Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 28: Tình hình ăn uống của rắn yêu sau kỳ ngủ đông

 
Mẹ Ô Mộc là thú nhân hình hổ. Một con hổ lại sinh ra một con rắn. Nghe thì có vẻ khó tin, nhưng đó là hiện tượng phổ biến trong thế giới thú nhân. Những thú nhân thuộc các chủng tộc khác nhau vẫn có thể kết hợp với nhau, những đứa trẻ sinh ra sẽ thừa hưởng những gen mạnh hơn từ cha mẹ, hoặc thừa hưởng loại gen cách biệt thế hệ.
 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Việc một thú nhân báo và một thú nhân hươu sao sinh ra thú nhân thỏ là hoàn toàn có thể xảy ra.
 
 
Tuy thú hình khác nhau, các thú nhân vẫn có kỹ năng đặc thù để phân biệt xem đâu mới thực sự là con của chính mình. Đó là dựa vào khứu giác để phán đoán.
 
 
Tống Hứa cũng có thể ngửi thấy một mùi hương từ chuỗi vòng cổ răng nanh này. Miêu tả cụ thể thì hơi khó, dường như không phải chỉ dùng mũi là có thể ngửi ra được mà còn cần các bộ phận khác của thú nhân để nhận biết. Từ mùi này, cô có thể cảm nhận được, nó có lẽ là một con hổ rất hung dữ.
 
 
Rắn yêu bị ngốc rồi, cô đành vì cái nhà này mà leo lên trèo xuống, dọn dẹp tu sửa hang đá đã vỡ vụn, có khi bận quá không quan tâm đến hắn được.
 
 
Cô còn tưởng rằng bây giờ vào mùa đông, rắn yêu chỉ bị ngốc thôi, nhất định sẽ ngoan ngoãn nằm co lại trong góc hang đá. Ai ngờ, cô vừa ra ngoài lấy chút nước về, rắn yêu đã biến mất không thấy tăm hơi rồi.
 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy rằng bên ngoài không còn gió rét vù vù nữa, cũng bắt đầu có chút ánh nắng, nhưng tuyết vẫn còn chưa tan, trời vẫn lạnh như cũ, rắn yêu có thể chạy đi đâu được chứ?
 
 
"Ô Mộc?” Tống Hứa đi hai vòng quanh đống đá đổ nát chồng chất, biến thành sóc nhỏ chui vào khe hở, muốn nhìn xem hắn có phải bị kẹt trong đó hay không. Đúng là đã có vài con rắn ngốc nghếch gặp phải tình huống này.
 
 
"Ô Mộc!"
 
 
Tống Hứa chui ra khỏi khe hở, chống nạnh hô to. Đột nhiên thi thể thú nguyên thủy chưa kịp xử lý bên cạnh bắt đầu chuyển động, trông như là xác chết vùng dậy.
 
 
Thú nguyên thủy chết đã lâu, ngay cả cánh cũng bị cắt mất mất thì sao mà vùng dậy được chứ, nghĩ cũng biết là không thể rồi. Tống Hứa chạy tới xem thì thấy một đoạn đuôi rắn lộ ra trên phần bụng bị rách của thú nguyên thủy.
 
 

"Ngươi đang làm gì vậy hả? Ngươi tính ăn thịt nó đấy à?" Tống Hứa không nhịn được ôm hai lỗ tai dựng thẳng trên đầu mình: "Rắn yêu ngủ đông không cần ăn uống cơ mà? Hơn nữa thứ này vẫn ăn được à, đồ đã bị đông thành đá rồi mà ngươi cứ ăn vậy sao?"
 
 
Cô buông tay ngưng tra tấn hai lỗ tai mình, nắm đuôi rắn muốn kéo hắn ra ngoài.
 
 
Chắc là ăn xong rồi nên rắn yêu cũng không hề chống cự để cô kéo ra. Cô vất vả đi lấy nước lau vết máu trên người cho hắn, vậy mà bây giờ lại toàn thân lại lăn lộn khắp nơi để bẩn nữa.
 
 
Có lẽ đây chính là mệnh của sen hót phân… à nhầm, bạn đời chứ.
 
 
Tống Hứa cam chịu số phận mà kéo rắn yêu về hang ổ. Thấy hắn vặn vẹo hai lần, ở trong lòng cô ngọ nguậy mấy cái liền rơi xuống tuyết, lại lăn lộn thêm mấy vòng, chà xát làm rơi đi mấy vết máu trên người.
 
 
"Được rồi được rồi, mau trở về đi, ta sẽ nấu nước rồi lau cho ngươi, cứ ở bên ngoài thế này coi chừng bị đông thành cây gậy băng đấy." Tống Hứa cúi người ôm eo rắn lớn, định vác lên vai mang về, nhưng hắn chỉ quấn một vòng trên vai cô rồi tự bò xuống trườn về hang.
 
 
Tống Hứa lấy một mảnh da thú nhúng vào nước ấm, lau từ trên đầu hắn lau xuống. Cũng may là da rắn trơn nhẵn, có bẩn cũng dễ dàng lau sạch, không phải là việc quá khó nhọc.
 
 
Tống Hứa vừa lau vừa trò chuyện với hắn; "Ngươi tỉnh dậy sớm thế, hẳn là không muốn ngủ nữa đúng không? Cũng được thôi, nhưng mùa xuân còn chưa tới, bây giờ cũng không phải mùa mà ngươi có thể tùy tiện đi dạo đâu nha. Nếu ngươi ở ngoài thực sự biến thành rắn đóng băng thì ta cũng không mang ngươi về nổi, cân nặng của ngươi thì ngươi cũng tự biết rồi đó."
 
 
Giọng điệu của cô nhẹ nhàng, cũng không mong rắn yêu sẽ hiểu. Cô chỉ là vốn thích nói chuyện vậy thôi.

 
“Ngươi ngó cái bụng của ngươi đi, chỗ này như cái trống, có thật là ngươi đã ăn thứ gì không? Đã ăn cái gì thế? Nội tạng trong bụng của thú nguyên thủy phải không? Đừng nói ngươi đói rồi nha?” Tống Hứa ý thức được điều này, đột nhiên kéo sợi dây chuyền được đeo tên đầu hắn lôi đến, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe cửa hắn: “Ta là sinh vật sống duy nhất ở đây, ngươi biết rằng không được ăn thịt ta, điều này chứng tỏ vẫn chưa ngốc hết thuốc chữa nhỉ."
 
Sau khi chà sạch từ đầu đến đuôi rắn, Tống Hứa chỉ vào miệng rắn nhấn mạnh nhiều lần: “Bé yêu, ngươi không được ăn thịt thêm một con thú nguyên thủy nào nữa, rõ chưa?”
 
Không biết Ô Mộc nghe có hiểu không, lúc này hắn chỉ biết lè lưỡi.
 
Tống Hứa thu dọn hết đồ đạc, xách theo công cụ tự chế mà hướng về cửa hang bò ra ngoài, đứng trên cửa hang quay người về căn dặn rắn yêu: “Ngươi cứ đợi ở đó không được phép ra ngoài, nếu không ta quay về đánh rắn yêu như ngươi thành rong biển luôn!”
 
Nói đến rong biển thì đột nhiên thèm ăn lẩu nấu chung với rong quá.
 

Tống Hứa móc từ trong túi da thú ra vài quả hạch bỏ vào miệng nhai rột rột. Cô mang ít đồ ăn vặt ra ngoài một chuyến và mang về hai con thỏ.
 
Cô rất ít khi đi săn những con động vật nhỏ, nhưng mọi khi chơi tung tăng bên ngoài bãi cỏ trong khu rừng, có bắt khá nhiều đám con thú nhỏ đó, cô như mấy đứa nhóc chưa lớn, chỉ tiện tay mà thôi.
 
So với thú nhân, động vật nhỏ bình thường không đáng chú ý thật, có điều lúc trước khi cô bắt được thì sẽ thả đi, còn bây giờ vào tay cô thì giết trước, sau đó lột da chúng.
 
Một mùi tanh làm cho rắn yêu đang trong lúc nghỉ ngơi khẽ ngẩng đầu lên. Cả người Tống Hứa mang bụi tuyết quay trở về, xách theo con thỏ bị róc da để trước miệng hắn, vào thời khắc đó, Tống Hứa mới cảm giác được bản thân cũng biết nuôi rắn.
 
“Nè, không phải ngươi đói sao, qua đây ăn con thỏ đi.”
 
“Ủa, sao lại không ăn chứ?”
 
Con thỏ dí sát vào cái đầu lắc lư của rắn yêu, rắn yêu lắc trái lắc phải chính là ngụ ý không muốn mở miệng ra ăn.
 
“Ngươi thấy miếng thịt này quá nhỏ hay là mùi vị không hợp?” Tống Hứa không muốn lãng phí thức ăn: “Không được kén cá chọn canh đâu rắn yêu à, lúc trước nguyên con lợn rừng chưa tắm ngươi cũng nuốt cả, da thỏ rừng ta đã lột ra cho người rồi... hay là ngươi muốn ăn miếng da bị róc kia?”
 
Tống Hứa cũng không hiểu rõ lắm về khẩu vị của rắn yêu, suy cho cùng trước giờ cũng không để ý đến, mang thử miếng da thỏ đến thì rắn yêu lại vặn vẹo cơ thể che luôn cái đầu đi. Đầu ẩn dưới tầng tầng lớp lớp thân rắn, nhất thời tìm không ra đầu hắn ở đâu cả.
 
Đã xác nhận được hắn thật không muốn ăn, Tống Hứa mang con thỏ đi trong sự tiếc nuối.
 
“Đã chết rồi còn không ai ăn, thỏ con chắc khóc dữ lắm.” Cho nên cô quyết định cắt một miếng ướp muối và tự nấu cho mình ăn.
 
Khi ăn no nê xong, Tống Hứa qua đo vòng thân của rắn yêu, rầu rĩ nói: “Ô Mộc, ngươi gầy đi rồi.”
 
Rắn yêu ngủ đông cũng tiêu tốn năng lượng, hắn đã chìm vào giấc ngủ cũng gần hơn hai tháng đến ba tháng, không ăn không uống gì, gầy đi trông thấy. Vì hắn không có ý định ngủ tiếp nửa tháng còn lại, thì tiếp theo chắc chắn muốn ăn cái gì đó. 

 
Trước khi trời tối, Tống Hứa quay về với nụ cười rạng rỡ, dây mây trong tay trói chặt một con linh dương hai sừng, bé đáng yêu này bị lạc đường không may bị bắt, trong miệng ngậm một nắm lá xanh được Tống Hứa leo lên cây hái cho, bị Tống Hứa ép kéo về hang đá.

 
Trăm cay nghìn đắng kéo một con linh dương còn sống nhét vào trong hang đá, kéo đến trước mặt rắn yêu.

 
“Thức dậy đi, giờ ăn tới rồi, mau nếm thử một miếng, tươi sống đấy!” Tống Hứa gọi.


 
Ô Mộc vẫn không có phản ứng gì, con linh dương đó bị rắn lớn trong hang làm hoảng sợ, Tống Hứa cũng không thể giữ lấy nó, con linh dương hốt hoảng nhảy lên tấm đệm da gấu, giẫm qua người đại xà.

 
Tống Hứa: “…” Rắn yêu bị bữa ăn của hắn giẫm lên mặt. 

 
Nhưng dù là vậy, rắn yêu cũng không có ý định muốn ăn con thú này, còn nhường chỗ cho nó nhảy nhót, để tránh lại bị giẫm lên.

 
“Rầm!” Linh dương nhảy nhót làm ngã cái tủ nhỏ trong hang đá.

 
“Rầm!” Móng nó giẫm lên mấy cái chậu gỗ, cả một chồng toàn bộ bị đổ xuống.

 
Tống Hứa vội vã lao tới quật ngã con linh dương đang chạy như điên, lại tốn sức để đưa nó ra hang động.

 
Con linh dương chạy thoát khỏi miệng rắn, Tống Hứa ngồi trên đệm xoa eo mình, cô đã tốn sức lực bắt con mồi về nhưng rắn yêu vẫn không muốn ăn, vậy phải làm thế nào?

 
Vì vấn đề cho rắn yêu ăn mà phiền não suốt nhiều ngày, Tống Hứa gần như đã sửa chữa xong các lỗ hỏng của hang đá, chỉ còn một lỗ to nhất vẫn còn dùng cánh của thú nguyên thuỷ che chắn, gỗ vào mùa đông rất cứng, dùng móng vuốt cũng không được, đến cả răng cũng không làm được.

 
Tống Hứa đang nhặt gỗ ở bên ngoài, trông thấy "ông cậu" Uy Sơn vội vã chạy đến.

 
Hắn ta mặc chiếc áo da toả ra một mùi nồng, trên lông màu vàng nâu dính đầy các bông tuyết nhỏ, một khuôn mặt đỏ thẫm, nhìn như đã đi một chặng đường dài.

 
Lần trước ra đi Uy Sơn đã không an tâm, nhưng có việc phải làm nên không thể ở đây mãi được, sau khi hắn ta đưa đám thú nhân trong tộc và thịt thú nguyên thuỷ trở lại bộ lạc, cũng không nghỉ ngơi, lập tức vội vàng quay lại đây.

 
Trên đường quay lại, hắn ta chỉ sợ bạn đời bị Ô Mộc mê mang ăn mất, may mà vẫn thấy Tống Hứa nhảy nhót tưng bừng, hắn ta cũng thấy nhẹ nhõm một chút.

 
Hắn ta muốn biết tình hình thật sự thế nào, hỏi Tống Hứa với chút hy vọng: “Mấy ngày nay Ô Mộc có biến thành bán thú nhân không?”

 
Tống Hứa vừa chào hỏi hắn ta, nghe câu hỏi của hắn, trả lời: “Không, vẫn luôn là thú hình.”

 

Uy Sơn thở dài thườn thượt, dù cho là râu che nửa khuôn mặt, cũng có thể thấy hắn ta cực kỳ lo lắng: “Không ổn rồi, nếu như hắn ta không thể biến thành bán thú nhân, chờ đến khi tuyết tan vào mùa xuân, người của bộ lạc sẽ đến đây, sợ rằng hắn sẽ bị giết chết.”

 
Tống Hứa nhìn thái độ thận trọng của hắn ta như vậy, cũng cau mày: “Tại sao Ô Mộc không thể biến lại thành bán thú nhân?”

 
“Ta cũng không rõ.” Uy Sơn nhìn hang đá cách đó không xa: “Có lẽ thời gian của hắn ta đã đến, từ khi bị trục xuất khỏi bộ lạc, vốn hắn nên mất lý trí từ lâu, lần này hắn bị tấn công bởi con thú nguyên thuỷ trong giai đoạn ngủ đông, chiến đấu kịch liệt cũng có thể làm cho  tinh thần của bán thú nhân bị ảnh hưởng.

 
“Một khi trong trạng thái thú hình càng lâu, khả năng biến trở lại bán thú nhân càng ít.”

 
Tống Hứa suy nghĩ: “Có phải là vì hắn ăn thịt và máu của thú nguyên thuỷ nên tình hình trở nên nghiêm trọng hơn không?”

 
Uy Sơn không nghĩ ngợi nói: “Không thể nào, thịt của thú nguyên thuỷ có năng lượng mạnh mẽ, sẽ làm cho thú nhân càng mạnh mẽ hơn.”

 
Tống Hứa: “Lần trước ta nghe ngươi nói, Hắc Sâm không cho Ô Mộc ăn thú nguyên thuỷ, có thể, ta nói là có thể vì ăn thịt thú nguyên thuỷ sẽ làm cho tình hình của Ô Mộc biến đổi nghiêm trọng?”

 
Uy Sơn mắt trợn tròn, mở to mắt: “… Nhưng mà, thịt thú nguyên thuỷ rất quý, sao lại để tình hình của hắn nghiêm trọng hơn được!”

 
Lần này hắn ta lặng lẽ lấy một ít thịt thú nguyên thuỷ được chia, muốn cho Ô Mộc ăn thử xem có thể khôi phục được không, hắn ta còn đang bỏ trong túi áo.

 
Cuối cùng đương nhiên thịt thú nguyên thuỷ này không mang ra được.

 
Chuyến đi này, Uy Sơn đã vui vẻ yên tâm vì Ô Mộc không ăn thịt bạn đời của hắn, nhưng lại khó chịu vì tình hình đang chuyển biến xấu của Ô Mộc.

 
Trước khi hắn ta rời đi đã dặn dò Tống Hứa: “Đợi đến khi mùa đông kết thúc, nếu như Ô Mộc vẫn không thay đổi về hình dạng bán thú nhân, ngươi cần phải rời xa hắn."

 
Tống Hứa đồng ý, quay đầu trở lại trong hang đá, nói với rắn lớn: “Đồ ngốc, nếu đến mùa xuân người vẫn ngốc như này thì ta sẽ đưa ngươi đi."

 
“Ngươi thích đi du lịch không? Ta thì thích lắm.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận