Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 49: Xuất phát

 
Tống Hứa lôi kéo cái đuôi nhọn của Ô Mộc, hưng phấn không ngừng nhìn về phía dưới vách núi.
 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Gặp phải loại hoàn cảnh như này sợ rằng nhiều người sợ hãi đến mức mềm cả chân, nhưng cô lại cảm thấy cực kỳ thú vị. Dáng vẻ khi đứng trên mép vực đang lung lay sắp đổ kia của cô khiến rắn lớn cũng căng thẳng, ba lần bốn lượt dùng cái đuôi ngăn cô lại trong lòng, sợ cô nghĩ quẩn sẽ trực tiếp nhảy vọt xuống dưới.
 
 
Người bạn mới quen của Tống Hứa còn ở bên cạnh khuyến khích: "Không sao đâu, ngươi mà té xuống ta sẽ bay qua đón lấy ngươi! Đúng lúc ta có thể chở ngươi đi xem hang động của ta, ta dự trữ rất nhiều hoa quả ở bên trong đấy!"
 
 
“Chắc hẳn vì nàng ta là một thú nhân đại bàng nên mới nhìn đã khiến người ta không ưa nổi” Ô Mộc nghĩ.
 
 
Rốt cuộc, Hô hô vẫn không thể toại nguyện. khi nàng ta đang kích động thì một người khác trong bộ lạc đã phát hiện ra ba người trên vách đá.
 
 
Đó hẳn là một con kền kền siêu lớn, toàn thân là lông vũ màu đen, trên cánh mang theo đường vân màu trắng, quanh cổ là một bộ lông nhung bảo vệ trông như chiếc vòng cổ.
 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn ta xuất hiện từ dưới vách đá, đáng sợ tựa như thầy chủ nhiệm đột nhiên xuất hiện từ cửa sổ sau của lớp học với vẻ mặt như đang tức giận.
 
 
Hắn ta nhìn về phía Tống Hứa và Ô Mộc, đặc biệt tập trung vào Ô Mộc. Hô Hô trước mặt hắn dù sao cũng chỉ là một con đại bàng nhỏ nhắn xinh xắn, lúc này nàng ta mới nhẹ giọng nói: "Đây là bạn bè của ta, ta đưa bọn họ tới làm khách."
 
 
Kền kền mang vẻ mặt nghiêm nghị, ôn tồn nói: "Nếu ngươi muốn chơi đùa với họ, thì đi xa ra một chút, không nên ở gần bộ lạc."
 
 
Nói xong hắn ta còn duỗi ra một cái móng vuốt, đẩy Hô Hô ra xa một chút, xua đuổi nói: "Đi đi!"
 
 
Hô Hô bất mãn kêu lên hai tiếng, dù là cố ý biểu hiện sự phẫn nộ nhưng thanh âm vẫn có chút non nớt. Nàng ta chỉ có thể thỏa hiệp dẫn Tống Hứa và Ô Mộc đi dọc theo biên giới về phía trước.
 
 
Nàng ta bất mãn lẩm bẩm: "Gần đây trong bộ tộc cũng có ai đang nuôi con non đâu, có gì mà phải sợ chứ. Tống Hứa đáng yêu như vậy sẽ không làm chuyện xấu, rắn cũng là rắn tốt, Đồ An thật đáng ghét mà."
 

 
Tống Hứa đã quen với kiểu đối xử này, dù đi đến bộ lạc nào cũng không được phép đến gần, chủ yếu là bởi vì lực sát thương của Ô Mộc có hơi lớn, mọi người đều sợ hắn.
 
 
Cô rất tò mò về loài thú nhân kền kền khổng lồ kia, hỏi: "Đó là thú nhân kền kền sao?"
 
 
Hô Hô: "Đúng vậy, Đồ An là tộc trưởng của bộ lạc chúng ta. Hắn là rất lợi hại, thậm chí còn giết được cả thú nguyên thủy đã tấn công bộ lạc. Hắn cẩn thận quá mức thôi, lúc trước khi đang nuôi dưỡng thú non trong bộ lạc, mỗi ngày hắn đều tại đi lại gần đấy, xua đuổi tất cả những vật sống. Bây giờ cũng qua kì sinh sản rồi nhưng hắn vẫn tuần tra khu vực lân cận.”
 
 
Quả nhiên rất giống thầy giám thị mà. Tống Hứa càng tò mò thêm một vấn đề: "Thú nhân kền kền khi biến thành hình dạng thú nhân có tóc không?"
 
 
Hô Hô: "Có chứ, tóc ngắn lắm, sờ vào có cảm giác hơi gai người."
 
 
Tống Hứa: "Ngươi sờ vào rồi à? Trông hắn dữ tợn quá."
 
 
"Có sờ rồi, ta đã thường xuyên sờ đầu hắn khi hắn ôm ta lúc bé." Hô Hô gãi đầu, nghĩ tới gì đó bèn giải thích quan hệ giữa hai người: "À, hắn là cha ta."
 
 
Tống Hứa: ?
 
 
Hô Hô: "Trong tộc có rất ít người như ta. Ta được cha ấp trứng rồi nuôi dưỡng, chưa từng thấy mẹ."
 
 
Vừa đi vừa trò chuyện, Hô Hô vẫn canh cánh trong lòng về việc không thể âm thầm đưa sóc nhỏ về được: "Sớm biết vậy ta đã đến trước xem hắn có ở gần đó hay không rồi, không ngờ vừa khéo bị chặn lại. Không thì để ta âm thầm mang ngươi về đi, ta sẽ giấu ngươi trong cánh, chỉ mang một người thì dù Đồ An phát hiện chắc chắn cũng không nói gì đâu!"


 
“Như vậy không được, Ô Mộc ở đây một mìnhsẽ rất cô đơn, ta phải đi cùng hắn.” Tống Hứa nghiêm túc nói.

 
Rắn yêu ở bên cạnh yên lặng, dường như không nghe thấy gì, nhìn khuôn mặt lạnh lùng đó có vẻ như không cần người đi cùng.

 
“Với lại, ta muốn tìm một chỗ không quá dốc để đi xuống.” Ánh mắt Tống Hứa nhìn xuống thế giới khủng long, dường như cô cũng đã nhìn thấy những chiếc cổ dài của những con khủng long ăn cỏ siêu lớn đang trồi lên từ trong khu rừng, quả là những cảnh chỉ xuất hiện trong tưởng tượng.


 
Cho dù Hô Hô nói nhiều lần là nhiệt độ bên ngoài tương đối cao, nhưng người kia vẫn không nghe hiểu.

 
Tống Hứa biết hắn sợ mình tỉnh dậy sau giấc ngủ đông lại quên mất cô, hoặc là quên bản thân vẫn là một thú nhân, không yên tâm khi cô ở lại đây một mình, nên không thể ngủ.

 
Đến nơi có nhiệt độ cao thì sẽ không có rắc rối như này.

 
Còn có hổ mẹ, dây chuyền của nàng được lấy ra từ trong bụng của thú nguyên thuỷ, rất có thể nàng vẫn còn ở đây.

 
Hơn nữa, cô thật sự muốn nhìn thấy thế giới khủng long! Không xuống xem không phải là tốn công đến đây sao!

 
Hô Hô không khuyên nổi cô, chỉ có thể nhìn bộ lông xù và thở dài, cảm thấy một con sóc nhỏ sao lại can đảm vậy chứ, cứ khăng khăng đi xem thú nguyên thuỷ.

 
“Được rồi, thật ra ta biết có một nơi độ dốc giảm một chút, các ngươi có thể đi xuống từ đó, nhưng nơi đó khá xa.”

 
Hô Hô nói độ dốc nơi đó tương đối nhẹ nhàng, là kiểu góc đứng chín mươi độ biến thành góc nhọn bảy mươi độ, Tống Hứa ghé vào bên cạnh nhìn một hồi, dứt khoát nói: “Nơi này đi, chúng ta đi xuống thôi.”

 
Hô Hô tận hết trách nhiệm đi cùng ở bên cạnh, nàng ta nói phải đưa bọn họ xuống dưới, còn nói đây là một cuộc phiêu lưu thú vị, tối nay cũng không về bộ lạc, nàng ta ngậm một ít củi và đốt ở trên mép đá, nghe Tống Hứa kể chuyện.

 
Đoạn đầu của đường đi rất khó khăn, mỗi một bước đi đều đi chậm, khi rắn lớn bò xuống, sẽ quấn đuôi vào những chỗ nhô ra của tảng đá, để giữ cơ thể vững chắc. Trái lại Tống Hứa lại dễ dàng hơn nhiều, bộ lông trên người sóc nhỏ hình thú bị luồng không khí thổi ngược lên, nếu mạnh hơn một chút thì có thể cô sẽ bị thổi bay.

 
Ở giữa, địa hình càng nhẹ nhàng hơn, hơn nữa cũng không còn quá sớm, bọn họ đành treo mình trên vách đá ngắm ánh hoàng hôn.

 
Thật sự là chỉ có thể treo, vì chỗ này quá nhỏ, rắn yêu treo lên cành cây giống như một sợi dây thừng để nghỉ ngơi, Tống Hứa thì ngồi lên người hắn. Hô Hô đậu ở một tảng đá khác, dáng đứng chật chội.

 
Ở đây ngắm hoàng hôn thật sự là quá đẹp luôn, chùm tia sáng chiếu xuống từ trong những đám mây màu hồng tím, bao quát mọi ngóc ngách trong tầm mắt, mày sắc thay đổi dịu dàng. Trong màu sắc đẹp đẽ này, có một con kền kền to bay tới, nhìn đại bàng nhỏ đứng trên tảng đá, rồi lại bay đi.


 
Không bao lâu sau, con kền kền lớn tha miếng thịt khô tới, ra hiệu cho Hô Hô chụp lấy.

 
Hô Hô: “Con không ăn, nếu con đói con sẽ tự đi bắt con mồi, con đã lớn rồi, bạn bè con vẫn đang nhìn đó!”

 
Kền kền lớn cầm miếng thịt khô đến, không nói lời nào để trước mặt nàng ta, Hô Hô miễn cưỡng cầm lấy, kền kền lớn bèn bay đi.

 
Tống Hứa coi hoạt động cho ăn này là của một cô gái nổi loạn và người cha già, mỉm cười.

 
Dường như Hô Hô cảm thấy có hơi xấu hổ, giẫm thịt khô dưới chân cúi đầu chán nản mổ hai lần. Nàng ta đột nhiên nhớ ra: “Các ngươi đi xuống dưới nhưng đừng ăn thịt thú nguyên thủy.”

 
Tống Hứa: “Không được ăn thú nguyên thủy… vì sao? Ta có tới một nơi, người ở đó nói ăn thú nguyên thủ sẽ tăng sức mạnh.”

 
Hô Hô: “Ăn một chút quả thực sẽ làm mình mạnh hơn nhưng nếu ăn quá nhiều thú nguyên thủy thì sẽ biến thành dã thú thực sự.”

 
Tống Hứa đột nhiên có một suy đoán, cô quay đầu xoa rắn lớn đang không có động tĩnh, sau đó lại nhìn xuống sợi dây chuyền răng hổ.

 
Mới sáng sớm cô đã hỏi Hô Hô có nhìn thấy thú nhân đeo sợi dây chuyền răng hổ không, còn nhờ nàng ta hỏi có ai trông bộ lạc nhìn thấy một thú nhân hổ ở gần đấy không. Đáng tiếc đều không có được đáp án mong muốn, không một ai có ấn tượng với thú nhân hổ hoặc có lẽ ngay từ đầu Hắc Sâm đã không đi qua đây.

 
Treo mình trên vách đá qua đêm, ngày thứ hai lại tiếp tục trèo xuống. Càng xuống dốc, độ dốc càng thấp, nhiệt độ tăng dần, không khí trở nên ẩm ướt. Trên vách đá xuất hiện các loài thực vật.

 
Xuống sâu hơn nữa, độ dốc 60 độ không phải là đá nữa mà là sườn đồi phủ đầy đất. Ở đây có thể đứng thẳng và đi bộ hoặc nếu muốn có thể trực tiếp lăn xuống.

 
Cỏ xanh phủ đầy sườn đồi, những thảm cỏ xanh ngắt nối tiếp là những đóa hoa tím ngắt. Ánh sáng mặt trời chia mọi thứ thành màu xanh ngọc và xanh lá cây đậm, màu tím nhạt và tím đậm. Dưới chân núi có những con suối và cây cối xanh rờn, mục đích của họ chính là ở chân núi.

 
“Chúng ta đến rồi!” Hô Hô hoan hô reo hò: “Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?”

 
“Tiếp theo ngươi nên quay về đi. Chúng ta phải đi tiếp sâu vào bên trong. Đợi khi quay về ta sẽ đến tìm ngươi, đến lúc đó sẽ kể cho ngươi nghe những câu chuyện.” Tống Hứa ngẩng đầu lên nhìn trời, con kền kền to lớn đang bay trên đỉnh đầu. Nếu Hô Hô không quay lại thì có lẽ nó sẽ lao xuống tóm lấy một người nào đó.

 
“Ta không về. Ta cũng muốn xem thú nguyên thủy. Ta đã muốn đi từ lâu rồi, ngươi đều dám đi thì tại sao ta không dám đi chứ!” Hô Hô kêu gào.


 
Kêu gào xong liền bị chặn lại. Tống Hứa nhìn về phía xa nơi con kên kên lớn đang đuổi con đại bàng nhỏ bay đi, nói với rắn yêu: "Đây là đứa nhỏ có sự giám sát của phụ huynh. Hãy nhìn chúng ta mà xem, tự do bao nhiêu, muốn mạo hiểm hay làm gì đều không có người quản.”

 
Vì nhiệt độ ngày càng cao nên băng từ từ tan ra. Ô Mộc đã hồi phục lại khả năng suy nghĩ của mình, hắn ậm ừ một tiếng mặc dù hắn không nghe rõ cô vừa nói gì.

 
Họ băng qua dòng suối nhỏ, trong hình ảnh phản chiếu dưới nước, Ô Mộc nhìn thấy hầu hết nửa khuôn mặt của hắn đều mọc vảy rắn trông rất kì lạ. Thú nhân kền kền cảnh giác với hắn, bạn bè của Tống Hứa đều tránh mặt hắn, Ô Mộc cảm thấy chỉ có Tống Hứa vẫn nói chuyện bình thường với hắn như thể không nhìn thấy bất kì sự thay đổi nào.

 
Tay… Vảy rắn trên tay hắn đặc biệt dày, gần như biến thành móng vuốt quái dị. Rắn sao có thể có móng vuốt kì lạ như thế chứ.

 
Đột nhiên có một bàn tay đặt vào. Tống Hứa đặt tay vào lòng bàn tay hắn rồi nắm chặt lấy tay kéo hắn lách qua dòng suối: “Nhanh lên cùng nhau xem khủng long đi. Trên đời này lại có thể nhìn thấy nhiều khủng long còn sống như thế, ngươi không biết có bao nhiêu người ghen tị với chúng ta đâu!”

 
Thay vì đi vào khu rừng gần nhất thì họ lại tiếp tục đi dọc theo con suối trong một thời gian dài.

 
“Mặc dù chưa nhìn thấy núi tuyết cũng chưa nhìn thấy biển, nhưng chúng ta rất mãn nguyện rồi. Nếu như chúng ta chỉ có thể đi đến đây, ta cũng không hối hận chút nào.” Tống Hứa cứ thế kéo tay hắn không buông: “Hy vọng Ô Mộc cũng không cảm thấy hối tiếc.”

 
Ô Mộc mở miệng, phát hiện lúc này mở miệng khóe miệng sẽ biến thành vẻ kỳ quái, Nhưng lại không nghĩ ra nên nói gì, cuối cùng cũng ngậm miệng lại.

 
Tống Hứa tìm một nơi nghỉ chân, đang định gọi Ô Mộc nằm xuống tận hưởng thảm cỏ xanh mướt này thì phía xa xa có một đoàn khủng long nhỏ ầm ầm lao ra khỏi khu rừng. Chúng cao hơn một thước, làn da xanh lục và không có cánh, gần giống với những gì Tống Hứa nhớ về một con khủng long.

 
Bọn chúng giống như một đàn cừu bị rượt đuổi, hoảng sợ chạy ra ngoài, phía sau khu rừng vang lên đủ loại tiếng gầm rú quái dị, còn có một tiếng động mạnh.

 
“Khủng long lớn đang đánh nhau sao? Chúng ta cũng đi thôi… Ô Mộc? Sao không đi?” Tống Hứa thấy rắn yêu nhìn về hướng khu rừng, người không động đậy. Cô không khỏi thắc mắc có phải bây giờ tâm trạng hắn không tốt muốn tham gia vào cuộc chiến.

 
Ô Mộc quay đầu lại và chỉ vào sợi dây chuyền răng hổ của cô.

 
Tống Hứa phản ứng lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “…không phải chứ?”

 
Nghe kỹ một chút, hình như có âm thanh giống tiếng hổ kêu, tuy nhiên điều này khả thi không? Mặc dù miệng luôn nói muốn tìm tung tích của hổ mẹ nhưng Tống Hứa thật sự không ngờ lại có thể tìm thấy nhanh như vậy.

 
Theo diễn biến của câu chuyện, không phải sau vài chương nữa mới có thể gặp nhau. Người thân gặp lại nhau sau một thời gian dài, làm sao có thể không có cao trào.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận