Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 32: Người đã đi vài hồi rồi ngươi mới tới
 
Một con sóc lông xù nhảy nhót trên ngực, giống như một trái tim ấm áp sống động.

 
Cuối cùng Tống Hứa cũng khôi phục chức năng nói chuyện bình thường, líu ríu không ngừng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
“Ô Mộc, tại sao trước đây ngươi không biến trở về, là vì ngủ đông quá lâu nên quên cách làm sao để biến về hả?”

 
“Chẳng lẽ mỗi mùa đông ngươi đều như vậy hả?”

 
“Ngươi còn nhớ vì sao chúng ta phải rời khỏi nhà không? Đúng rồi, để du lịch đó, lúc trước hỏi ngươi nhưng ngươi không thể trả lời ta được, ngươi có ý kiến gì về hành trình trong chuyến du lịch của chúng ta không?”

 
“Đúng rồi ngươi còn nhớ khi ngươi ngủ đông có thú nhân hổ đến không, tên là Uy Sơn, sợi dây chuyền răng hổ mà hắn đưa cho ngươi vẫn còn trong túi đó.”

 
“Mấy tháng rồi ngươi không ăn một bữa đầy đủ, có phải giờ cực kỳ đói không, ngươi muốn ăn gì? Có phải là vì không đủ sức lực nên lần lột da này mới khó khăn như vậy không?”

 
“Bây giờ ngươi biến lại thành bán thú nhân, vậy sau này có thể tiếp tục duy trì không?”

 
“Hang động ngươi đã chọn bị mưa chảy vào biến thành hang bùn rồi, ngươi tính dọn nhà tới đây ở luôn hay sẽ sớm rời đi, nói cho ta biết ngươi đang nghĩ gì đi?”

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hả, tại sao ngươi không nói?”

 
Cô nói quá nhanh, một con rắn hướng nội không thể tìm được kẽ hở để chen vào nói, đợi đến khi Tống Hứa thấy nghi nghi dừng lại, Ô Mộc mới bắt đầu trả lời vấn đề thứ nhất: “Ta…không biết.”

 
“…Không biết á.”

 
“Biết.”


 
“…Không…biết.”

 
Nghe hắn trả lời giống như tiếng vọng, Tống Hứa bối rối: “Ngươi trả lời câu hỏi nào thế?”

 
Ô Mộc nhìn mà thấy sầu, chần chừ che miệng cô ấy lại.

 
Tống Hứa kéo tay hắn xuống: “Cho dù ta chết rồi, bị bỏ vào trong quan tài, cũng phải hét to một câu này: ta không muốn ở trong hang bùn này đâu!”

 
Vừa rồi quá kích động nên không để ý, bây giờ gió lạnh thổi tới, rùng mình run lẩy bẩy, ngay cả giọng nói cũng run lên, sóc có lông không thể so với rắn yêu có vảy, bị ngấm nước một cái là lạnh gấp đôi.

 
May là cơn mưa lớn đã dừng, không đến mức đã rét vì tuyết lại còn lạnh vì sương.

 
Ô Mộc ôm con sóc tiến vào rừng cây, tìm gốc cây tránh gió, để Tống Hứa nhóm lửa, những chiếc lá ướt dưới gốc cây toả ra làn khói dày đặc, con sóc dùng đuôi che mũi, thêm củi lên trên.

 
Trong rừng cây rậm rạp, dù là sau cơn mưa xối xả, phần gốc cây dưới cùng cũng không hoàn toàn ẩm ướt, sau làn khói dày, ngọn lửa bốc lên, khói bay đi, Tống Hứa cũng đã bớt run.

 
Cô có vô số điều muốn nói, dù cho câu trả lời của rắn yêu chỉ như đang sao chép, cũng không thể xua tan sự nhiệt tình của cô. Chỉ việc này đã bận rộn tới hơn nửa đêm, bầu trời cũng nhanh sáng lên, cả đêm qua không ngủ, Tống Hứa chưa nói vài câu đã cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới, không thể giữ vững tinh thần, ngã xuống bên đống lửa và ngủ thiếp đi.

 
Ô Mộc vây quanh bên cạnh Tống Hứa, thò tay mò mẫm hai lượt trong túi da thú mà cô mang theo, lấy ra một sợi dây chuyền răng hổ.

 
Hắn cúi đầu xuống, thè lưỡi ra, cảm nhận khí tức một hồi, là mùi đã lâu không gặp, viên đá nhỏ nhiều màu và răng nanh, phát ra âm thanh va chạm nhẹ nhàng trên tay hắn.

 
Hắn cầm sợi dây chuyền lên xem, rồi đeo nó vào cổ Tống Hứa.

 
Tống Hứa bất ngờ bật dậy, ánh nắng sáng rực xuyên qua rừng cây khiến cô phải nheo mắt, sau đó tìm kiếm bóng dáng Ô Mộc ngay lập tức.


 
Nhìn thấy hắn vẫn mang hình thái bán thú nhân, cô lập tức khen ngợi không ngớt lời: “Quả là đáng kinh ngạc, Ô Mộc giỏi quá, ta tưởng rằng ngủ một giấc thức dậy ngươi lại biến trở về chứ! Uy Sơn vẫn nói ở trong trạng thái hình thú một thời gian dài thì sẽ rất khó để biến lại thành bán thú nhân, vậy mà ngươi lại làm được, quả là kỳ tích!”

 
Tâm trạng tốt thì Tống Hứa sẽ không nhịn được mà hết lời khen ngợi, sau đó mới phát hiện cổ mình nặng trịch, cúi đầu nhìn xuống, trước ngực mình có đeo một sợi dây chuyền răng nanh.

 
Cô nhìn sợi dây chuyền này một lúc, đoán là tối hôm qua mình mộng du nên tự đeo, hay là Ô Mộc đeo cho cô.

 
Ô Mộc nói: “Đây là… lòng dũng cảm, ‘vận may’ của nàng, cho ngươi, đeo.”

 
Tống Hứa lại phát huy năng lực đọc hiểu đạt điểm tuyệt đối của mình, thông dịch ra: “Ý ngươi là, sợi dây chuyền này đại diện cho lòng dũng cảm của mẹ ngươi, hoặc ý là, đeo cái này lên sẽ mang lại lòng dũng cảm và may mắn, nên ngươi muốn đưa cái này cho ta?”

 
Ô Mộc: “Phải.”

 
Tống Hứa hiểu ra: “Hoá ra đây là món đồ gia truyền!”

 
Tấm lòng của Ô Mộc làm cho người ta cảm động, có điều cái này thật sự nặng quá, đeo một hồi thì cổ bị đau nhức, vì nghĩ cho xương cổ của mình, Tống Hứa cởi dây chuyền xuống cột vào thắt lưng. 

 
Bọn họ đi về phía trước, không dừng lại ở đây quá lâu, phía trước vẫn là một màu xanh bao la, thông tới đâu thì không biết. Tống Hứa vui vẻ đi bên cạnh bán thú nhân rắn yêu, không có ý định quay đầu lại.

 
Bọn họ không đi thẳng, lại đi xiêu xiêu vẹo vẹo đi lòng vòng, vì có lúc Tống Hứa dẫn đường, cô hứng thú với thứ gì đó, thì sẽ đi chệch hướng chạy tới xem, Ô Mộc không thể ngăn cản cô, chỉ có thể đuổi theo.

 
Đợi hướng lệch đến một mức độ nhất định, người dẫn đường sẽ trở thành Ô Mộc, hắn sẽ đưa sóc nhỏ về đúng hướng.

 
Nhưng có lúc, Ô Mộc cũng sẽ lệch hướng, tình huống này xảy ra khi hắn cảm nhận được mùi gì đó, tránh né những động vật lớn không muốn ăn, hoặc chủ động tìm kiếm những con mồi lớn muốn ăn, lúc này Tống Hứa cũng chỉ có thể đi theo hắn.

 
Cuối cùng hắn cũng bắt đầu ăn lại rồi, người ta nói: “đói đến nỗi có thể ăn một cái đầu bò” là nói quá, nhưng dành cho Ô Mộc thì đúng là tả thực.


 
Tống Hứa nhìn thân rắn nằm ngang trước mặt, sờ lên bụng sau khi ăn no đến căng phồng, lại nhìn cái đầu rắn khi ăn biến thành thú hình, trầm tư suy nghĩ: “Ngươi vẫn có thể biến trở lại thành bán thú nhân đúng không?”

 
Rắn lớn không nói một lời.

 
Đợi đến lúc hắn tiêu hoá xong, hai người có thể lên đường lần nữa, Ô Mộc vẫn trong trạng thái thú hình rắn, Tống Hứa hiểu rồi.

 
Cô cũng không thất vọng, ôm lấy đầu rắn an ủi: “Ta sớm đã đoán, trạng thái bán thú nhân của ngươi không ổn định, nhưng ngươi đã rất giỏi rồi, trước đây ta vẫn cho rằng ngươi không thể biến trở lại, ai ngờ nói biến là biến, dọa ta sợ, yên tâm, ta đã nói, sau này chắc chắn vẫn có cơ hội đổi lại.”

 
“Nếu thực sự không thể đổi cũng không sao, chỉ cần ngươi nhớ không được ăn ta là được!”

 
“Chúng ta phải vui lên, cảm xúc ảnh hưởng đến sức khỏe đó!” Đôi tay Tống Hứa xoa má con rắn, còn chia cho hắn những cọng cỏ dại ăn khá ngon mà cô tìm được.

 
Mặc dù cô nói như vậy, nhưng dường như Ô Mộc không nghĩ vậy, ban đêm nghỉ ngơi, hắn nằm một bên tích góp sức lực cố gắng biến hoá hình thái.

 
Tống Hứa tận mắt thấy Ô Mộc vùng vẫy, lần trước khi cô phát hiện, Ô Mộc đã biến thành bán thú nhân rồi, lần này cô thấy từ đầu đến cuối. Cảnh này làm cô nhớ khi còn nhỏ xem yêu quái biến hình trong Tây du ký, hoặc trong truyền thuyết Bạch xà, là kiểu trẻ em nhìn thấy sẽ khóc, Hứa Tiên thấy sẽ bị dọa chết.

 
Nhưng tiểu Tống Hứa không biết cái gì gọi là sợ, thậm chí còn cỗ vũ rắn yêu cố lên.

 
Trước kia quá trình Ô Mộc biến hóa diễn ra rất nhanh, đây vẫn là lần đầu tiên cô chứng kiến quá trình tiến hóa một cách kỹ như thế, thật là vi diệu.

 
Miếng vảy sẽ kéo dài thành cơ thể, màu đỏ sẫm sẽ nhạt dần theo độ trắng của da, còn có tóc được chuyển hóa từ vảy, toàn thân bóng bẩy, chẳng trách tóc dài như vậy mà không bị rối, cũng không thích buộc lại, chả như cô, hễ bị phơi dưới ánh mặt trời thì tóc tai tỏa xung quanh đầu như bị tĩnh điện.

 
Nếu như không phải biểu hiện của Ô Mộc quá đau khổ thì Tống Hứa tình nguyện ngắm thêm một lúc nữa.

 
Cho dù là khó chịu đến mấy, cuối cùng Ô Mộc vẫn không thành công. Con rắn nằm trườn ra bất động ở đó giống như đã sử dụng hết cả sức lực, kể cả cái đuôi nhọn hoắc cũng không nhúc nhích, trên mặt đất bên cạnh toàn là dấu vết mà hắn lăn lộn giãy giụa.

 
Tống Hứa nằm xuống bên cạnh hắn, cầm đuôi vỗ về rắn yêu: “Được rồi, hôm nay đã cố gắng vượt chỉ tiêu."

 
Chim dạ oanh trong khu rừng ngập mùa xuân cất lên tiếng hót vang, Ô Mộc chưa nghe thấy tiếng tiếng hót này trong khu rừng của hắn bao giờ. Hắn cuộn tròn thân mình, cuốn sóc nhỏ vào bên trong.

 
Sau khi sóc nhỏ và rắn yêu du lịch được mấy hồi thì cuối cùng nhóm người Bộ lạc Mãnh thú cũng đến gần hang đá trong khu rừng của Ô Mộc.


 
Dưới sự xúi giục của Sư Vưu, một vài thú nhân trong bộ lạc thú nhân không hòa hợp với Uy Sơn tới đây xem náo nhiệt, có điều khi đến đây thì bọn họ phát hiện mùi ở đây đã trở nên nhạt, hiển nhiên đãmột khoảng thời gian dài không có ai sống, ngay cả vài mảnh da trên thân của thú nguyên thủy bị vứt bỏ đã gần như thối rữa.

 
“Bọn chúng chạy trốn rồi!” Sư Vưu căm phẫn: “Uy Sơn, nhất định là ngươi đã báo để bọn chúng chạy trốn rồi."

 
Uy Sơn ngó nghiêng bốn phía mà không có dấu vết Ô Mộc để lại, cả người nhẹ nhõm hẳn. Tâm trạng rạng rỡ mà há lớn miệng lộ ra một nụ cười thô kệch: “Ngươi muốn thế nào?”

 
Sư Vưu còn nghĩ rằng hôm nay sẽ săn được con bán thú nhân hóa điên bằng chính đôi tay mình, không ngờ người đã chạy mất. Trong khoảng thời gian này, không phải hắn không nghĩ tới việc sẽ lén dẫn người qua đây, có điều Uy Sơn gắt quá nên cũng không có cách nào lẳng lặng tới.

 
“Ngươi quên quy tắc trong bộ lạc rồi sao?”

 
Thấy Sư Vưu bám víu vào quy tắc, có người nhìn không ưa mà xì một hơi: “Quy tắc là giết nếu có sự uy hiếp, người đã chạy rồi còn gì, chạy rồi còn đe dọa gì nữa.”

 
“Đúng đó, người cũng bỏ trốn rồi, quay về, quay về thôi!”

 
“Không được, chắc có lẽ chưa chạy xa đâu, chúng ta hãy đi lục soát xung quanh.” Sư Vưu nghi rằng có lẽ Uy Sơn giấu người rồi.

 
Một nhóm người la hét ầm ĩ lục soát một vòng trong khu rừng của Ô Mộc, hai tốp người vừa tìm vừa gào rú, tìm đến phút cuối cùng Sư Vưu không thể không thừa nhận là người thật sự đã chạy mất, và e rằng đã chạy xa lắm rồi, ngay cả mùi thoang thoảng gần đó cũng không thể lần ra được.

 
Trong tình huống này, cho dù là người của hắn thì cũng không chịu tốn công phí sức đi đuổi theo một bán thú nhân đã bỏ chạy. Hắn nghĩ việc này là thất bại chắc rồi, Sư Vưu bất đắc dĩ dẫn theo đám người quay trở về bộ lạc, miệng không ngừng chửi rủa.

 
Uy Sơn đang dẫn dắt người theo phía sau, hắn ta ngoảnh đầu lại nhìn hang đá bị sập bị cây cối che phủ, vẫn có thể nhìn thấy rất nhiều con rắn ngoằn ngoèo bị ai đó vẽ lên tường.

 
Ô Mộc vẫn luôn sinh sống ở đây kể từ lúc hắn bị trục xuất khỏi bộ lạc khi mới tuổi thành niên, mảnh rừng này cách khu rừng của bộ lạc tương đối gần, không phải không có người trong bộ lạc đề nghị trục xuất hắn đến nơi khác xa hơn, chỉ là Ô Mộc không chịu rời đi.

 
Nếu có ai từ phía bắc đến và muốn vào bộ lạc thì nhất định phải đi ngang qua nơi này. Hắn ta biết chắc đứa nhóc đó nhất định muốn ở lại đây để chờ Hắc Sâm về.

 
Khi đông ghé đến, hắn ta muốn nói với thú nhân sóc đó là khuyên Ô Mộc rời nơi này đi, nhưng sợ hắn không tình nguyện nên cuối cùng cũng không nói.

 
Không ngờ được rằng, hắn thật sự bỏ nơi này đi rồi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận