Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 34: Ha!
 
Con chim ưng khổng lồ rơi xuống mặt đất vẫn còn run rẩy, những chiếc lông cánh ngoài cùng của cánh dài đến sải tay, móng vuốt sắc nhọn tỏa ra ánh sáng sắc bén như sắt lạnh, không biết đã cướp đi bao nhiêu mạng người, tiếc là hôm nay gặp phải con rắn độc.

 
Ô Mộc là con rắn độc nhưng Tống Hứa rất ít khi thấy hắn dùng nọc độc, bình thường chỉ toàn dùng đuôi rắn để cuốn lấy con mồi, dùng sức siết cổ giết chết đối thủ rồi nuốt chửng.  
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Con chim ưng khổng lồ nhanh chóng ngừng giãy dụa, Tống Hứa ngồi xổm bên cạnh lật cánh nó xem, vài con chim lông vàng có thân hình lớn hơn một chút hạ xuống từ bầy chim ồn ào. Lớn hơn này cũng chỉ hơn một bàn tay mà thôi, đối với Tống Hứa, chúng vẫn nhỏ.

 
Sau khi bay xuống, những con chim này biến thành thú nhân và đáp xuống mặt đất nhẹ nhàng, cách chừng ba mét, nhìn họ với vẻ mặt sợ hãi.

 
Tống Hứa vứt bỏ đôi cánh chim ưng khổng lồ trên tay và nhìn chằm chằm vào loàn thú nhân chim đáng yêu kia.

 
Hình dạng thú nhân của Tống Hứa có chiều cao bình thường, nhưng những con thú nhân chim này, sau khi trở thành con người, chỉ cao khoảng một mét, và chúng có kích thước tương đối nhỏ.

 
Khoác lên mình chiếc váy dệt từ lông vũ, trong tóc cũng có một hai lông chim vào, lóe sáng dưới ánh mặt trời.

 
Quần áo của bọn họ rất đẹp, quần áo trong thế giới thú nhân có đẹp hay không là do trời ban, vừa nghĩ vậy, nếu như chim bói cá và chim công cũng có thú nhân, thì chắc chắn quần áo của họ sẽ rất hoa lệ rồi?

 
"Các người từ đâu đến?"

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Các ngươi tới đây làm gì?"

 
“Hắn là bán thú nhân à?”

 
“Tại sao các ngươi lại muốn giúp chúng ta giết kẻ thù này? ”

 
“Cảm ơn các ngươi đã giúp đỡ chúng ta. ”

 
 “Chúng ta sợ rắn lắm, cho nên đừng lại gần bọn ta."


 
Những con chim có giọng nói trong trẻo, mỗi con nói một câu, nói tới nói lui, ríu ra ríu rít.

 
Tống Hứa ở với rắn hướng nội đã lâu, quen với việc hắn không bắt kịp tiết tấu của mình, bây giờ coi như gặp được đối thủ ngang tài ngang sức.

 
Cô lập tức nghiêm mặt nói: "Chúng ta từ Đông Thổ Đại Đường, tới Tây Thiên thỉnh kinh, đi ngang qua địa bàn của các vị."

 
"Con rắn này là bạn đời của ta, tên là Ô Mộc. Mặc dù trông hơi dữ tợn nhưng hắn rất thân thiện và không thích ăn thịt chim. Mọi người yên tâm!"

 
"Con chim ưng này có thù oán với ta, tình cờ thấy các ngươi đang bị tấn công, thấy bất bình nên rút kiếm ra tương trợ, không cần cảm ơn đâu!"

 
Có hơi khó khăn để diễn đạt chính xác ý mình muốn biểu đạt bằng ngôn ngữ của thế giới thú nhân, nhưng Tống Hứa đã làm được.

 
Cô đã thành công trong việc làm cho một đàn chim thú nhân chóng mặt, châu đầu ghé tai, một vài con còn lộ ra vẻ xấu hổ vì mình không hiểu biết lắm.

 
“Nhất định là các ngươi tới từ bộ tộc lớn nhỉ?” Một con thú nhân nhỏ khá to gan lặng lẽ tới gần chút, dè dặt hỏi.

 
“Đúng vậy, chúng ta là nhân viên ngoài biên chế của bộ lạc lớn!” Tống Hứa nói mà không biết ngượng miệng.

 
Có một con làm gương, các con chim khác cũng lần lượt đến vây quanh, tất nhiên chỉ vây lấy Tống Hứa, chúng tò mò đặt câu hỏi với sóc con vui tính: "Tại sao các người lại rời khỏi bộ lạc? Bên ngoài rất nguy hiểm đấy."

 
Tống Hứa: "Chúng ta ra ngoài du lịch là để vui chơi, cứ ở một chỗ trong thời gian dài thì chán lắm, phải đi ra ngắm nhìn thế giới, mở mang tầm mắt."
 
 
 
“Ồ!” Những con chim kêu lên vì cảm thán.

 
Trong thế giới thú nhân này, những con thú nằm rải rác khắp nơi và sống ở những khu vực thích hợp, chỉ những đội săn bắn thuộc bộ lạc lớn mới đi xa hơn để săn mồi, hầu hết các loài thú nhân không bao giờ rời khỏi môi trường sống của chúng, ở trong một khu vực từ khi sinh ra cho đến khi chết.

 
Giống như những con chim lông vàng, chúng được sinh ra trên cây này, kiếm ăn trong khu rừng xung quanh và không bao giờ đi quá xa, vì vậy chúng hiếm khi nhìn thấy thú nhân khác. 


 
Ô Mộc cũng giống vậy, hắn sinh ra trong bộ tộc Mãnh Thú, đã sống trong bộ lạc khi nhỏ và sống trong hang rừng khi trưởng thành, nếu không gặp Tống Hứa thì có lẽ hắn đã phải sống trong khu rừng suốt cả quãng đời còn lại của mình, cũng không bao giờ rời khỏi.

 
Tống Hứa nhiều chuyện, ngồi xổm tại chỗ nói chuyện với bầy chim: "Trên cây này nhiều chim thế, đều là tộc nhân của các ngươi sao?"

 
Một thú nhân chim nhỏ nhắn lanh lợi, vươn hai tay như thể đang dang rộng đôi cánh của mình và trả lời: "Không, tộc nhân bọn ta có mười mấy người, sống ở những ổ chính giữa kìa, những ổ còn lại trên cây đều là chim mà chúng ta chăn nuôi."

 
Thì ra đây là một căn cứ cỡ nhỏ của bọn họ, chung quanh chỉ là những con chim lông vàng bình thường mà thôi.

 
Tống Hứa cẩn thận đi xem tổ chim trên cây thì đúng là như vậy, ở giữa cây lớn có hơn chục tổ là nơi ở của lũ thú nhân, vừa rồi Ô Mộc treo lên cây, con chim ưng lao nhanh quá còn làm gãy một góc của tổ chim, một vài cành cây nhỏ chưa kịp rơi xuống nên mấy con chim đang miệt mài sửa chữa. 

 
Tống Hứa tò mò: "Nuôi những con chim này để làm gì?”

 
"Không làm gì cả, chúng ta vẫn luôn sống thế này, tộc của chúng ta sống với tộc của chúng, mặc dù chúng không phải là thú nhân, nhưng chúng ta bảo vệ chúng và chúng cũng sẽ bảo vệ chúng ta!" Giọng điệu của thú nhân chim nhỏ như lẽ đương nhiên.

 
Bọn họ nói tới nói lui rất nhiều, giống như một con chim nhảy trên cành cây vỗ cánh, đáng yêu.

 
Giọng Tống Hứa xen lẫn tiếng đàn chim hót líu lo, ban đầu rắn lớn vẫn còn đợi, nhưng đợi một lúc rồi, cuộc trò chuyện ở đằng kia vẫn chưa có ý định kết thúc, rắn dùng chóp đuôi vỗ vào con chim ưng đã chết, lại chờ một lúc nữa, nhưng bên kia như càng nói càng hăng.

 
Thú nhân chim nhỏ toàn vây quanh Tống Hứa vì chúng sợ rắn lớn. Thỉnh thoảng một con cũng tò mò về Ô Mộc nên nhìn hắn từ xa, mới nhìn hai cái bỗng tự sợ rồi trốn sau những người bạn của mình.

 
Con rắn lắc lư đuôi nhanh hơn, hắn rít lên hai tiếng. Nhưng tiếng quá nhỏ, lại bị âm thanh ở đằng kia làm lấn át nên Tống Hứa không nghe thấy.

 
Rắn lại phát ra tiếng cảnh báo tấn công, cuối cùng cũng làm kinh động đến chim và sóc ở đằng kia. Các thú nhân chim nhỏ sợ hãi, đột nhiên biến thành những con chim bay lên đầy đầu Tống Hứa.

 
Tống Hứa: "Xong ngay thôi, ta nói chuyện thêm mười phút nữa nha!"

 
Cô đang hỏi ân oán tình thù của chim ưng và đám thú nhân này, vẫn chưa nghe hết mà.


 
Theo lời kể của đám thú nhân chim, con chim ưng này đã xuất hiện cách đây hai năm, dường như nó đến từ rất xa, đã ăn mấy đồng loại của họ và nhiều loài chim lông vàng bình thường. Hình thể của bọn họ nhỏ, trong hình thái thú nhân thì lại không thể bay, dù là ở bất kì hình dáng nào cũng không có cách nào đối phó với con chim ưng khổng lồ đó, mỗi lần như thế chỉ có thể cố gắng hết sức để chống lại thôi.

 
Bây giờ con chim ưng đã bị giết, tất cả họ đều rất vui mừng, hào hứng phấn khích vây quanh Tống Hứa để nói chuyện với cô. Nếu như không vì sợ rắn lớn, hẳn là họ sẽ mời cô lên cây ở một thời gian.

 
Tống Hứa nói chuyện phiếm vui vẻ, thời gian trôi qua thật nhanh, con rắn lớn bò qua, Tống Hứa đang chú ý tới bên kia, vội vàng nói: “Đợi lát nữa, đến ngay đây!” 

 
Con rắn lớn càng ngày càng tiến gần, tiến lại gần phía sau Tống Hứa đang ngồi xổm, trèo lên lưng cô, ngẩng đầu lên trên đỉnh đầu cô, há to cái miệng đầy máu.

 
Ngay lập tức, những thú nhân chim nhỏ kia đã bỏ chạy.

 
Tống Hứa: "... Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, đi thôi."

 
Cô lẩm bẩm: "Nếu ngươi ở chỗ của ta, chắc chắn ngươi sẽ là một người đàn ông rất thiếu kiên nhẫn khi đi cùng bạn gái đến trung tâm thương mại, có điều là ai bảo ngươi là rắn đáng yêu chứ, ta chỉ có thể tha thứ cho ngươi thôi."

 
Cô vẫy tay chào bầy thú nhân chim nhỏ:" Tạm biệt, bọn ta phải đi rồi! Cố gắng sống tốt nhé!"

 
Cây treo đầy tổ chim giống như một hòn đảo hoang trong rừng xanh, bọn họ dần rời xa đảo, giương buồm giữa biển xanh.

 
Rắn yêu bơi ở phía trước, bỗng nhiên quay đầu lại "xi" với Tống Hứa một tiếng, âm thanh hẹp hòi kia nghe có vẻ rất giận.

 
Tống Hứa bị hắn "xì" một cái có chút sững sờ, rồi lấy lại tinh thần, chạy tới ngay, thoắt cái đã ngồi lên đuôi rắn, hai tay chống nạnh hỏi: "Ngươi xi cái gì!”

 
Con rắn lớn quay đầu lại, tiếp tục "xì" một tiếng tức giận, Tống Hứa lập tức há mồm, bắt chước "xì" của hắn ta, hắn "xì xì" càng lúc càng lớn hơn, tuy nghe có giống tiếng hà hơi nhưng cô có thể cảm nhận được tiếng Ô Mộc đang giận mình.

 
Không hiểu sao rắn lớn đang tức lại khép cái miệng đỏ au của mình lại.

 
Tống Hứa thừa thắng xông lên cho hắn "xì xì" hai cái, đến khi con rắn lớn chịu rụt đầu lại thì mới mãn nguyện.

 
Rắn lớn thè lưỡi, cảm thấy không cãi lại cô, vì vậy nó quay đầu trườn đi về phía trước. Tống Hứa không chú ý nên ngã ra khỏi người hắn, cô nằm trên mặt đất đột nhiên hét lớn một tiếng, không chịu đứng dậy, chỉ nằm đó và hét lên một cách tức giận: “Ta không đi! Ta cứ nằm đây, Ta sẽ không dậy! Xì!"

 
Tống Hứa nằm một lúc, thấy trên đỉnh đầu có vài mảnh lá non mềm, cô hái xuống nhét vào miệng.

 

Có tiếng "sột soạt", rắn lớn trở lại, hắn bò đến bên cạnh Tống Hứa. Một đầu rắn xuất hiện trước mặt, Tống Hứa giơ tay đẩy hắn ra, rắn lớn vòng qua người cô định dùng đầu đẩy cô lên, Tống Hứa cố tình trượt xuống, cứ nằm đó không đứng dậy, thậm chí còn bắt chéo hai chân.

 
Bộ dạng này của cô giống đứa trẻ ngang bướng hồi còn ở trước mặt bố ruột mình, phong thái không kém hơn năm đó.

 
Rắn yêu không còn cách nào khác, quây xung quanh cô, hai người nằm cùng nhau. Nhưng hắn nằm xuống mà vẫn không để Tống Hứa yên, chốc chốc hắn lại cố gắng đẩy cô dậy, thấy Tống Hứa muốn nằm ở đây qua đêm, rắn yêu lại đứng dậy di chuyển lần nữa.

 
Tống Hứa nhìn hắn chui vào bụi cây biến mất, cô do dự không biết có nên đuổi theo hắn hay không, cô nằm ở đây để suy nghĩ xem tại sao Ô Mộc lại tức giận, nghĩ đi nghĩ lại thì hết tức rồi, đang chuẩn bị phủi mông đứng dậy thì Ô Mộc đã đi trước.

 
Cô đang ngồi đó, bỗng nghe thấy tiếng sột soạt của bụi cây, thế là lại nằm xuống,

 
Rắn lớn ngậm trong miệng mấy đóa hoa đã trở lại, nhả ra, để hoa rơi trên người Tống Hứa, rồi rắn lớn đặt đầu lên bụng của Tống Hứa.

 
Rắn yêu ngốc nghếch lại biết mang đồ ăn tới xin giảng hòa, Tống Hứa ngồi dậy ôm đầu rắn yêu: “Được rồi, không giận nữa, chúng ta đi thôi!”

 
Nhưng rắn yêu đè cô xuống không chịu dậy.

 
Tống Hứa kéo hắn nhưng không kéo nổi: "Ồ, bây giờ đến lượt ngươi khóc lóc om sòm, nằm lì không chịu dậy hả?"

 
Hết cách rồi, đoán chừng tối nay bọn họ phải ngủ ở đây một giấc.

 
Chỗ ngủ được lựa chọn ngẫu nhiên này không được thoải mái cho lắm, Tống Hứa ngủ không ngon, có cái tiếng gì đó màn sương cứ quẩn quanh cô, tiếng ma sát trên mặt đất, Tống Hứa giật mình tỉnh dậy, rắn yêu ngã nhào bên cạnh cô, để lộ khuôn mặt đầy vảy rắn.

 
Tống Hứa: "!"

 
"Sao vậy, ngươi làm sao vậy?" Tống Hứa sợ hãi nghiêng người nhìn tình hình của Ô Mộc.

 
Ô Mộc đột nhiên vươn tay nắm lấy vai cô, bàn tay gần giống như móng vuốt của chim ưng khổng lồ, cái tóm khiến vai cô đau đớn.

 
Lòng ngực phấp phỏng, chật vật nói: "Nói chuyện, vui vẻ. Ở lại đây đi, không."

 
Tống Hứa đã hiểu tại sao ban ngày hắn giận dỗ cô.

 
"Không không không, ta sẽ không ở lại đây, ta còn phải đi du lịch với ngươi nữa, ta ở với ngươi mới thấy vui nhất."
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận