Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 27: Rắn yêu ngốc nghếch

 
Các thú nhân nhanh chóng rời đi, mùi tạp nham được vị trong trẻo nhưng lạnh lẽo của băng tuyết và rừng rậm trùm lên. Trên đống đá vụn nát lộn xộn chỉ còn Tống Hứa và Ô Mộc, cùng với một các xác con thú nguyên thủy đang dần cứng đơ, lạnh như băng.

 
Rắn yêu nhìn có vẻ thả lỏng hơn, không ngừng dùng lưỡi để thăm dò tin tức.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Tống Hứa nhân cơ hội đó lại gần: “Ha ha, bé…”

 
Lúc này rắn yêu phát ra tiếng "xì xì" đầy đe dọa, khác hoàn toàn với tiếng "xi xi" tùy ý lúc bình thường. Tống Hứa phát hiện ra điều đó nên đã ngoan ngoãn duy trì một khoảng cách.

 
Hơn hai tháng rắn yêu ngủ đông, khó khăn lắm mới tỉnh lại, kết quả hắn như biến thành con rắn ngốc, không hề nhận ra cô, còn há miệng đe dọa cô, đúng là đau lòng.

 
Nhưng với hành động đó của hắn, cô có thể đoán được tinh thần của hắn bây giờ không tỉnh táo.

 
Là do đang ngủ đông thì bị đánh thức hay là do máu thịt của thú nguyên thủy ảnh hưởng đến hắn?

 
Khi Tống Hứa kéo hắn ra thú nguyên thủy, cô thấy mép hắn có vết máu với ít vụn thịt nên chắc chắn trong lúc đầu óc mơ hồ hắn đã đi gặm đồ.

 
Trời tối dần, Tống Hứa ngồi xổm trên mặt tuyết, cảm giác như sắp bị đông thành đá rồi, rắn yêu vẫn chưa thèm đi, cứ ở yên một chỗ không nhúc nhích.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tống Hứa thấy có ít bông tuyết nhỏ bắt đầu rơi, quyết định không lề mề nữa. Cô tiếp cận rắn lớn, tiếng phì phì của hắn yếu dần, cởi áo da sói xông lên trùm lấy cái miệng rộng của hắn, định lôi hắn từ trên tảng đá xuống.

 
Một con rắn to như vậy khi vùng vẫy sẽ có lực sát thương rất lớn. Cái áo da sói trùm đầu đang lắc lư điên cuồng, Tống Hứa không đè được đầu hắn, bị hất văng lên không trung.

 
Cô hóa thành hình con sóc nhỏ, nhẹ nhàng rơi xuống đất, nhặt da sói rơi một bên lên, biến lại hình người rồi từ phía sau tiến lên phủ đầu nó.

 
Cưỡi trên thân rắn lạnh lẽo, Tống Hứa cảm thấy thân rắn còn lạnh hơn cả tuyết. Dường như hắn chỉ còn lại bản năng, khi bị tấn công, vặn vẹo điên cuồng, cái đuôi đập đập lên tảng đá lớn, quét cái xác đông cứng của thú nguyên thủy rơi thẳng xuống đất, một ít đá vụn cũng bị hắn quét bay.

 
Tống Hứa tin, nếu không phải hắn bị lạnh lâu thế này thì chắc chắn bây giờ còn khỏe hơn nữa. Cô có thể cảm giác được dưới lớp da sói, miệng rắn muốn há ra nhưng bị cô mạnh mẽ chặn lại.

 
Cô không quan tâm gì nữa, đè chặt hắn xuống, mặc kệ rắn yêu sắp chết rét này đang đập đá vụn bay tán loạn. Dần dần cơn giãy dụa của rắn yêu ngày càng yếu đi, cuối cùng ngừng lại còn nhanh hơn trong dự tính của Tống Hứa.

 
Tống Hứa tưởng rắn yêu đã dùng hết sức lực phá hoại rồi, có lẽ đã rơi vào trạng thái hôn mê do lạnh, cô lặng lẽ mở một góc da sói ra xem, đúng lúc thấy con ngươi màu đỏ hơi chuyển động sang hướng cô.

 
Rắn lớn không hôn mê, là khi bị da sói che, hắn từ từ nhớ lại mùi này giống với mùi quen thuộc của cô nên mới không giãy nữa.

 
Tống Hứa mơ màng rút da sói ra, nhưng vẫn không lơ là với cái đầu rắn trong ngực mình, bây giờ bị rắn lớn cắn cho một cái thì hai người họ sẽ chết ở đây, cẩn thận vẫn hơn.

 
Bọn họ đang ở trên một khối đá lớn bên sườn núi dốc, vừa nãy rắn yêu giãy dụa giờ nghe chừng sắp đổ đến nơi. Tống Hứa nhìn xuống dưới, nơi đó có một cửa có thể vào trong hang đá.

 
Chỉ tiếc là một khoảng khá lớn trong hang đá đã bị thú nguyên thủy vừa rơi phá sập.


 
Tống Hứa ôm đầu rắn cuộn thành một đống rồi lăn xuống. Bảo cô khuân được rắn yêu với chiều dài và trọng lượng này thì rất tốn sức, không bằng lăn thẳng xuống cho khỏe.

 
Lăn vào hang đá, rắn yêu vừa bị hoảng sợ bắt đầu vặn vẹo. Tống Hứa vội vàng dỗ nó, miệng còn nó: “Không sao, không có chuyện gì!” 

 
Cô nhanh chóng bện cỏ cây khô thành dây thừng, quấn quanh da sói, trùm kín đầu rắn lại.

 
Làm xong cái “Khăn trùm đầu” da sói cho rắn lớn, Tống Hứa cúi người vào trong hang đá. Cô nhanh tay dọn dẹp đống đất đá vụn vương đầy đất, dùng chân gạt gọn đống quả hạch dự trữ sang một bên rồi chạy đến nhìn cái ổ mình chuẩn bị cho rắn yêu.

 
Thực ra cái ổ này không bị hỏng nhiều, chỉ có điều tảng đá lớn phía trên bị mẻ một góc ở sườn, bây giờ gió đang thổi tuyết vù vù qua cái miệng vỡ đó. Cái hang lớn như thế, nếu dùng đá tảng lấp thì phải cần một tảng quá lớn, cô không lôi nổi, ngay bây giờ không có cách nào khác có thể lấp vừa nhanh vừa tốt được… Đúng rồi, không phải là còn cái xác thú nguyên thú sao!
 
Tống Hứa nhớ tới vật liệu có sẵn có, nhẹ chân đi qua để không đánh thức rắn yêu, cầm dao răng thú đi thẳng đến chỗ xác con thú nguyên thủy, cắt sát gốc hai cái cánh của nó. 
 
Hai miếng cánh lớn không nặng như tưởng tượng, cô kéo một cái đến trên cái lỗ hở, vừa hay có thể che được hang lớn, sau đó cô dùng đá tảng đè các góc để đêm không bị thổi bay mất.
 
Giải quyết được một lỗ hổng lớn nhất trong hang, Tống Hứa lại xếp đống đá cô nhặt được thành cửa, lấp kín lại một chỗ hở khác, xong xuôi mới trở lại trong hang đá bị sụp chật hẹp, tối tăm.
 
Đống lửa đã tắt từ lâu, đến cả đống tro tàn cũng bị một tảng đá lớn đè lên. Tống Hứa đành tìm trong động một nơi khô ráo, ôm củi đến nhóm một đống lửa mới.
 
Sau khi làm xong tất cả, cô lại đi đến bên người rắn yêu, cẩn thận ôm lấy đầu của hắn, kéo hắn thẳng đến cái ổ được lót da gấu.
 
Nặng thật đấy, Tống Hứa kéo đến toát hết mồ hôi mới có thể lôi được nửa thân hắn lên tấm da gấu. Trong lúc bị cô lôi đi, rắn lớn vẫn không nhúc nhích, giống như mọt khúc gỗ nặng nề, lại như một chiếc dây thừng ngấm no nước.
 
 Tống Hứa cuộn phần đuôi còn ở ngoài ổ quấn vòng quanh thân hắn, đồng thời bỏ tảng đá chặn, kéo tấm da gấu ra. 
 
Trong suốt quá trình, hắn không giãy dụa muốn cắn cô lại làm cho cô sợ, lẽ nào hắn bị đông cứng rồi. Cô kiểm tra thân rắn, vuốt ve một chút thử xem xem có phải bị chết rét không, cảm thấy hình như không phải nên cẩn thận cởi dây thừng ra, đặt đầu rắn yêu lên tấm da sói.
 

Loại thú như rắn yêu sẽ không nhắm mắt khi ngủ, dù sao thì người không có loại mí mắt như này, bên ngoài nhãn cầu sẽ có lớp vảy trong suốt bảo vệ. Đâm ra Tống Hứa nhìn cũng không biết hắn ngủ hay đang tỉnh nữa.
 
“Ây, Ô Mộc, ngươi có khỏe không?”
 
“Ô Mộc, ngươi đã ngủ chưa?”
 
Trong hang không còn gió lọt qua lỗ hổng nữa, lửa đã được nhóm nên nhiệt độ cũng tăng lên, cuối cùng Tống Hứa cũng cảm thấy thân thể ấm áp được một chút. Cô nhoài người nằm xuống gần rắn yêu, từng bước lại gần hắn.
 
Đột nhiên rắn yêu phun lưỡi rắn. Tống Hứa nhìn hắn không hùng hổ "xì xì", lập tức hiểu được hắn đang tỉnh. Cô sờ thân hắn thử thăm dò, vừa tiến tới, rắn yêu đã lập tức há miệng khè một tiếng.
 
Tống Hứa rút tay về, nhìn mặt đất còn ít máu để lại khi cô xẻ cánh thú nguyên thủy, hiểu ra, đi kiếm nước lau sạch đi vết máu, sau đó rửa sạch mùi trên tay, lại đến cho rắn yêu đầu óc đang mơ hồ ngửi mùi. 
 
Lúc này, cô để tay trước miệng rắn yêu, quả nhiên hắn không cắn nữa mà lưỡi rắn cứ thò ra thụt vào giống như đang xác nhận mùi của nàng. 

 
Tống Hứa nhìn vào khuôn mặt hình rắn của hắn, cứ cảm thấy dường như hắn đang nghi ngờ điều gì đó, nghi ngờ cô là ai, nghi ngờ tại sao mùi của cô lại quen thuộc như vậy.
 
Trước đây đúng là Tống Hứa đã từng nghe những người bạn nuôi rắn của mình nói về con rắn ngu ngốc trong nhà, sau một đợt ngủ đông đã ngơ ngơ ngác ngác, phải làm quen lại. Nhưng cô không ngờ rằng, cô, một người là bạn đời của bán thú nhân hình rắn cũng sẽ gặp phải tình huống này.
 
Lưỡi rắn đang xượt trong lòng bàn tay, Tống Hứa đột nhiên nắm lấy lưỡi rắn đang nhả ra, làm Rắn Yêu đang xác định mùi bị giật mình, bỗng nhiên lưỡi của nó thu vào, rụt đầu lại, lẳng lặng quan sát cô.
 
Tống Hứa không biết trong cái đầu to của hắn ta có nhớ thân phận đôi bên không, Chỉ cần đảm bảo rằng hắn không ở trong tình trạng tấn công người bừa bãi, sự can đảm của cô tăng lên gấp đôi, cô lộn một vòng biến thành thú hình sóc rồi lăn về phía rắn yêu.
 
Cô ngã nhoài ra, hai chân gác lên thân của rắn yêu, kéo một góc da gấu che lấy mình, mệt mỏi thở dài: “Mệt chết mất."
 
Rắn lớn ngẩng đầu nhìn con sóc bên cạnh, đống lửa cháy bập bùng, hắn cúi đầu và ngập ngừng tựa đầu lên thân của con sóc.
 
Ấm áp và mềm mại, với cái bụng đầy lông phập phồng dưới đầu.
 
Tống Hứa kéo miệng của rắn lớn: "Bé yêu, ngươi còn nhớ ta là ai không?"
 
Bé yêu rắn mắt đỏ phớt lờ cô.
 
“Tai bay vạ gió, chồng trẻ biến thành người thực vật, mới ngủ 2 tháng, họa vô đơn chí. Gặp phải tấn công lần nữa, não bộ bị thương biến thành thiểu năng, người vợ không thể rời đi, không thể vứt bỏ, khổ sở trong coi hang đá lạnh lẽo suốt 18 năm!” Con sóc ôm lấy tai mình nói.
 
“… Vẫn không có phản ứng, nguy rồi, đến cả tình trạng nghe không hiểu nữa!”
 

“Ngươi đang ngủ hay là sao thế?”
 
Tống Hứa đã nói chuyện với rắn yêu gần như cả đêm, không chịu được mà lăn ra ngủ. Khi ngủ dậy, rắn yêu vẫn như vậy, không bị biến thành hình dạng bán thú nhân.
 
Nếu như không phải là lúc cô bò dậy làm kinh động đến hắn, lưỡi của rắn yêu thè ra, Tống Hứa còn tưởng hắn vẫn còn ngủ, bình thường mà nói, nếu môi trường thích hợp là hắn sẽ tiếp tục ngủ, thế này nghĩa là hắn không ngủ được?
 
Nhìn vẻ hoang mang của rắn, lại nhìn căn nhà gặp nạn, Tống Hứa hoảng loạn bò dậy
 
Hôm qua chỉ dọn dẹp qua qua thôi, hôm nay còn phải cứu mấy đồ dùng bị đá đè lên, sắp xếp lại đồ ăn rơi vãi.
 
Mà đôi cánh của thú nguyên thủy dùng cho tình huống khẩn cấp đã không thể dùng mãi được, cô phải làm một chiếc cửa gỗ thay thế.
 
Lúc Tống Hứa đang bận rộn thu dọn đồ, cô nhặt lại chiếc vòng cổ răng hổ mà hôm qua đã vội vàng bỏ qua một bên, vừa mới nhớ ra việc này, cô lấy tuyết lau chiếc vòng cổ rồi mang về hang cho Ô Mộc xem.

 
“Ô Mộc, ngươi nhìn xem, đây là cái gì?”           

 
Cô đừng ngoài cửa chờ hồi lâu, khi đến gần Ô Mộc, hắn lại "xì xì" hơi dữ, giống như đang nói: “ Đừng đến đây”
 
Tống Hứa “…” 
 
Cô dừng bước, chậm rãi lại gần: “Ô Mộc, ngươi không nhớ ra ta à?”
 
Có vẻ như đó là sự thật, sự ngốc nghếch này của hắn có hơi lạ, trí nhớ cũng giảm sút.
 
Khoảng vài phút qua đi, lưỡi của rắn yêu thè ra đã cảm nhận đủ mùi của cô, có lẽ nhớ ra cô là người quen, tiếng xì xì kia mới bị chặn lại ở cổ họng, lưỡi thè ra hướng về phía cô cuộn lại đáng yêu.      
 
Tống Hứa ra sức xoa hắn một trận, lắc lư chiếc vòng cổ răng hổ trước mặt hắn. Những viên đá nhỏ màu sắc được xâu lại với nhau như một vật trang trí, ngăn cách hai viên lớn, hai viên nhỏ là bốn chiếc răng hổ.           
 
Ô Mộc không có phản ứng.
 
"Đây là răng của mẹ ngươi. Ngươi hãy dùng lưỡi thè ra để ngửi mùi, không phải là mùi này sao?" Tống Hứa bỏ sợi dây chuyền xuống.       
 
Lưỡi rắn chầm chậm, do dự thè ra, cảm nhận được một lúc. Tống Hứa đợi rất lâu, mới thấy hắn dường như hiểu ra, cúi đầu đè lên chiếc vòng cổ.   
    


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận