Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 29: Sóc đi du lịch

 
Tốc độ mùa xuân đến trong rừng nhanh như tốc độ tuyết tan, hầu như là trên mặt đất vẫn còn sót lại lớp tuyết mỏng, có chồi non đâm ra khỏi tuyết.

 
Tống Hứa ăn một quả hạch bị đông, vất vả lắm mới nhìn thấy chút chồi non, bèn không thể chờ đợi bắt đầu ăn cỏ, phiến cỏ giòn bọc tuyết tan, trong miệng là vị tươi mát và giòn, ăn một miếng là biết đang có sự đổi mùa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
So với sóc đang ăn say sưa, tình hình ăn uống của rắn yêu không lạc quan chút nào, hắn đã không ngủ từ khi tỉnh giữa giấc ngủ đông, và luôn luôn duy trì hình thú, Tống Hứa đã thử tìm các loại đồ ăn cho hắn, nhưng rắn yêu đều không muốn ăn.

 
Nhìn mùa xuân đang đến nhanh, nhiệt độ không khí cũng bắt đầu tăng lên, tính toán thời gian, nếu như là ở trạng thái bình thường, rắn yêu cũng sẽ thức dậy khỏi giấc ngủ đông, bình thường rắn ngủ đông cũng sẽ thay da, nhưng rắn yêu nhà cô không giống rắn bình thường.

 
Thấy tới kỳ hạn rồi mà Ô Mộc không thể biến lại thành bán thú nhân, Tống Hứa quyết định mang hắn rời khỏi đây trước, tránh bị thú nhân của tộc Mãnh Thú tới giết.

 
Gần đây cô bận rộn là vì chuyện đi du lịch này, tuy rằng gia sản không nhiều, nhưng cũng đều do cô tiết kiệm từng chút, cô cầm tượng đất sét nhỏ, nhặt mấy viên đá nhỏ kỳ quái và con quay đồ chơi, những đồ vật này không thể mang theo, nhưng cũng phải cất kỹ.

 
Tống Hứa đang đào một cái hố trong hang đá để chôn “bảo bối” của mình và Ô Mộc, để tránh để ở ngoài lâu sẽ bị động vật hoang dã làm hỏng.

 
Những gì cần mang theo là đá đánh lửa, túi muối, dao găm răng thú và dao sừng cô tự mài, dây thừng, toàn bộ những đồ đó đều được cô nhét vào túi da thú tự chế, căng phồng cả túi.

 
Thu dọn đồ xong, chỉ còn lại hai chuyện, một chuyện: làm sao để rắn yêu hiểu bọn họ phải rời khỏi đây và ngoan ngoãn cùng đi với cô. Việc khác nữa: chọn một ngày lành để đi du lịch.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vấn đề thứ nhất, một ngày cô phải giải thích với Ô Mộc bốn lần là vì sao bọn họ phải rời đi, giống như một cái máy lặp đi lặp lại, cô còn đứng trên tảng đá lớn trước mặt rắn yêu như phát biểu tổng kết năm qua, phân tích tình hình hiện tại, và đưa ra triển vọng cho tương lai.

 
Vấn đề cuối cùng, Tống Hứa cảm thấy thành viên trong gia đình cần phải cùng nhau đưa ra quyết định, vì vậy Tống Hứa giao cho Ô Mộc quyết định thời gian đi du lịch.

 
Năm viên đá có hình dạng và màu sắc không giống nhau đặt trước mặt rắn yêu , Tống Hứa nhìn mấy viên đá, nói: “Chọn viên đá này, ngày mai chúng ta sẽ xuất phát, chọn viên thứ hai, chúng ta sẽ xuất phát vào ngày sau…”


 
Và như thế, mỗi viên đá đại diện cho ngày xuất phát.

 
Dựa theo lời của "ông cậu" của Ô Mộc, bây giờ chưa chắc Ô Mộc hiểu lời cô nói, nhưng Tống Hứa vẫn sẽ nói rõ ràng mọi việc mình làm, thậm chí còn rõ ràng hơn lúc hắn còn là bán thú nhân. 

 
Rắn yêu nhìn chằm chằm vào bàn tay di chuyển của Tống Hứa, đầu lắc mấy vòng, đột nhiên Tống Hứa đưa năm ngón tay ra, thẩy năm viên đá lên, nhhắny đến nỗi như trở thành ảo ảnh làm rắn yêu chóng mặt, rắn yêu đặt đầu nằm xuống.

 
Tống Hứa: “Đừng mà, đừng có nằm xuống, mau ngồi dậy chọn một viên đi!”

 
Rắn yêu đang trong tư thế này, vô tình đánh lưỡi trúng viên đá ở giữa, Tống Hứa nhặt lấy viên đá màu đỏ đó đứng dậy đặt lên cái đầu dẹp của rắn yêu, vỗ tay bốp bốp thông báo: “Tốt rồi, hai ngày sau chúng ta xuất phát!”

 
Cô tiếp tục đứng dậy chuẩn bị đồ, rắn yêu di chuyển tiến lên trước một chút, kê đầu vào đệm ở bên nhìn cô. Lúc này, không có ai có thể hiểu được trong lòng rắn lớn đang nghĩ gì. 

 
Sáng sớm ngày thứ ba, Tống Hứa đã thu dọn các thứ khác trong hang, chỉ còn cái giường dưới người Ô Mộc.

 
Chiếc đệm cô nằm cả mùa đông đã không còn mềm mại như lúc ban đầu, mùi gỗ và rêu khô từ lâu đã tan biến mất, chỉ còn lại một mùi khó chịu.

 
Tống Hứa lấy sợi dây chuyền răng hổ từ dưới cằm rắn yêu ra, nói với hắn: “Cái cổ của ngươi to như thân người như thế, muốn đeo cũng không đeo nổi, ta tạm cất đi cho ngươi nhé.”

 
Cô cất sợi dây chuyền bảo bối của rắn yêu vào chiếc túi da thú của mình, hai tay kéo tấm thảm da gấu xuống, mà rắn lớn vẫn đang nằm bò trên tấm thảm cũng bị kéo theo xuống dưới đất.

 
Tống Hứa cố ý cười lớn: “Hahahaha!”

 
Rắn lớn ngẩng đầu lên nhìn cô, tiện thể bò ra khỏi tấm thảm, để mặc cho Tống Hứa cuộn tấm thảm lại cất giấu vào trong hang động nhỏ mà hắn thường chui vào.

 
“Được rồi, chúng ta đi thôi.” Tống Hứa đi phía trước, mở cánh cửa nhỏ của hang động. Thời tiết bên ngoài không hề đẹp tí nào. Trời mưa phùn lất phất, những hạt mưa bay vào mặt cảm giác mát lạnh.


 
Nhưng đã chọn ngày rồi thì hôm nay nhất định phải đi, mưa cũng phải đi. Tống Hứa cúi xuống gào to gọi rắn yêu: “Ô Mộc, mau ra ngoài thôi!”

 
Cô hạ quyết tâm rằng nếu rắn yêu không chịu ra ngoài thì cô sẽ vào kéo hắn ra. Ai ngờ không cần cô tốn sức, rắn yêu đã bò nhanh ra ngoài theo tiếng gọi của cô rồi.

 
Hắn bò quanh hang động mà hắn đã sống vài năm một vòng, sau đó phân biệt phương hướng một lát rồi ngoảnh mặt bò đi. Tống Hứa cảm thấy hành động vừa rồi của hắn giống như lời từ biệt, kể cả bây giờ, động tác quay đầu lại nhìn cô cũng rất có tính người. Cô chạy đuổi theo: “Ô Mộc, ngươi nghe hiểu ý của ta hay là nghe không hiểu vậy?”

 
“Ngươi biết bây giờ chúng ta đi đâu không?”

 
“Ngươi có còn nhớ ta tên là gì không, có còn nhớ chúng ta có mối quan hệ gì không?”

 
“Ngươi có nhớ những chuyện xảy ra trước kia, thú nguyên thủy ấy, còn có cậu của ngươi.”

 
“Cậu nói mẹ của ngươi đi tìm mặt trăng ở phía Tây. Dù sao chúng ta cũng không có đích đến, chi bằng đi về phía Tây, không chừng có thể gặp được mẹ ngươi.”

 
“Đúng rồi, ngươi có biết ý của cậu là gì không? Để ta nói ngươi nghe…”

 
Rắn yêu thè lưỡi ra quan sát mọi thứ xung quanh, phát ra một tiếng rít nhẹ. Trong khi Tống Hứa đang thao thao bất tuyệt thì tốc độ bò của hắn dường như tăng nhanh hơn.

 
Hai người bước đi trong rừng rậm, phía trên những tán cây xòe ra trải dài chắn những hạt mưa bụi. Nước mưa không thể rơi xuống hai người họ, cảm giác lúc này khá thảnh thơi.

 
Tống Hứa không phải là một người có thể toàn tâm toàn ý gấp rút lên đường, mọi thứ xung quanh đều rất dễ dàng thu hút sự chú ý của cô.

 
Họ đi ngang qua một cây cổ thụ lớn, nhìn thấy một khóm hoa trắng mọc dưới lớp lá của gốc cây khô. Tống Hứa đang đi bên cạnh đầu rắn thì đột nhiên dừng chân lại, quan sát kỹ càng bông hoa kia.

 

Thân rắn dài lướt qua chỗ Tống Hứa đang ngồi xổm, sau đó nhẹ nhàng lướt qua phía sau cô, đến cái đuôi cũng sắp sượt qua cô. Tống Hứa vẫn chưa xem xong, cô bèn thò tay túm chặt chiếc đuôi nhọn của rắn yêu không để hắn tiếp tục tiến về phía trước. Còn cô, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bông hoa một cách say mê.

 
Tống Hứa: “Đây là loài hoa ta chưa thấy bao giờ, ta có thể ăn nó không?”

 
Rắn yêu bị giữ chặt đuôi rít một tiếng: “...xi.”

 
Sau khi tiếp tục lên đường, cô cầm trên tay một nửa khóm hoa nhỏ rồi cẩn thận nếm thử mùi vị.

 
Lại đi qua một cây cổ thụ khác, thân cây phủ đầy rêu đỏ, nhìn rất giống hình dáng của một con chim đang dang rộng đôi cánh.

 
Tống Hứa dừng chân đồng thời lôi đầu rắn lớn lại, ôm lấy đầu của hắn cùng nhau ngẩng lên nhìn rong rêu: “Người nhìn xem, có giống chim không!”

 
Đi được một đoạn thì thấy bên cạnh có một cái hang, Tống Hứa lại gần nhìn một cái, hỏi Ô Mộc: "Ngươi đoán xem trong hang động đó có cái gì?"

 
Những hang động giống cái này, nói thật thì có vô số trong rừng rậm. Nhưng Tống Hứa vẫn nhớ rõ, cô thần bí nói: "Nơi đó có một con chuột cực kỳ lười biếng sinh sống, mùa đông đến mà thức ăn còn chưa chuẩn bị, ta đã giúp nó tìm về thật nhiều đồ ăn dự trữ đấy!"

 
Đi ngang qua một khoảng đất trống dưới gốc cây, vài chiếc lá được chất thành một ngọn núi nhỏ, không biết con nào đã làm ra nó nữa.

 
“Oa!” Tống Hứa lập tức thả rắn yêu ra rồi chạy lại xem, ngẫm nghĩ không biết đống lá rụng chất lớn như vậy là đang cất giấu thứ gì bên trong đây. Cô quay đầu nhìn nhìn lại anh mắt do dự đang nhìn mình của rắn yêu, đột nhiên chạy lấy đà chui vào đống lá rụng.

 
Một lúc sau, cô từ trong đống lá rơi chợt hét to một tiếng.

 
Rắn yêu cũng trườn lại, chui vào đám lá chồng chất. Đống lá rơi hỗn loạn, xào xạc một hồi, chỉ nghe được tiếng Tống Hứa khúc khích cười. Một lúc sau, núi lá đổ ập xuống, một chú sóc nhỏ đầu đầy lá từ bên kia chui ra.

 
Rắn đi theo cô cũng chui ra ngoài, vì dài quá nên chỉ có phần đầu chui ra, cái đuôi còn chưa lọt vào đám lá rụng bên kia.

 
Tống Hứa: "Hahahaha trông ngươi như vậy buồn cười quá đi!"

 
Nhưng ngay sau đó, cô nghi hoặc gãi gãi cánh tay, lầm bầm: "Sao lại thấy hơi ngứa nhỉ?"

 

Ở chỗ bị ngứa bỗng lòi ra hai con kiến.

 
Tống Hứa: "..." A, vậy là có tổ kiến ​​ở trong đó sao?

 
Cũng là chui vào tổ kiến, rắn yêu lăn lộn hai vòng trên mặt đất liền không bị sao nữa rồi. Nhưng còn con sóc chíp bông kia, kêu la và nhảy lên nhảy xuống, lăn lộn nửa ngày mới rũ sạch được đám kiến ​​trên người ra.

 
Bạn nhỏ Tống đã được dạy cho một bài học, không còn dám mò vào đống lá rụng nữa. Cô hơi tủi thân gãi gãi cánh tay rồi nói với rắn yêu: “Ta chưa bao giờ thấy tổ kiến ​​như vậy, giấu ở trong đống lá thì ai thấy được chứ. Mấy con kiến này sao lại còn biết cắn người nữa huhuhu."

 
Cô thút thít suốt cả đoạn đường, rắn yêu bèn dựng người lên chạm môi vào eo cô. Tống Hứa đứng không vững, loạng choạng một chút, phát hiện hai chân đều bị quấn lấy. Cô bị đuôi rắn quấn thành một quả bóng, trải nghiệm cảm giác làm con mồi của rắn, suýt nữa thì chết ngạt trước bản lĩnh siết cổ của rắn yêu .

 
Vất vả lắm mới được buông ra, cô thở hổn hển, xua tay nhận thua: "Được, được rồi! Dừng lại, dừng lại đi! Ta không khóc nữa, cũng không còn thấy khó chịu nữa rồi!"

 
Cách quan tâm và an ủi này của rắn yêu quả thực gây áp lực cho người ta mà, thế này thì lần sau còn dám làm loạn cơ chứ huhu.

 
Bọn họ đi suốt cả một ngày, năng lượng của Tống Hứa đã cạn kiệt, bèn dừng lại dưới một gốc cây chết.

 
Những cây khác đã bắt đầu mọc lá rồi, nhưng cái cây này vẫn trơ trụi không có tí màu xanh nào cả, cành và thân nó đều phủ đầy hơi thở lạnh lẽo của cái chết. Đoán chừng không bao lâu nữa, chỉ cần một trận gió to thổi đến, nó sẽ hoàn toàn đổ xuống thôi.

 
Tống Hứa trèo lên cây, nắm lấy một nhánh thân cây mà đạp gãy dưới chân, giẫm thêm một nhánh khác rồi lại nhanh chóng nhảy sang lên thân cây bên cạnh đạp tiếp. Liên tiếp ba tiếng gãy răng rắc vang lên, còn có âm thanh của những nhánh cây khô héo rơi xuống.

 
Cảm thấy cành cây trên mặt đất gần như đã đủ, Tống Hứa nhẹ nhàng trèo xuống, thu thập thân cây. Cái khác không nói, sau một mùa đông, bây giờ cô đã thành thạo sắp xếp củi, giỏi nhất là chất củi để đốt lửa trại nha.

 
Rắn vẫn ở bên đợi cô chơi xong mới tiếp tục đi về phía trước, ai ngờ được một lúc sau thì lửa của cô lan đến gần, không cho phép rắn đi tiếp. Rắn yêu cũng chỉ đành bò trở về, lượn quanh đống lửa một vòng.

 
Theo thói quen, Tống Hứa bị hắn ôm vào trong đống đuôi, tiện thể dùng cơ thể của nó làm ghế dựa vào.

 
“Hôm nay chúng ta đã đi nhiều rồi, cần phải nghỉ ngơi thôi.” Tống Hứa ra vẻ thông thạo nói: “Ý nghĩa thực sự của việc đi du lịch là lãng phí thời gian! Nếu đi quá vội vàng sẽ còn cảm giác đang đi du lịch nữa đâu!”

 
Lúc này, cô đã quên rằng lý do họ đi là để lánh nạn chứ thực sự không phải đi du lịch.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận