Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 33: Ưng

 
Sáng sớm, mặt trời còn chưa lên.

 
Vì hôm qua ngủ sớm quá nên nay Tống Hứa tỉnh dậy sớm, trời còn chưa sáng hẳn cô đã giục Ô Mộc thức giấc chuẩn bị lên đường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
“Đi bộ trong rừng trước bình minh là một trải nghiệm hiếm có đấy, chúng ta hãy thử đi! Vậy thì còn có thể ngắm cả mặt trời mọc nữa!” Tống Hứa đã nói vậy.

 
Trong rừng rậm, ánh mặt trời là thứ cực kỳ quý giá. Mọi thứ ở đây đều sống dựa vào mặt trời, càng hứng được nhiều ánh sáng, thực vật càng có thể sinh trưởng tốt hơn.

 
Bọn họ đã băng qua khu rừng rậm rạp đến chỗ rừng cây khá thưa thớt, bắt đầu xuất hiện nhiều lùm cây hơn, thực vật tầng dưới hứng được nhiều ánh mặt trời hơn nên mọc rất xanh tốt.

 
Môi trường xung quanh thay đổi chắc chắn sẽ là trở ngại cho việc đi lại của họ.

 
Ở trong rừng rậm có cây cối cao lớn, khoảng cách giữa các cây rộng, Ô Mộc có thể di chuyển dễ dàng hơn, nhưng chỗ này hầu hết là lùm cây, thuộc loại mọc tràn lan khắp nơi, hàng năm không có ai qua lại, càng không có ai xây đường nên bốn phía đều không thấy đất trống.

 
Khổ hơn là phần lớn là cây bụi phát triển lộn xộn thường có dây gai leo chằng chịt, lông sóc mà dính lên đó thì kết quả thế nào khỏiphải nghĩ.

 
So ra thì rắn lớn Ô Mộc có vảy phủ kín cả người, bóng loáng trơn trượt nên hắn hoàn toàn không chịu ảnh hưởng gì, cho dù chui vào lùm cây nào đều có thể đè thẳng tay.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy cây bụi này có tính đàn hổi rất tốt, sau khi rắn lớn đè qua lại nhanh chóng trở về khép kín như cũ, làm cho Tống Hứa muốn đi đường tắt cũng không được.

 
Vậy nên đoạn đường này sẽ thường xuyên thấy hình ảnh một con rắn lớn bò dưới cây bụi, còn con sóc thì nhảy không ngừng qua các nhánh cây.


 
Con sóc vươn người và bộ vuốt ra nắm lấy một nhánh cây, lợi dung quán tính và sức bật của bản thân để quăng mình từ nhánh này sang nhánh khác, cứ lặp đi lặp lại như vậy, nhìn thì thoải mái nhưng thực ra cực kỳ tốn sức, bởi địa hình phức tạp như này rất dễ bị ngã.

 
Ở đây chẳng có cành nào tốt, quăng người mãi cũng mệt nhưng cô chưa tìm được chỗ nghỉ chân thích hợp, có cành nhỏ bé yếu ớt không chịu được sức nặng nên đã gãy đôi, làm cô đâm thẳng đầu vào bụi cây, lúc bò ra cả người toàn lá. Nay vận động nhiều nên sức ăn của cô cũng tăng lên.

 
Vậy nên trong lúc di chuyển, quơ được cái lá non nào nghe vẻ ngon ăn thì cô sẽ dừng lại ăn hai miếng, có khi ăn rất hăng. Ô Mộc trườn ở dưới thấy người kia không theo kịp, ngay lập tức sẽ thấy một cái đầu rắn lớn ngóc lên khỏi bụi cây, cái lưỡi thò ra thụt vào tìm kiếm mùi của con sóc lạc đường.

 
Tống Hứa phát hiện ra một cây đang nở hoa, hương hoa tỏa ra mùi thơm ngọt, không ăn hai miếng thì phí. Cô bò từ nhánh nhỏ lên thân cây rồi lên ngọn cây.

 
Những bông hoa trắng hình loa thuận lợi cho loài chim hút mật, Tống Hứa bứt cả đóa hoa lớn có sương đọng, vẩy hai cái, tất cả sương sớm đều rơi xuống đáy hoa, chất lỏng dính phấn hoa vàng đu đưa theo. Tống Hứa nhấm nháp một ngụm như đang uống rượu, cảm thấy khoan khoái mỹ mãn.

 
Cô đang thưởng thức mật hoa thì nhìn thấy ở một cành cây khác có một bóng dáng nhỏ xinh đang bận bịu. Đối phương có dáng vẻ hơi giống với sóc, nhưng Tống Hứa thấy nó giống với mấy con sóc bay Úc cô từng xem hơn.

 
Có điều thân hình bé hơn, lưng màu xám tro, phần bụng và móng vuốt đều màu trắng, có một cái đuôi dài còn dài hơn thân, con ngươi đen láy, tròn vo đang thấp thoáng nỗi sợ hãi khi phát hiện ra cô.

 
Tống Hứa dừng lại tại chỗ, cảm nhận được mùi của đối phương, cũng là thú nhân. Cái mũi hồng hồng ngửi ngửi hai cái rồi nhanh chóng cầm hoa quay đầu chạy, Tống Hứa còn chưa kịp nói câu nào thì đã không thấy bóng dáng đối phương nữa rồi.

 
Ô Mộc đã quen với việc Tống Hứa mất tích giữa đường, hắn là một con rắn lớn rất cẩn thận nên sẽ tự biết quay lại tìm người. Tống Hứa ở trên cây, kiễng chân ngó nhìn xung quanh, Ô Mộc lặng lẽ quấn quanh thân cây trườn lên trên.

 
Khó khăn lắm mới gặp được một thú nhân nhỏ như mình, nhưng không được đáp lại, Tống Hứa tiếc nuối độc chiếm cả cây hoa này, cô leo lên ngọn cây, chọn những đóa đẹp nhất.

 
Ánh mặt trời rực rỡ, sự ấm áp này làm cho người ta muốn lười biếng.

 
Hay là ở đây ăn no rồi ngủ một giấc ngắn nhỉ? Tống Hứa ngồi vắt vẻo trên thân cây, hai chân đung đưa trong không trung, móng vuốt đang cầm một đóa hoa để uống mật.


 
Đột nhiên một cơn gió từ khoảng không ập vào người cô, một cái bóng đen lao nhanh xuống. Trong nháy mắt, Tống Hứa núp dưới tán cây, ép sát người vào thân rồi trượt xuống liên tục vài thước.

 
Khi chạm chân đất an toàn, cô mới quay đầu lại nhìn chỗ mình vừa ngồi. Một con chim ưng khổng lồ có sải cánh dài hơn ba thước vừa quắp hụt cô, giờ đang đậu trên tán cây.

 
Con này tuy lớn hơn bình thường nhưng không phải thú nhân.

 
Ở cái thế giới này, động vật bình thường và thú nhân cũng săn bắt lẫn nhau, những thú nhân có thân hình nhỏ bé như Tống Hứa thường trở thành con mồi của thú dữ, chim dữ lớn như này.

 
Vậy nên Tống Hứa mới có thể luyện được kỹ năng tránh né thành thạo như này. Rắn lớn đang thong thả quấn vào cây leo lên thì đột nhiên tăng tốc, dường như trong khoảnh khắc sóc vội vã nhảy xuống, hắn cũng vọt tới trên tán cây, một giây sau khi Tống Hứa nhìn được rõ kẻ tấn công là con chim ưng, rắn lớn đã mở miệng rộng sắp đớp cánh của nó rồi.

 
Thực ra trong tự nhiên, rắn và ưng là quan hệ người đi săn và con mồi, nhưng ở đây, chim ưng bự không chiến được rắn lớn nên chỉ có thể nhanh chân chạy trốn thôi.

 
So về hình thể, rắn lớn vẫn hơn hẳn, thân hình vừa dài vừa to khiến cho ưng bự sợ tới mức phải chạy trốn, đồng thời cũng làm ngọn cây gãy mất do không chịu nổi trọng lượng của hắn. Cả hai đều bị ngã xuống ngay lập tức, rơi cách nhau một đoạn, ưng bự may mắn trốn thoát trong gang tấc, không bị rắn lớn này cắn cho một phát.

 
Con ưng bay đi, rắn lớn mới buông phần thân quấn quanh cành cây, nửa thân trên ngóc lên, há miệng đe dọa trong không trung.

 
Đương sự là Tống Hứa uống một hớp mật hoa và sương sớm rồi nhảy lên cành cây, đứng cạnh Ô Mộc, nhìn hắn còn há rộng miệng, thuận tay ném bông hoa còn cầm vào đó.

 
“Đừng giận nữa, dù sao nó cũng chưa tóm được ta mà.”

 
Chuyện này giống như đã xảy ra vô số lần vậy, thế giới vốn đầy rẫy hiểm nguy, dù cô có bạn đời là động vật ăn thịt cấp cao nhất thì nguy hiểm vẫn có thế tới bất kỳ lúc nào, cho nên bắt buộc cô phải có được sự nhạy cảm và cơ thể nhanh nhẹn mới có thể lẩn tránh được nguy hiểm.

 

Rắn lớn cũng chú ý tới điểm này, sau một lát trườn trên cây hắn lại đột nhiên há miệng thị uy với không khí.

 
Sau khi ăn xong, Tống Hứa làm một giấc trên cây, dưới người là thân răn mềm mại, bên cạnh là những đóa hoa đang lay động, ăn chán chê lại được ngủ một giấc thì cô đã vui vẻ lại.


 
Trong địa hình nhấp nhô, mảng cây bụi và dây leo quấn chặt lấy nhau, giữa rừng cây rậm rạp như này có nhiều cây cao lớn gấp đôi loại bên cạnh, mỗi cây đều dãi dầu sương gió, sóc và rắn chọn một cây để đừng chân nghỉ ngơi.

 
Tống Hứa nhìn về phía xa, bỗng nhiên vỗ con rắn bên cạnh: “Ô Mộc, ngươi nhìn cây kia đi. Chúng quái dị ghê, sao trên cây đó nhiều bướu quá, tất cả cành cây lại chẳng có cái lá nào.”

 
“Chúng ta đến xem đi!” Nói xong cô lao nhanh xuống, chạy trên thân cây như trên đất bằng vậy.

 
Cái cây cực kỳ lớn bị Tống Hứa nói là rất quái dị còn to gấp đôi cái cây bọn họ dừng chân nghỉ ngơi, bọn họ càng lại gần thì hình dáng cái “Bướu” càng rõ ràng.

 
Tống Hứa dừng chân lại, ngoắc ngoắc cái đầu rắng phía sau: “Ngươi mau lên đây xem đi!"

 
"Mấy cái đó có phải là tổ chim không? Trên cây đó toàn là tổ chim, có nhiều chim ở đây nhỉ, thế này thì có bao nhiêu con ở chứ!" Cô nhớ có một loại chim thợ dệt sống theo bầy đàn, một bầy chim xây tổ trên cùng một cái cây.

 
“Có thể tới gần hơn để nhìn không?” Tống Hứa hỏi như vậy, chủ yếu để tỏ ý cô  muốn đến gần hơn để xem.

 
Nhưng lại gần hơn một chút, cô ngửi thấy mùi chim bay tới, và cô nhận ra rằng, bên đó không phải là những bầy chim thợ dệt bình thường, mà là những con thú nhân hình chim cư trú ở đó.

 
“Thú nhân hình chim, ta chưa thấy bao giờ.” Tống Hứa lẩm bẩm, liếc nhìn rắn lớn ở bên cạnh mình.

 
Nếu như dẫn rắn lớn tới đó, trông thế nào cũng bị nghi ngờ là giết người cướp trứng, tới lúc đó những thú nhân hình chim kia sẽ bị sợ chết khiếp thôi, hai người họ cũng sẽ bị xem như những kẻ ngoại xâm.

 
Tống Hứa miễn cưỡng chặn lại sự tò mò của bản thân, quyết định nhìn từ xa là được, để tránh gây ra một cuộc chiến có quy mô lớn.

 
Cô tự an ủi chính mình, nhưng rắn lớn lại không theo ý định chung mà hành động trước. Hắn lao về phía bên đó, Tống Hứa kinh ngạc ở đằng sau duỗi móng ra gọi với theo: “Ô Mộc…?!”


 
Không thể la lên được, cô đành phải đuổi theo phía sau, nhìn dáng vẻ hung dữ của rắn lớn, chẳng lẽ nó lại đói và muốn ăn thịt chim? Con chim này không thể ăn đâu bạn ơi!

 
Bầy chim này trở nên ồn ào náo động, dàn hợp xướng của những tiếng kêu ấy truyền đi rất xa, còn cách một đoạn mà Tống Hứa đã cảm thấy như có ai đó đang vác loa phát thanh ở bên tai cô.

 
Cô tự nhủ trong lòng rằng, Ô Mộc còn chưa tới mà bọn chúng đã bắt đầu cảnh báo phòng thủ trên không rồi, bị phát hiện có hơi sớm.

 
Ngước mắt nhìn lên khoảng trống trên đầu, cô phát hiện rằng cảnh báo phòng thủ trên không không phải dành cho rắn lớn đang bò trên mặt đất, mà là nhằm vào con chim ưng trên bầu trời. 

 
Một con chim ưng khổng lồ bay lượn phía trên cây lớn đầy tổ, luôn muốn tiếp cận gần tổ chim phía dưới. Tuy nhiên, một bầy chim có hình thể nhỏ nhưng rất đông đúc đã bao vây nó và đang tấn công nó, khiến nó không có cách nào đến gần được, đôi bên giằng co mãi không xong, nhưng bầy chim nhỏ bên này dường như đang rơi vào thế yếu.

 
Con chim ưng kia trông hơi quen nhỉ, nhìn nó giống con muốn săn cô sáng hôm qua. Con ưng này quả là khó lường, một con chim ưng bình thường, gặp nó hai lần đều thấy nó muốn săn thú nhân, có tiền đồ ghê cơ.

 
Đúng lúc này, rắn lớn đến gần cái cây to kia, trên cây bị chim làm tổ nhiều tới mức không nhìn thấy chút màu xanh nào, không hiểu sao bốn phía dưới gốc cây ngay cả một ngọn cỏ cũng không mọc, một mảnh đất trông rất phì nhiêu tỏa ra một thứ mùi hơi nồng của chim.

 
Bầy chim nhỏ bị tấn công trên không vẫn chưa giải quyết xong, sau lại phát hiện ra dưới gốc cây có một kẻ săn mồi còn nguy hiểm hơn. Tiếng chim kêu ngay lập tức càng trở nên chói tai hơn, tưởng chừng như muốn thủng màng nhĩ.

 
Chẳng lẽ cách tấn công của bọn chúng là sóng siêu âm hả, Tống Hứa bịt tai lại, nhìn Ô Mộc mạnh như vũ bão xuyên qua những cành cây treo đầy tổ chim, lao thẳng lên đỉnh ngọn cây, trong khi đó, lũ chim nhỏ sợ hãi không ngừng bay ra khỏi tổ. Bọn chúng như những viên đạn nhỏ không ngừng lao ra. 

 
Những con chim nhỏ với bộ lông màu vàng đang đứng đầy trên cành cây, những con không thể đứng thì bay loạn xung quanh cái cây. Khung cảnh hỗn loạn như ngày tận thế.

 
Tốc độ của Ô Mộc quả thực quá nhanh, khi hắn lao vào cuộc hỗn chiến ở đỉnh ngọn cây, hắn đã cắn con chim ưng đang bị bầy chim quấn lấy, kéo nó xuống tận dưới gốc cây ở ngay trước mặt Tống Hứa, bầy chim còn đang hoảng hốt không hiểu chuyện gì xảy ra.

 
Con chim ưng khổng lồ với hình dáng biến dị đang co rúm trong miệng rắn, Tống Hứa khẳng định đây chắc chắn là con chim ưng muốn bắt cô hôm qua.

 
Không ngờ rắn yêu có trí nhớ không tốt lại còn thù dai đến vậy.



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận