Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 51: Mẹ, vợ, tại sao

 
Trên đường đi du lịch, Tống Hứa nhắc đến biển với Ô Mộc rất nhiều lần, nhưng cụ thể biển ở hướng nào thì cô không biết, chỉ có thể miêu tả với Ô Mộc biển rộng bao la, hùng vĩ và xinh đẹp, khiến Ô Mộc cũng thấy mong chờ.
 
Giờ phút này, nhìn thấy sóng biển vỗ vào bờ cách đó không xa, Tống Hứa không biết nên nhìn hổ lớn trước hay là xem biển trước. Cô quay đầu nắm lấy cánh tay của Ô Mộc, chỉ về phía biển không thấy bến bờ kia, nói với hắn: “Ngươi mau nhìn đi, đó là biển rộng!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bởi vì kích động nên không nghĩ giọng có hơi to, làm cho hổ lớn để ý đến, ngay lúc cô quay đầu lại, Ô Mộc không quan tâm được có phải biển hay không, lập tức mang Tống Hứa chạy trốn.
 
Đây đều là kinh nghiệm đúc kết sau khi bị hổ lớn đuổi theo, nếu không chạy chắc chắn sẽ bị tóm.
 
Bọn họ ở đây cứ như đang chơi trò mèo vườn chuột, giống cuộc sống của thú nguyên thủy trên đại lục vậy, thường là một bên trốn một bên đuổi, đuổi không tới, trốn không xa, cứ duy trì một trạng thái giằng co khó nói này.
 
Hổ lớn đuổi theo họ vài lần, đoán là nhìn quen mắt nên lúc sau đuổi theo họ càng ngày càng cho có lệ, đuổi đến cách năm trăm thước thì quay về, rống hai tiếng chất chứa sự trách mắng những đứa trẻ nghịch ngợm.
 
Ô Mộc cũng gặp phải một vấn đề, hắn phải kiếm ăn. Trước đó Tống Hứa cũng không thể để hắn chết đói, lúc không còn cách nào khác chỉ sợ phải bắt thú nguyên thủy cho hắn ăn, nhưng bây giờ thấy được biển lớn, Tống Hứa nảy ra được ý định mới mẻ.
 
“Hay chúng ta xuống biển bắt cá ăn đi!” Tống Hứa đề nghị.
 
Bọn họ tránh khu đá ngầm con hổ thường ở, đi theo hướng khác đến một bãi cát. Rắn lớn trườn trên bờ cát ẩm ướt, tạo thành các đường lượn sóng rất đẹp mắt.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn biển rộng ở một thế giới khác, trong lòng Tống Hứa cực kỳ xúc động, xoa thắt lưng vừa định nói đến cái gì, đã thấy rắn yêu bên cạnh chắc do đói bụng nên đã vục đầu xuống nước uống hai ngụm lớn.
 
Tống Hứa không kịp ngăn cản: “Này, đừng uống…”
 

Đỉnh đầu rắn lớn ướt đẫm, phun nước vừa uống xong ra.
 
Tống Hứa: “Ta đã từng nói với ngươi là nước biển vừa mặn vừa có mùi, uống không ngon rồi sao?”
 
Rõ ràng là cô chưa nói, cô chỉ nói ở biển có bao nhiêu đồ ăn ngon thôi.
 
“Chúng ta phải xuống biển bắt cá ăn thôi, việc này không nên chậm trễ! Nhìn đứa nhỏ này đói đến mức mắt lờ đờ rồi.” Tống Hứa giúp Ô Mộc vào trong nước.
 
Kỹ năng bơi lội của bọn họ đã sớm được rèn luyện rồi. Lúc ở rừng rậm chỗ Ô Mộc, vào mùa hè, hầu như ngày nào Tống Hứa cũng đi bơi. Lúc đầu là muốn muốn giúp rắn yêu nhưng sau chính cô lại cực kỳ hào hứng, vì thân hình nhỏ, nhiều lông nên có thể dùng hình thái thú nổi trên mặt nước.
 
Bây giờ xuống biển, Ô Mộc vừa xuống nước thì có hơi không quen nhưng sau đó nhanh chóng làm quen được với áp suất trong nước. Bọn họ không bơi đến nơi quá xa hay qua sâu, chỉ quanh quanh gần bờ.
 
Chỗ nước nông hầu như không có cá lớn, chỉ có một bầy cá loại nhỏ nhìn thấy rắn lớn như Ô Mộc liền sợ hãi lập tức tản ra trốn chạy.
 
Ô Mộc vẫy cái đuôi trong nước, Tống Hứa đi theo phía sau, tìm cơ hội đập choáng hoặc tóm một con cá không may va phải, mỗi tay cầm một con trồi lên mặt nước.
 
Lúc đi săn mồi, Ô Mộc luôn biến thành hình thú, há miệng nuốt lấy con cá có hai cánh lớn. Tống Hứa xoa mép hắn, lau cái miệng đầy mùi cá của hắn: “Dù gì thì cũng có thể ăn, đi, chúng ta đi tới nơi xa hơn, bắt thêm một ít nữa, chắc chắn có thể no bụng.”
 
Lông sóc bị ước, lộ ra cả người gầy tong teo nhìn rất đáng thương, rắn lớn cũng không dám đặt mạnh đầu trên người cô, chỉ cọ nhẹ nhàng.
 
Tống Hứa: “Bé yêu, ta tin rằng ngươi không lau cái miệng đầy mùi cá lên người ta để trả thù đâu nhỉ.”
 
Không thể ở trong nước lâu được, Tống Hứa thấy rắn yêu càng ngày càng thành thục việc tự bắt cá ăn, không cần cô phải giúp đỡ nữa nên rẽ nước quay về bờ trước.

 
Trong móng vuốt dính đầy cát, cô hất những giọt ngước trên người ra hai lần, rồi cúi đầu lấy cát trên chân.
 

Trong lúc cô đang làm sạch bản thân, bất ngờ một con hổ lớn nhảy ra từ một cục đá ngầm. Con hổ lớn từ trên cao đáp xuống im lặng đứng phía trước, khi nó đến gần rồi thì Tống Hứa mới phát hiện có gì đó sai sai, ngẩng đầu lên xem bị hù đến hét to lên một tiếng, vừa lăn vừa bò chạy về phía biển.
 
Sau lưng là tiếng gió vun vút, con hổ lớn nhảy bổ tới.
 
Cô mang tư thế tấn công địch, nhe răng sẵn sàng, Tống Hứa chạy chưa được hai bước bị vuốt của con hổ to lớn nhẹ nhàng ấn xuống, mắt thấy miệng rộng sắp cắn xuống, bị dọa đến toát hết mồ hôi lạnh.
 
Hôm nay cái mạng nhỏ này phải để lại ở đây rồi, nói không chừng chút nữa Ô Mộc nghe thấy động tĩnh chạy đến cũng không kịp nữa, đây là một thảm kịch khủng khiếp cỡ nào chứ!
 
Hơi nóng từ miệng phất ngang qua mặt, Tống Hứa nhìn thấy vẻ nghi hoặc trên gương mặt to đùng. Sao cô lại nhìn thấy vẻ nghi hoặc trên mặt con hổ thế này? Bởi vì dáng vẻ con hổ nghiêng đầu quan sát cô thật sự rất rõ ràng.
 
Không chỉ dừng lại ở đó, nàng còn ngửi mùi trên eo của Tống Hứa, cô ý thức được rằng hổ lớn đang đánh mùi cái dây chuyền răng hổ đang buộc trên eo.
 
Dù sao cũng là đồ của nàng, mang theo mùi của nàng, có lẽ khiến cho nàng có chút cảm giác quen thuộc, móng vuốt đang đè chặt cô cũng nhẹ đi, Tống Hứa thấy nàng cũng không nhe răng trợn mắt nữa nên cũng thả lỏng theo, chỉ là không dám cựa quậy lung tung. 
 
Nhưng mà lúc này cô không khỏi nghĩ ngợi, cái cổ này của Hắc Sâm trở nên tráng kiện như vậy, chẳng trách không đeo được chiếc vòng cổ, cho dù làm vòng đeo tay thì móng vuốt cũng dày, có thể trực tiếp làm đứt vòng.
 
Hổ hớn đích thực cảm giác trên người cô bé lông xù trước mắt mang một chút mùi quen thuộc, vốn dĩ muốn giết chết tên phiền phức hay đứng xa thăm dò này, bây giờ dựa vào gần lại ngửi thấy luồng khí tức quen thuộc, nên lòng muốn giết cô cũng dần dần nguôi đi.
 
Đầu óc còn chưa hiểu rõ, dựa theo bản năng sinh tồn mà hổ lớn nhúc nhích đôi tai, nhanh chóng thả lỏng hoàn toàn móng vuốt và ngậm Tống Hứa, chuẩn bị đưa cô đi.
 
Tống Hứa bị ngậm trong miệng của hổ lớn, vừa hay bị kẹt ngay kẽ răng, hổ lớn ngậm cô cố định đến mức không làm cô bị thương.
 
Xứng đáng là một người từng làm mẹ, động tác ngậm cô nhấc lên khá là thành thạo.
 
Lúc này rắn yêu nghe thấy sóc yêu hét lớn bèn vội vàng trồi lên khỏi mặt biển, đúng lúc nhìn thấy Hắc Sâm ngậm Tống Hứa chuẩn bị rời đi. Từ trong miệng hổ lớn lộ ra cái đầu của Tống Hứa với nhiều sắc thái và nhìn hắn một cách vô tội, hổ lớn đang suy xét là nên bỏ thứ đó trong miệng xuống để đánh nhau với hắn, hay là bỏ đi.

 
Cuối cùng hổ lớn quyết định không quan tâm con rắn kia nữa, trực tiếp uyển chuyển rời đi.
 
Ô Mộc: ?
 
Rắn yêu lập tức bơi lên khỏi biển, đuổi theo sau Hắc Sâm và Tống Hứa.
 
Nghe thấy động tĩnh thì hổ lớn ngoảnh đầu về nhìn. Hay lắm nhóc con, ta đã không tính toán với ngươi, cũng xem như ngươi vô hình, ngươi còn dám xông lên đây khiêu chiến. Sao nàng có thể chịu thuận theo được? Thế là há mồm gào thét.
 
Khi há miệng, Tống Hứa rớt từ trong miệng xuống.
  
                                                                                                                                                                                         
Con hổ lớn nhào qua đỉnh đầu cô, lao về phía Ô Mộc. Cô nhìn dáng vẻ muốn một nhát cắn chết Ô Mộc của hổ lớn mà lo lắng. Cho dù Ô Mộc có thể độc chết con hổ già, hắn cũng không thể làm như vậy được nên chỉ có thể chạy trốn như trước. Lần này vội quá, đến Tống Hứa cũng không kịp mang theo.
 
Trong nháy mắt, mẹ con hai người đuổi nhau vào rừng cây bên bờ biển. Tống Hứa sờ đầu đứng dậy trên cát, trợn tròn mắt nhìn bóng dáng hai người xa dần.
 
Cách đó không xa có một con khủng long nhỏ đi ra từ rừng cây, dường như muốn đến chỗ cô. Tống Hứa khóc không ra nước mắt, vừa chạy theo con hổ lớn và rắn yêu vừa hét lớn: “Đừng để ta một mình ở đây mà.”
 
Hổ già quay lại trước, ngoạm Tống Hứa mang vào trong rừng rậm. Tống Hứa nhìn xung quanh, sợ rắn yêu bị nàng vồ chết, mãi cho đến khi nhìn thấy cái đuôi rắn di động trên cây phía sau, lúc này mới yên tâm.
 
Xem ra lần này vẫn không bắt được rắn yêu, không hổ danh là rắn, trơn như chạch vậy.
 
Nhưng rắn yêu thoát được thuần thục như vậy, chẳng lẽ trước đây hắn từng bị rượt đuổi quá nhiều lần rồi sao?
 
Con hổ lớn mang Tống Hứa đến bãi đá ngầm nàng thường ngồi ở đó, để Tống Hứa bên vuốt của mình, còn nàng thì nằm sấp, đầu đặt trên người Tống Hứa.

 
Tống Hứa: Thì ra tính thích đặt cằm lên người khác ngủ là được di truyền!
 
Trong nháy mắt, Tống Hứa bị lông xù bao phủ. Bộ lông dày ở cằm con hổ lớn quả thực giống một cái thảm thuộc da nặng nề, cô biến thành một con sâu nhỏ lọt thỏm trong tấm thảm lông luôn. Tống Hứa sắp không thở được, vươn tay cố gắng gạt lông ra, tạo cho mình một khe để thở.
 

Con hổ lớn nằm không để ý đến hành động của cô, chỉ nheo mắt hưởng thụ ánh nắng mặt trời.
 
Thi thoảng nàng sẽ ngẩng đầu lên nhìn về phía hòn đảo nhỏ thấp thoáng ở giữa biển, trong phút chốc có sự suy tư nghi hoặc, nhưng rất nhanh sau đó không tự hỏi nữa, tiếp tục ngủ.
 
Ô Mộc ở phía xa xa nhìn lại bên này, đuôi rắn nóng nảy đập trên mặt đất. Trơ mắt nhìn tình cảnh như vậy nhưng hắn thực sự không biết làm gì bây giờ, cả người đều xoắn xuýt cuộn lại thành một cục.
 
Mà xa xa, một bàn tay vươn ra từ chỗ con hổ nằm, vẫy tay với hắn, sau đó một cái đầu cũng thò ra theo. Tống Hứa không hề sợ hãi và căng thẳng, dưới ánh mắt chăm chú của hắn, sờ râu bên miệng con hổ, lại sờ  cái răng xấu xí đang lộ ra bên ngoài, sau đó dường như cô cảm nhận được nhúm lông kia sờ rất thích nên bắt đầu sờ liên tục, trên mặt còn lộ ra vẻ tươi cười mơ màng.
 
Ô Mộc: ?
 
Bên miệng buồn buồn khiến con hổ lớn lúc lắc đầu, Tống Hứa có cảm giác mình bị bàn chải lông chải một chút. Không chỉ có vậy, con hổ lớn còn gối lên cô trong chốc lát, giống như nhớ đến cái gì, cảm thấy mùi trên người con sóc có chút quen thuộc, đột nhiên thè đầu lưỡi ra liếm nàng như liếm con mình.
 
Tống Hứa bị nàng ta liếm một cái, lông cả người như bị chải qua một lần, dựng ngược lên theo hướng con hổ liếm.
 
Sóc nhỏ vội vuốt lông mình xuống, trong lòng nghĩ, may là liếm có hai cái, liếm thêm hai ngày chắc cô trụi lông.
 
Nhìn cảnh tượng hài hòa này, rắn lớn càng thêm lo lắng.
 
Hắn không kiềm chế được nữa, có ý đồ đến gần.
 

Quả nhiên, hổ mẹ lớn dễ dàng bị hành động đó chọc giận, liền nhổm dậy gầm lên, xông đến định đánh hắn, không có gì ngạc nhiên khi hai người lại một trước một sau đuổi nhau.
 
Lúc này đây, con hổ lớn đuổi rắn yêu đến rất xa, dường như họ đã quần nhau trước khi quay về. Khi về đây, lông trên người con hổ lớn hơi hỗn loạn một chút, còn tâm trạng thì rất tồi tệ, đứng trên bờ cát chỗ bãi đá ngầm liên tục gầm rú, âm vực thay đổi như này, chắc chắn là đang chửi mắng.
 
Tống Hứa nhìn quanh rừng rậm một lúc lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy Ô Mộc xuất hiện.
 
Hắn ở phía xa nhìn con hổ lớn đang gầm rú, lại nhìn sóc nhỏ vui vẻ múa may hai tay với mình, có chút đáng thương.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận