến đấu với con thú nguyên thủy là để ăn hay để giải tỏa sự nhàm chán?
"Làm sao bây giờ? Chúng ta đi tìm mẹ hả?" Tống Hứa hỏi.
“Tìm mẹ.” Ô Mộc lặp lại hai từ cuối cùng.
Nhưng lần này, người mà họ có lòng tìm lại tìm mấy ngày chẳng thấy.
“Việc này giống như chơi trò chơi rút thẻ. Lúc đầu, mở một thẻ cho ngươi xem một nhân vật khủng, sau đó lật xuống, chỉ vào nhóm thẻ rồi nói với ngươi, có thấy không, nàng ở trong này, rút được thì là của ngươi. Kể từ đó những người chơi tràn đầy kỳ vọng sẽ bốc được, nhưng cho đến chết cũng không rút được.” Tống Hứa vô tư nhai lá, tự hỏi liệu tư cách là người chơi may mắn rút được ba chỉ vàng trong mười ván liên tiếp của cô đã hết hạn hay chưa.
Điều khiến Tống Hứa lo lắng nhất là đã một khoảng thời gian rất dài rồi Ô Mộc không được ăn một bữa ăn đầy đủ, sống dựa vào một hai con chuột thỉnh thoảng cô cho ăn, còn có một ít thân rễ trái cây, đây chỉ như hạt cát trong sa mạc.
Mấy ngày nay bọn họ tìm kiếm Hắc Sâm, đã đi khắp khu rừng, thì không thấy những con thú nào hình thể hơi lớn hơn những con thú nguyên thủy ở đây.
Có lẽ đây cũng là lí do Hắc Sâm phải ăn những con thú nguyên thủy, ăn tới khi mất trí nhớ. Nếu bị mắc kẹt ở đây, không ăn những con thú nguyên thủy thì sẽ chết đói. Với tình huống này thì không thể tránh khỏi điều đó. Bây giờ Ô Mộc cũng đang phải đối mặt với mối nguy này, ngược lại, Tống Hứa có thể kiếm đồ ăn ở khắp nơi ở đây.
“Hôm nay đi sang bên này tìm nhé.” Phần lớn thời gian Tống Hứa đều đi bên cạnh Ô Mộc, kéo tay của hắn. Cô hoàn toàn không ngửi thấy mùi của Hắc Sâm, bây giờ dựa vào Ô Mộc dẫn đường, hắn vẫn có thể bắt được chút tin tức của con hổ.
Nhưng rắc rối là con hổ lớn dường như tràn đầy sinh lực, thích chạy khắp nơi nên khắp nơi đều có mùi hương của nàng lưu lại, thỉnh thoảng sẽ còn thấy thịt những con thú nguyên thủy còn tươi, nghi là thức ăn còn sót lại của nàng, nhưng vẫn chẳng thấy nàng đâu cả.
Họ đi qua một con thú nguyên thủy quá khổ, dài hơn 50 mét, một loài khủng long ăn cỏ ăn lá cây, giống như voi và hươu cao cổ, rất ít kẻ săn mồi nghĩ quẩn đi săn chúng. Dù sao, thịt nhiều ăn cũng không hết, da dày lại không cắn được, không phải là lựa chọn hàng đầu để làm thức ăn.
Chúng không có kẻ thù tự nhiên, chúng luôn ở yên một chỗ và gặm lá cây.
Tống Hứa và Ô Mộc đi qua dưới chân nó, tên to xác này cũng không thèm cúi đầu, để chống đỡ được sức tiêu thụ cho một thân hình to lớn, nó gần như phải ăn mỗi giờ mỗi phút, và không có thời gian để ý đến những con vật nhỏ dưới chân nó. Dạo này Tống Hứa đã quen với việc nhìn thấy nó, không còn cảm thấy kinh ngạc nữa, lúc đi ngang qua còn sờ hai phát lên chân con thú nguyên thủy này.
“Ở đó.” Ô Mộc lại một lần nữa lần theo mùi hương do con hổ lớn để lại.
Lần này cuối cùng cũng không còn là tốn công vô ích nữa, bọn họ vừa mới đến gần đã nghe thấy tiếng đánh nhau. Đến gần nhìn kĩ hơn, lại là con hổ và con thú nguyên thủy đang cắn xé lẫn nhau, giống như hai chiếc xe tải lao vào nhau, kinh thiên động địa.
Lần này bọn họ đã đi khá xa, Tống Hứa gạt cánh tay Ô Mộc, đi qua khoảng trống lá cây để nhìn và thốt lên: “Ô Mộc, ta sẽ không nói ngươi thích đánh nhau nữa đâu, Hắc Sâm mới thực sự thích đánh nhau.”
Cuộc giao chiến với hổ kết thúc, kẻ địch đã bị cắn chết, nó quay người hung hãn định lao về phía bọn họ.
“Cách xa như vậy còn bị phát hiện” Trên đường chạy trốn, Tống Hứa đã tổng kết bài học thất bại của mình: “ Lần sau chúng ta phải ẩn náu xa hơn một chút”
Con hổ không đuổi theo nữa. Ô Mộc mang sóc xuống khỏi cây và lại đi theo sau. Nhìn nàng nằm đó ăn hết nửa con thú nguyên thủy, làm sạch bộ lông của mình sau đó rời đi theo một hướng.
“Nàng ăn no rồi chắc sẽ về hang nhỉ? Nhanh đi theo, tìm được tới nhà của nàng thì tốt rồi”. Tống Hứa thúc giục.
Họ đã đi theo suốt con đường, xuyên qua rừng cây, và đến... một bờ biển?
Con hổ lớn nhảy lên trên một rạn san hô bên bờ biển một cách quen thuộc, nhìn một hòn đảo nhỏ lờ mờ phía xa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...